QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Kể ra thì quý nhân kia xem như có họ hàng với phủ Quy Đức Hầu, là người Tuyên gia ở Quảng Hải.

Năm Kiến Nguyên thứ tư, Tuyên gia ở Quảng Hải dưới sự dẫn dắt của tri châu Hải Châu, đã vào kinh cống nạp cho triều đình một phần bản đồ hàng hải và vô số vàng bạc châu báu. Nói là đoạt được từ trên thuyền của người da nâu gặp nạn trên biển, không dám tư lợi, đặc biệt báo cho tri châu của Quảng Hải để cống nạp lên triều đình.

Nói thêm, Tuyên gia ở Quảng Hải bị phủ Quy Đức Hầu bên này lạnh nhạt. Rõ ràng Tuyên gia ở Quảng Hải có chuyện nhờ quan, nhưng phủ Quy Đức Hầu lại lạnh lùng thờ ơ. Tưởng rằng Tuyên gia ở Quảng Hải sẽ thu tay lại rồi lui về Quảng Hải, nhưng không ngờ bọn họ lại lấy bản đồ hàng hải và vàng bạc xoay chuyển. Bảo Lạc Hoàng luận công ban thưởng, cuối cùng, Quảng Hải Tuyên gia muốn xin đưa nữ nhi tiến cung, nói là nữ nhi muốn thay Quảng Hải Tuyên gia hầu hạ thánh thượng, để làm tròn bổn phận trung thành với quân vương. Bởi vậy, hậu cung lại thêm một tần phi họ Tuyên.

Mấy năm trước, Quảng Hải Tuyên gia không hề qua lại với phủ Quy Đức Hầu. Sau đó, người Tuyên gia ở Quảng Hải vào kinh lập phủ, cho dù là ngày lễ tết, hai nhà cũng không qua lại với nhau như người thân.

Quảng Hải Tuyên gia cũng theo phần lớn quan chức đến Hầu phủ. Khi Hầu phủ mở cửa đón khách, bọn họ cũng đưa phần lễ mọn như người ta. Nếu như ngày ấy Hầu phủ không nhận lễ từ lang trung trở xuống thì bọn họ cũng không phái người đến, có thể nhìn ra sự kiêu ngạo của người Tuyên gia ở Quảng Hải thông qua việc này. Sau khi bọn họ thân thiết với Hầu phủ không thành cũng sẽ sống chết không buông Hầu phủ, nhưng nhà bọn họ cũng đã làm tròn lễ nghi nên không sợ người ta nói ra nói vào.

Nói đến Quảng Hải Tuyên gia, trong tộc cũng có mấy người có bản lĩnh. Người từ Quảng Hải vào kinh lập phủ chính là con thứ của Tuyên gia thúc phụ Tuyên Dung, người đã dẫn người trong gia tộc họ Tuyên đến Quảng Hải lập tông. Trong kinh thành, hắn gọi là Tuyên nhị gia, là Lang trung Công bộ, phụ trách hàng hải của Công bộ. Hắn có năng lực, am hiểu mọi thứ trên biển rõ như lòng bàn tay. Nhờ có hắn bày mưu tính kế nên mấy năm gần đây triều đình thu được nhiều lợi ích từ trên biển, vàng bạc chất đầy quốc khố Hộ bộ, công lao to lớn.

Quảng Hải Tuyên gia lấy năng lực tự có chỗ đứng trong triều. Hứa Song Uyển cũng biết trưởng công tử nhà nàng tuy không thân thiết với Tuyên gia ở Quảng Hải, đối xử lạnh lùng thờ ơ; nhưng tự Tuyên gia có thể thượng vị, hắn cũng chưa từng chèn ép Quảng Hải Tuyên gia cống nạp cho triều đình, đóng góp cho quốc gia. Thái độ đối xử của hắn với các năng thần như nhau, nên dùng thì dùng, nên phạt thì phạt.

Nữ nhi của Tuyên gia ở Quảng Hải tiến cung là tiểu nữ nhi của Hầu phủ tam thúc Tuyên nhị trước đây. Hứa Song Uyển từng gặp vài lần trên cung yến vào cuối mỗi năm. Nói là quốc sắc thiên hương cũng chẳng quá, tướng mạo rất được người ta yêu thích, là người dịu dàng.

“Hả?” Hứa Song Uyển sững sờ, không hiểu lắm.

Mấy năm nay, Tuyên gia ở Quảng Hải đều làm ăn thông minh, đặc biệt là vị trong kinh thành có tầm nhìn và ngay thẳng. Kể ra thì Tuyên nhị gia rất được trưởng công tử nhà nàng trọng dụng đề bạt làm vệ binh canh gác. Vị nữ tử Tuyên gia tiến cung kia xem ra cũng là người thông minh lanh lợi, sao lại gây ra chuyện hoang đường đến mức này?

“Nương nương nói, chuyện này đúng thật là kỳ lạ.” Thi Như Lan nói nhỏ bên tai nàng: “Không phải ngài ấy không khoan dung, chỉ là đào ba tấc đất cũng không điều tra ra nguyên nhân. Bên phía thánh thượng giận dữ, muốn xử quyết vị quý nhân này, nhưng bên chỗ Tuyên phủ thì khó giải thích, đặc biệt là Hải ty còn đang nằm trong tay vị đại nhân kia, đến lúc phát sinh phiền phức thì sẽ làm thiệt hại đến quốc gia.”

“Ừ.” Hứa Song Uyển trầm ngâm.

“Nương nương nói ngài ấy muốn giữ người lại rồi từ từ điều tra, thế nào cũng phải tra ra cháy nhà ra mặt chuột mới tiện nhắc đến chuyện này, nhưng mà ngài ấy không thể khuyên được chỗ thánh thượng…” Thi Như Lan nói đến đây thì dừng lại, ho khan nhẹ một tiếng, càng nhỏ giọng hơn: “Tối hôm qua thánh thượng ở cùng nương nương, muội thấy thánh thượng không để ý đến nương nương nhiều.”

“Ý của nương nương,” Hứa Song Uyển nhìn về phía nàng ấy, hơi chần chừ: “Là muốn nhờ ta khuyên nhủ thánh thượng?”

Thi Như Lan gật đầu, khẽ nói: “Nương nương nhờ muội nói với ngài, còn nhờ ngài nói với Tuyên tướng một tiếng để Tuyên tướng khuyên bảo thánh thượng, nói rằng cho ngài ấy một chút thời gian, ngài ấy chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng việc này, đến lúc đó sẽ đưa cho thánh thượng một lời giải thích.”

“Bọn họ…” Hứa Song Uyển siết chặt tay nàng ấy: “Muội thấy họ có cãi nhau to không?”

Thi Như Lan ậm ờ đáp: “Đêm qua, muội không dám mở miệng trước mặt thánh thượng, còn không dám nhìn thẳng vào thánh nhan.”

Khí thế thánh thượng quá mạnh mẽ.

Vậy là đã cãi nhau, Hứa Song Uyển chỉ đành thở dài.

“Được, ta sẽ nói với trưởng công tử.” Hứa Song Uyển đồng ý.

“Nương nương nói, phiền ngài nhọc lòng.” Thi Như Lan vừa nói xong lại bổ sung: “Chỉ những lời này.”

“Vất vả cho muội.” Hứa Song Uyển đoán, Hoàng hậu cảm thấy nan giản trong mối quan hệ của Đế Hậu nên mới tìm nàng ấy đến. Hoàng hậu đã mở lời thì nàng ấy không giúp cũng phải giúp, nhờ chuyển lời cho nàng thì đã tận lực.

Khoảng thời gian này, trưởng công tử không dễ nói chuyện.

**

Đêm đó, Tuyên Trọng An trở về, Hứa Song Uyển hỏi hắn về việc này. Đúng như dự đoán, Tuyên tướng nghe được thì hơi nổi giận: “Sao nàng cứ như bà bà thế? Đã nói nàng đừng lo chuyện, sao chuyện gì nàng cũng quản thế? Nàng nghe lọt tai lời của người khác, còn lời của ta thì nàng không nghe lọt tai hả?”

Hứa Song Uyển thầm nghĩ mấy ngày này không phải ngày hoàng đạo cho phu thê hoà thuận. Chờ đến ngày mai, nàng sẽ ngắm nghía tháng ngày lại cẩn thận.

Nàng im lặng không nói, Tuyên Trọng An càng giận dữ, vung tay đi tới thư phòng. Hắn định ở lại thư phòng qua đêm, nhưng thấy Thái Hà lại đây bẩm báo rằng Thiếu phu nhân đang đọc sách chờ hắn về phòng ngủ. Hắn trợn mắt nhìn Thái Hà một chút, qua thời gian uống nửa tách trà nhỏ, hắn vẫn trở về phòng.

Hứa Song Uyển đợi được hắn trở về, cũng không dám lên tiếng, chỉ dám dõi mắt nhìn hắn. Buổi tối nghỉ ngơi nàng cũng không cử động, đến sáng sớm tỉnh lại, phát hiện tay hắn ôm đầu nàng thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không dám nhắc đến việc này. Tuyên Trọng An thấy nàng thành thật liền tiến lên ngồi xổm trước mặt rồi sờ bụng nàng, sau đó ngẩng đầu nói: “Không cần lo chuyện quá phận, hiện giờ thân thể của nàng là quan trọng nhất. Phu quân nàng vô năng nhưng vẫn có thẻ bảo vệ nàng được vài tháng.”

Hứa Song Uyển vội vàng gật đầu, liên tiếp gật đầu mấy cái. Sau khi tiễn hắn ra ngoài, nàng vào phòng ngủ thêm hai canh giờ nữa mới tỉnh dậy.

Sau khi ra khỏi phòng, Tuyên Trọng An tiến vào Thái Cực điện. Mấy ngày nay, tâm trạng Bảo Lạc không tốt, người hầu hạ cũng rất căng thẳng. Bên ngoài là cảnh xuân rực rỡ, xua tan đi ngày đông ủ rũ, nhưng trong Thái Cực điện lại như giữa mùa đông rét buốt. Mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm, bầu không khí rất u ám.

“Huynh đến thật đúng lúc. Lát nữa trẫm sẽ đến Ngự thư phòng nghị sự, huynh cũng qua đi, buổi trưa cùng dùng bữa ở Bảo Quang các rồi huynh về từ bên đó.” Bảo Quang các thông với cửa cung Quảng Vũ, đi một lát liền đến cửa Bắc ra khỏi hoàng cung.

“Vâng.”

“Ngồi đi.”

Tuyên Trọng An gật đầu, ngồi xuống.

Sắc mặt Bảo Lạc Hoàng không vui, thần sắc Tuyên tướng cũng chẳng khác là bao. Một người thì âm u, một người thì lạnh lùng. Cung nhân đứng trong điện dâng trà lên, cũng cố gắng bước nhẹ, vừa đặt chén trà xuống liền cúi nửa người rồi nhanh chóng lui xuống, không hề phát ra chút động tĩnh.

“Sau khi qua đó, trẫm định để Cảnh Lượng tiến công thêm năm trăm dặm, huynh xem đi…” Bảo Lạc đưa tấu chương cấp báo năm trăm dặm cho Tuyên tướng xem: “Nam Phủ bên phía man di nhân lúc chúng ta điều binh gây sự, vừa chết vừa bị thương gần nghìn người, huynh thấy nên phái ai qua đó tiêu diệt thì được?”

Tuyên Trọng An nhận cấp báo, đọc xong rồi nói: “Trước kia Nam Phủ Châu là do Trấn Nam tướng quân Trầm Phong Uy trấn thủ, ông ta từng là chủ lực của Hoắc Tùng tấn công thảo nguyên phía Tây Nam. Hiện giờ có Cảnh đô đốc và Binh bộ hai doanh đã đủ sức để đối phó với kẻ địch, hay là để tam hổ doanh về phòng bị chờ ông ta điều binh, cho ông ta đến kết thúc phía Tây Nam.”

Vốn dĩ phủ Tây Nam là nơi Trầm Phong Uy trấn giữ, đội quân ngăn chặn di tộc cũng là binh lính dưới trướng ông ta bốn năm năm. Ai đi cũng đều là cướp công lao của ông.

Bảo Lạc nghe vậy liền liếc nhìn hắn.

Hắn định để tam hổ doanh của hắn đột kích. Đội quân đột kích của hắn mới luyện binh được mấy năm, đúng lúc tới phía Tây Nam xưng là man rợ càn quét một vòng, nếm chút máu tinh cũng tốt.

Mấy năm gần đây, chính kiến của Bảo Lạc với nghĩa huynh không còn nhất trí như xưa, nhưng trong một nửa tình hình, suy nghĩ của Tuyên tướng không giống hắn nghĩ nhưng hắn vẫn có thể nghe lọt tai lời của huynh ấy.

Lần này cũng như vậy. Hắn sẽ phái Trầm Phong Uy đến Tây Nam. Mấy năm qua, ông ta cẩn thận thay hắn trấn thủ Nam Phủ, có công không mắc sai lầm, vẫn nên để ông ta về địa bàn cũ thôi…

“Cũng được, trẫm còn định sau này triệu ông ta về kinh…”

“Sang năm đi, năm năm đã đủ đóng quân, ông ta cũng có chỗ đi.” Tuyên Trọng An nói với Bảo Lạc: “Chờ người của chúng ta có thể gánh vác một phương, hai phía Lạc Châu Lương Châu cũng cần để bọn họ đi trấn thủ mấy năm.”

“Đúng vậy.” Lúc này, Bảo Lạc mới mỉm cười, đây cũng là suy nghĩ của hắn.

Bọn họ thảo luận một lúc, bên phía ngự thư phòng cũng đã đến đông đủ. Nội thị tới mời, Tuyên Trọng An đi theo Bảo Lạc đi ra ngoài. Trên đường đi, Tuyên Trọng An vẫn nhắc với Bảo Lạc về chuyện ngày hôm qua Uyển Cơ nói với hắn: “Trên triều đã đủ khiến ngài bận rộn rồi, chuyện của hậu cung thì ngài cứ giao cho Hoàng hậu, nàng ấy cũng không cần ngài che chở.”

Bảo Lạc mặt không cảm xúc, không nói gì, tiến thêm vài bước mới nói: “Hậu cung tiền triều, nói là hai nơi nhưng nào có thể phân rõ? Mấy năm nay, trẫm lùi một bước, bọn họ dám tiến ba bước. Hiện tại, cái người nhà huynh phân tông đương gia làm chủ mấy nơi không kém hơn huynh năm ấy là bao. Huynh đừng nói với trẫm là huynh không nhìn ra ý đồ của bọn họ chứ.”

Quảng Hải Tuyên gia không hổ là người cùng dòng máu xuất thân từ phủ Quy Đức Hầu. Những năm gần đây, bọn họ lợi dụng thế lực quốc gia còn trống mà tiến vào. Đối với quốc gia, những việc bọn họ gây nên đều tính là lập công lớn. Dù Bảo Lạc muốn đụng vào bọn họ thì cũng không qua được đạo quân vương. Bây giờ, hắn chưa biết rõ dụng ý của bọn họ, nhưng hắn dám nói, hắn mà không cẩn thận thì sẽ biết tay.”

Tuyên Trọng An nghe vậy liền dừng bước, Bảo Lạc cũng ngừng lại theo, nhìn về phía nghĩa huynh.

Nhớ tới hành trình lên ngôi mấy năm nay, mấy năm đầu tiên hắn như đang đánh cược trong tay tiên đế, lần nào lần nấy đều như kẻ liều mạng chỉ biết hôm nay không biết ngày mai. Có thể nói là mỗi buổi sáng ra khỏi cửa Hầu phủ, hắn cũng không biết liệu buổi tối có thể trở về không.

Cầu phú quý trong hiểm nguy, từ xưa đến nay đều là nhát gan thì chết đói, chết no thì gan lớn. Tuyên Trọng An nghĩ đến đây liền nghiêng đầu nói với Bảo Lạc: “Ngài cứ làm đi, thần làm việc theo ngài.”

Sắc mặt khẽ thay đổi của Bảo Lạc trở lại bình thường, tiếp tục đi về phía trước: “Ta thấy mấy năm nay huynh rất coi trọng với đám người nhà phân tông kia, vẫn là niệm chút tình cùng dòng máu à?”

“Dù sao cũng là sau Tuyên gia.” Tuyên Trọng đi bên cạnh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà, nếu có một ngày huynh đệ tương tàn, tất nhiên thần cũng sẽ không nương tay.”

Trên tay hắn đã dính nhiều máu, nhiều thêm mấy người để lúc xuống địa ngục, cũng chỉ là trúng thêm vài đao.

Bảo Lạc cười thành tiếng.

Hắn thích sự vô liêm sỉ này của nghĩa huynh.

Bình luận

Truyện đang đọc