QUY ĐỨC HẦU PHỦ

“Đã chọn được ngày tốt cho Vọng Khang rồi à?” Bảo Lạc lại hỏi.

“Còn đang chọn, muốn chọn một ngày tốt sớm chút.” Hứa Song Uyển cười nói.

Hầu gia nhà nàng còn định chọn sau, nhưng nàng muốn cố gắng chọn trước.

Hắn có ý riêng, nhưng nàng sợ mình không đợi được đến ngày đó.

Vọng Khang tự chọn thê tử. Con muốn người làm mẹ là nàng chủ trì việc thành hôn, vì thế nàng không muốn xảy ra việc ngoài ý muốn, cố gắng chọn sớm một chút thì sẽ không có việc ngoài ý muốn.

Hầu gia ngốc nhà nàng còn không chịu thua, Hứa Song Uyển hơi đau lòng, nhưng lần này nàng quả thực không dám đồng ý bên hắn dài lâu. Nàng không muốn lừa hắn.

“Trước tháng sáu, bảy không có ngày tốt, sau tháng tám thì có.” Lúc này, Tuyên Trọng An ở bên cạnh chợt lên tiếng.

“Tháng tám à…” Bảo Lạc lẩm bẩm, hắn khẽ cười nhìn tẩu tử, không nói tiếp.

Hoàng hậu đứng cạnh rũ mắt, nhìn về phía bàn tay nghĩa tẩu vừa nắm tay mình. Tay nàng ấy trắng như ngọc, trắng như trong suốt, có thể nhìn rõ gân xanh gồ ghề, như thể sắp nhảy ra khỏi mu bàn tay.

Không cần thái y hay đại phu đến báo thì Hoàng hậu cũng biết nàng ấy chẳng còn bao lâu.

Nàng ấy không chờ được đến tháng tám.

Hoàng hậu hiểu Tuyên tướng nghĩa huynh muốn níu giữ lòng của thê tử, nhưng…

“Ta thấy tháng sáu cũng có ngày được,” Lúc này, Hoàng hậu đã mở miệng, cười nói với Hầu phu nhân: “Là ngày tốt để cưới gả.”

Cố chấp ở lại quá đau khổ. Nàng ấy đã vất vả cả đời, đã vì Hầu gia, vì toà Hầu phủ này chịu đựng bao nhiêu năm, cứ để nàng yên tâm ra đi thôi.

“Là ngày mười tháng sáu à?” Nghe Hoàng hậu nói, Hứa Song Uyển bỗng cảm thấy phấn chấn, hai mắt sáng hơn hai phần.

“Đúng vậy, tẩu tử cũng nhìn trúng ngày này?”

“Vậy hai ta giống nhau rồi.” Hứa Song Uyển gật đầu, lại quay đầu nói với trượng phu: “Chúng ta chọn ngày này nhé?”

“Để xem ý kiến của nhà gái sao đã.” Vẻ mặt Tuyên Hầu gia lạnh nhạt, đáp hờ hững.

Hắn vẫn không muốn, Hứa Song Uyển thở dài trong lòng, không nỡ nói hắn.

Nàng đâu nỡ nói hắn?

“Vậy để xem sau…”

“Trẫm thấy ngày mười tháng sáu được đấy,” Hứa Song Uyển vừa dứt lời, Bảo Lạc liền mở miệng. Hắn lộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn nghĩa huynh: “Trẫm cảm thấy ngày mười tháng sau là ngày tốt, ngày ấy trẫm còn sai Khâm thiên giám xem qua, còn định chọn làm ngày tế trời.”

“Không phải ngài không chọn ngày này à?” Tuyên Trọng An cắt đứt lời hắn nói.

“Trẫm không chọn ngày này là vì trẫm đẩy việc tuần tra từ tháng bảy đến tháng mười, Thừa tướng không biết à?” Bảo Lạc nhìn hắn.

Hắn không biết chắc? Hắn không biết nguyên nhân đẩy việc tuần tra từ tháng bảy lên tháng mười chắc? Cũng bởi vì hắn không muốn làm nữa, muốn đẩy đệ tử trẻ tuổi tới nhận vị trí Thừa tướng của hắn. Hiện nay, việc này xôn xao làm mưa làm gió trong triều, trở thành việc quan trọng đầu tiên của triều đình, tranh cãi ngập trời.

Bảo Lạc không muốn nói hắn. Nghĩa huynh đang trong thời khắc khó khăn trong đời, Bảo Lạc cũng không đành lòng nói hắn, nhưng triều đình gió mưa nhiều hơn nữa hắn cũng có thể dẹp, nhưng chuyện của tẩu tử thì…

Hiện nay nàng đã như ngọn đèn cạn dầu, không chắc ngày nào ngọn đèn cuối cùng sẽ tắt, hắn tội gì bắt nàng vất vả vì hắn? Nàng khổ sở chống chọi, người khó chịu là nàng mà.

“Ta thấy tháng mười có ngày tốt, ta cũng đã tìm Khâm thiên giám Cảnh đại nhân hỏi, hắn nói…” Sắc mặt Tuyên Trọng An, thờ ơ đáp lại.

“Ngày mười tháng sáu được, cứ chọn ngày này đi.” Lần này, Bảo Lạc cắt đứt lời hắn.

“Tháng sáu hơi sớm, tháng tám đi…”

“Tháng sáu.”

“Thánh thượng,” Bảo Lạc như đinh đóng cột khiến ánh mắt Tuyên tướng trở nên lạnh lùng nghiêm túc hẳn lên: “Thần còn định nói tháng mười…”

Chọn tháng tám, hắn đã lùi một bước.

“Tháng sáu đi, tháng sáu đi…” Bảo Lạc đứng lên, hắn liếc qua sắc mặt tái xanh của nghĩa huynh, mỉm cười với nghĩa tẩu: “Tẩu tử, ta mượn huynh trưởng ra ngoài, huynh đệ nói hai câu, xong việc sẽ về ngay.”

Hứa Song Uyển cười liếc nhìn hắn, quay đầu lại mỉm cười nhìn sang trượng phu.

Tuyên Trọng An nhìn nàng, buông bàn tay đã ở trong tay áo hắn từ khi hắn ngồi xuống, gật đầu với nàng, chạm vào vành tai nàng: “Sẽ về.”

“Không cãi nhau, không hung dữ với Bảo Lạc?” Hắn rất dịu dàng, Hứa Song Uyển cười hỏi hắn.

Tuyên Trọng An chợt mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Khi hắn đứng dậy đối mặt với Bảo Lạc, gương mặt tươi cười đã tốt hơn nhiều so với vừa rồi. Bảo Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng buồn bực suýt nữa bật khóc.

Hắn có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của nghĩa huynh, trên đời này có nam nhân nào bằng lòng để nữ nhân luôn khiến mình cười rời bỏ mình?

**

Sau khi huynh đệ bọn họ rời khỏi gian phòng, Hứa Song Uyển nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu thấy ánh mắt nàng loé sáng, tưởng rằng nàng rơi nước mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại mới phát hiện ra rằng nụ cười nàng loé sáng.

“Ngài mệt không?” Hoàng hậu ngồi gần chút, ngồi cạnh nghĩa tẩu, giúp nàng kê cái gối mềm phía sau: “Nghỉ chút chứ?”

“Không cần, lúc này là thời điểm tinh thần ta tốt nhất trong ngày…” Hứa Song Uyển tựa lưng, không để mình nằm xuống: “Trong lúc bọn họ không có ở đây, hai ta cũng nói vài câu chứ?”

“Hả.”

“Ngọc Quân nhà ta, sau này không biết…”

“Ngài cứ yên tâm đi, nó cũng là con gái của ta.” Hoàng hậu cắt đứt lời nàng, không kìm lòng mà rơi nước mắt: “Ngài còn tính toán với ta chuyện này? Con gái của ngài chính là con gái của ta, sau này ta sẽ chống lưng thay nó, những việc ngài chưa kịp làm cho nó thì ta sẽ gánh trách nhiệm thay ngài.”

Hoàng hậu nghiêng đầu qua chỗ khác, nước mắt chảy dài trên mặt, chẳng thể nói thêm.

Hứa Song Uyển kéo khăn cầm tay nàng, muốn lau nước mắt cho nàng. Hoàng hậu quay đầu xoa tay nàng, nhận khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu gượng cười nói với nàng: “Trước khi đến, Bảo Lạc đã dặn ta nhiều lần chỉ có thể cười với ngài, không thể khóc, ngài là người thích nhìn chúng ta cười. Ngài xem, ta còn chưa nói được vài câu đã khóc lóc…”

“Ta biết.” Không phải thổ lộ chân tình, sao Hoàng hậu lại rơi nước mắt? Những năm gần đây, Hoàng hậu ở trong cung cũng là ngày tháng gió rét cắt da, đã chẳng còn phải rơi nước mắt. Mấy năm nay, Hứa Song Uyển xa lánh Hoàng hậu là xa lánh quyền lực trong tay Hoàng hậu, nhưng chưa từng xa lánh cảm tình xưa nay của hai người. Trong lòng Hứa Song Uyển, Hoàng hậu là người nàng tự mình chọn làm em dâu. Đối với nàng ấy, nàng vẫn luôn một lòng quan tâm. Dù trong nhiều năm nay có không ít người chia rẽ ở giữa, nhưng đều chẳng làm nên trò trống. Hoàng hậu không hề nghi kỵ nàng mà càng ngày càng thấy rõ sự tôn trọng dành cho nàng.

Hứa Song Uyển nghĩ thầm vì tính tình của Hoàng hậu nên trước đây phải duy trì khoảng cách với nàng ấy. Nhưng sau khi địa vị của nàng ấy vững chắc, ngay cả các quan đại thần bất đồng chính kiến ​​cũng không thể lay chuyển được địa vị của nàng ấy. Có năng lực và quyền lực, nàng ấy đã dám công khai bày tỏ suy nghĩ trong lòng.

Tính tình Hoàng hậu có phần giống nàng, đều là những người không chắc chắn thì sẽ không lộ ra nanh vuốt, nhưng Hoàng hậu tốt hơn nàng. Hoàng hậu tranh đấu với hậu cung tiền triều, còn nàng lại ở trong Hầu phủ cả đời. Vì người mình yêu, nàng bằng lòng thu hồi nanh vuốt, chỉ mong cuộc sống của hắn yên ổn vững vàng hơn một chút.

Nhưng nàng chưa từng hối hận.

“Đa tạ ngài.” Hứa Song Uyển duỗi tay, lau một bên mặt đang rơi nước mắt của nàng ấy.

“Tẩu tử…” Hoàng hậu nghẹn ngào nức nở. Nàng có nhiều lời muốn nói với Hứa Song Uyển, nhưng đến lúc này lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Những năm này, vị nghĩa tẩu đã chọn nàng dạy nàng rất nhiều điều, lặng lẽ hiến sách cho nàng. Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được thiên hạ yêu mến, đằng sau đều có dấu vết của nàng. Nhưng không đợi người khác phát hiện, tẩu tử đã tự mình xóa sạch dấu vết của bản thân.

Nếu như không phải Cung tiểu muội đang làm việc vì nàng, tiểu muội nhớ kỹ công lao phía sau thì người đời cũng không biết Đại Vi cho phép nữ nhân lập hộ, có thể thừa kế gia sản và điền sản, có công lao khai hoang như nam nhân, mọi chuyện mới đầu đều xuất phát từ tâm ý của nghĩa tẩu.

Những người đời không biết việc nàng làm. Người đời chỉ biết nàng là Hầu phu nhân – phu nhân của trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu.

“Đừng khóc…” Hứa Song Uyển không có sức ôm nàng, chỉ buông tay nắm tay nàng, khẽ nói: “Không sao, không sao mà.”

Đừng đau lòng, thật sự không muốn đau lòng nữa.

Tuy rằng nàng đau khổ, nhưng cả đời nàng đã gặp nhiều may mắn. Tất cả nỗ lực của nàng đều được báo đáp hậu hĩnh.

**

Dưới mái hiên cửa, nghe tiếng khóc văng vẳng từ Hoàng hậu trong phòng, Bảo Lạc đang giằng co với Tuyên Trọng An từ lúc đi ra đã mở miệng. Hắn âm u nhìn nghĩa huynh: “Huynh hà cớ gì? Sao không để cho tẩu tử…”

Sao không để nàng ấy yên tâm ra đi? Hà tất đến lúc này còn để nàng lo lắng cho hắn.

“Không thể,” Tuyên Trọng An lắc đầu: “Cũng không được.”

Hắn nhìn lại Bảo Lạc, sau đó quay đầu nhìn về phía sân trong.

Tháng ba, cây cối của Thấm Viên đều đã đâm chồi non xanh biếc vào xuân, những cây tùng và cây bách cao sừng sững. Dưới ánh mặt trời, sương vương trên ngọn cây trong vắt, khi gió thổi qua, mang theo hương thơm của gỗ thông khiến lòng người sảng khoái.

Tuyên Trọng An thích tùng bách, thê tử liền thích chăm nó. Cả vườn của Hầu phủ đầy đủ các loại tùng bách khác nhau, hiếm thấy hoa cỏ. Bạn bè và đệ tử đến Hầu phủ đều tấm tắc trầm trồ trước tùng bách cao thẳng tắp trong phủ. Tuyên Trọng An chưa từng giải thích với người khác, nhưng trước giờ đều thầm đắc ý trong lòng bởi tùng bách khắp phủ tràn ngập tình cảm của thê tử dành cho hắn.

Chỉ cần hắn thích, nàng sẽ để hắn làm theo ý mình. Hắn đã được nàng nâng niu và trân trọng gần cả đời người. Một ngày nào đó, nếu người này không còn nữa, Tuyên Trọng An không cảm thấy trên đời này còn có ai sẽ thật lòng đối xử với hắn như vậy, cứ như hận không thể ôm hắn vào lòng nâng niu, để hắn có được những điều tốt đẹp và quý giá nhất trên đời này.

Nếu như nàng rời đi, hắn sẽ chẳng còn gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc