QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Hứa Song Uyển gật đầu: “Vậy làm phiền muội rồi.”

Thi Như Lan ngập ngừng một lát rồi gật đầu: “Ngài nên để thả lỏng tâm trí.”

Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu.

Nàng sẽ thả lỏng, không để bản thân nghĩ đến Vọng Khang và Tuân Lâm bây giờ ra sao.

Vọng Khang là con trai ruột của nàng, Tuân Lâm là người nàng nhìn lớn lên, hai người bọn họ là người trong lòng nàng, cũng đều là hai người mà Hầu phủ thế lực đơn bạc không thể mất đi. Hơn nữa, trưởng công tử nhà nàng còn coi trọng bọn họ chẳng kém nàng mấy phần.

Hiện tại, nàng chỉ mong bọn họ không sao, đừng để trượng phu của nàng phải chịu đựng nhiều hơn.

Những lời này không thể nói với người ngoài. Hứa Song Uyển biết lần này mình nhất định phải kiên định hơn trưởng công tử thì mới có thể giữ lại đứa bé trong bụng nàng.

Đương nhiên nàng cũng không thể xảy ra chuyện.

**

Tuyên Trọng An nói chuyện với Đan Cửu xong xuôi liền trở về phòng.

Ngọc Quân yên tâm ngủ say bên cạnh mẫu thân. Hắn ngồi xuống, sờ khuôn mặt nữ nhi đang ngủ đến ửng hồng, Hứa Song Uyển ở bên khẽ nói: “Để con ngủ thêm một lúc, mấy hôm nay con ngủ không an giấc.”

“Nó lo cho nàng.” Tuyên Trọng An nhấc chăn cho nàng, ngước mắt lên rồi nói với nàng.

Khuê nữ của bọn họ cũng đang lo lắng cho nàng.

“Chàng cũng lo cho thiếp.” Hứa Song Uyển kéo tay hắn.

“Nàng hiểu ý ta không phải chỉ như này.” Tuyên Trọng An nhìn bàn tay nàng trắng nõn như ngọc, trong giọng điệu lạnh lùng, hắn đột nhiên đau đớn, không nỡ nói nặng lời với nàng nửa câu: “Chúng ta đã có hai đứa, có Vọng Khang, có Ngọc Quân, đã là đủ với ta.”

Nàng mới là mạng sống của hắn.

Trong lời nói của hắn ẩn giấu đau đớn, Hứa Song Uyển không biết phải nói gì, chỉ có thể nắm chặt tay hắn không buông, nhìn hắn không chớp mắt.

Tuyên Trọng An cực kỳ bất lực, ngước mắt thở dài: “Uyển Cơ à…”

Từ nhỏ hắn đã là một kẻ liều mạng, hắn tưởng rằng lúc này có thể bất chấp tất cả không hề do dự, nhưng khi đối mặt với nàng thì hắn cảm thấy tiến lui cũng khó. Hắn sợ rằng nàng sẽ đau lòng, sợ nàng buồn, càng sợ nếu như hắn không nỡ khiến nàng đau lòng buồn bã thì hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời xa mình.

“Chàng tin thiếp thêm lần nữa.” Hứa Song Uyển đang dựa vào giường bỗng đứng thẳng lên, thấy hắn cúi đầu xuống đối mặt với nàng thì nàng nhoẻn miệng cười: “Có khó hơn nữa thì cũng chẳng khó hơn trước đây.”

Kể ra thì, mấy năm đầu bọn họ thành thân mới là khó khăn nhất. Khi đó Hầu phủ không rõ sống chết, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên tiên đế và triều đình. Nàng là nữ tử xuất giá từ Hứa gia có thù với Hầu phủ, những tháng ngày ở Hầu phủ mới gọi là gặp nhiều gian khổ, sai một bước chính là tan xương nát thịt.

“Chàng xem trước kia chúng ta đều đã vượt qua rồi, chỉ cần chàng còn bên cạnh thiếp thì chẳng có chướng ngại nào mà thiếp không thể vượt qua.” Hứa Song Uyển vốn là người cứng cỏi, có thể nói, trong xương nàng gặp mạnh thì càng mạnh mẽ hơn. Trước đây khó khăn như vậy nàng đều đã vượt qua, không có đạo lý mọi chuyện đều tốt, trái lại càng lo được thì lo mất, nàng vừa nói vừa mỉm cười: “Nhưng mà biết chàng lo cho thiếp như vậy thì lòng thiếp rất vui.”

Nhìn nụ cười của nàng, tim Tuyên Trọng An đập loạn nhịp.

“Thiếp muốn bên chàng đến già, chàng cứ yên tâm đi.” Hứa Song Uyển siết chặt tay hắn không buông, hai mắt cong cong, vẻ mặt kiên quyết.

Tuyên Trọng An không nhịn được đưa tay ra ôm lấy nàng, nhắm mắt thở dài.

Tuyên mỗ hắn đã có thê hiền thì còn mong gì hơn.

Hắn biết nàng đang an ủi và xoa dịu trái tim hắn.

**

Phu thê Đan Cửu vừa vào kinh được hai ngày, thê tử Tuân Lâm Sở Hổ Phách đến Hầu phủ, quỳ xuống trước mặt Hứa Song Uyển, quỳ cầu xin trưởng tẩu cho nàng ấy dẫn người đến Hà Tây để chiến đấu với Hồ quốc.

Hứa Song Uyển cực kỳ ngạc nhiên, lại nghe nói cô em dâu này từng cùng Sở đô đốc và huynh đệ của nàng ấy từng xuất binh, nàng cũng cảm thán một câu hổ phụ sinh hổ tử.

Nhưng nàng vẫn từ chối Sở Hổ Phách. Lúc này, quốc gia không phải có thể dùng bất kì ai. Tây Bắc là nhà của Cảnh gia. Hiện giờ, binh lính của Cảnh gia đang đổ máu vì quốc gia, thời điểm kiến công lập nghiệp nhưng không có lệnh của thánh thượng điều động thì Hổ Phách không thể dẫn theo năm mươi tinh vệ Sở gia cho nàng đến Tây Bắc.

Hứa Song Uyển nói rõ lợi hại bên trong, Sở Hổ Phách nản lòng rời đi. Ngày thứ hai, nàng ấy lại tới Hầu phủ, nói rằng chỉ mang theo năm, sáu người bên cạnh đến Hà Tây, mong trưởng tẩu tác thành.

Hứa Song Uyển vẫn từ chối nàng ấy.

Ngày thứ ba, nàng ấy lại tới.

Sau khi Tuyên Trọng An biết chuyện liền vô cùng tức giận, hạ lệnh không cho nàng ấy vào cửa, nhưng vẫn bị Hứa Song Uyển ngăn lại.

Sở Hổ Phách là nữ nhi tướng môn, tính cách cực kỳ chính trực cố chấp. Nếu nàng muốn đến Hà Tây phải được một câu nói chắc chắn của Hầu phủ mới dám rời đi. Nếu huynh trưởng Tuân Lâm ngăn nàng ở ngoài cửa Hầu phủ thì ngày mai nàng ấy sẽ quỳ gối trước Hầu phủ bất động.

Hứa Song Uyển cảm thấy hơi đau đầu khi lấy phải cô em chồng có tính tình khác thường này, nhưng cũng hơi yêu thích.

“Nàng biết người trong nhà sẽ lo lắng nên không dám tự ý chủ trương, chỉ cầu xin người nhà tác thành cho nàng. Trước đây, thiếp còn lo lắng Tuân Lâm quá hấp tấp, bây giờ nghĩ lại, tính tình này là một điều may mắn với Tuân Lâm.” Nàng nói với trưởng công tử không thích em dâu.

Vẻ mặt Tuyên Trọng An vẫn lạnh lùng: “Trong miệng nàng đâu có ai không tốt?”

Hứa Song Uyển ngẩn ra vì lời nói của hắn, lập tức xụ mặt, nói: “Vậy trong miệng thiếp, chàng mới là tốt nhất đấy.”

Tuyên Trọng An không hề bị ảnh hưởng, nói với nàng: “Không cần để nàng ta ngày nào cũng đến cửa làm phiền nàng.”

Hắn rất ghét em dâu đã biết cơ thể thê tử có bệnh mà cứ kiếm việc cho nàng.

Sở Hổ Phách thật sự kính trọng nàng, tự gả tới. Dù cho Tuân Lâm không ở kinh thành nhưng vị em dâu này vẫn rất cung kính với trưởng tẩu nàng. Qua ba ngày liền đến đây thỉnh an nàng, lúc đến còn chơi đùa cùng Ngọc Quân. Khi nàng nói chuyện thì im lặng lắng nghe, Hứa Song Uyển tự biết tính tình và địa vị này của hắn sẽ rất khó nói thật lòng với người khác, nhưng với thê tử của Tuân Lâm, nàng có thể nói rằng hai người nàng hoàn toàn có thể sống yên ổn với nhau cả đời, làm chị em dâu không tranh chấp.

Các nàng đều không phải người vô cớ sinh sự.

Tuân Lâm tự mình chọn thê tử tương đối khá.

Hứa Song Uyển nghĩ một lúc, tiếp tục khuyên hắn, cũng nói nặng nề hơn: “Chàng nói không ai trong miệng thiếp không tốt, thiếp có thể cảm thấy ai cũng tốt, vì sao không thể cảm thấy thê tử Tuân Lâm tự chọn là tốt? Năm đó lúc chàng cưới thiếp thì coi trọng được mấy phần? Ngoại tổ phụ và người trong nhà cũng không hài lòng khi chàng đón thiếp vào cửa? Sau khi vào cửa, người chàng coi trọng không phải đều đối xử tốt với thiếp à? Vì điểm tốt này mà tim thiếp mới buộc chặt vào chàng, buộc vào Hầu phủ…”

Lòng người bằng xương bằng thịt, ai đối xử tốt còn ai tệ với mình, chỉ cần không quá ngu ngốc thì trong lòng cũng đoán được. Hứa Song Uyển thấy chị em dâu trong rất nhiều gia tộc lớn nảy sinh ý nghĩ hèn hạ, nhưng chỉ là một phía có ác ý, còn bên kia chẳng thể lui bước, đành phản kích lại.

Những tháng ngày không yên ổn đa số đều hại người.

Tuyên Trọng An cũng không phải không bảo vệ Tuân Lâm, chỉ là nghe đến đây thì sắc mặt hắn vẫn khó coi, nói: “Không hiểu chuyện chút nào.”

Trong thời điểm khó khăn chồng chất, không ngoan ngoãn ở nhà lo liệu việc nhà mà ngày nào cũng đến cửa làm phiền trưởng tẩu có bệnh trong người, đến chiến trường đang có chiến sự giao tranh căng thẳng thêm phiền, cũng chẳng biết trong đầu có nước hay không.

Đại Vi chưa chết hết mà cần một phụ nhân tuân thủ nữ tắc như nàng ra chiến trường.

Phải nói rằng Sở Hổ Phách đúng là không hiểu đại bá nhà nàng. Nàng biết Tuyên tướng cũng từ miệng phụ thân và huynh đệ, càng kính nể hắn có thừa, thật sự không hiểu sâu, đặc biệt là không biết thủ đoạn hắn làm việc và nguyên tắc hắn nhìn người.

Nàng mới gả vào kinh thành chưa lâu thì Tuân Lâm đã tới Tây Bắc. Mà quả thực không phải nàng chỉ có danh tiếng hung dữ mà không có phẩm hạnh, nếu không thì nàng cũng không lọt được vào mắt cha nàng. Trong ba ngài muội và mười mấy thứ ngài muội, nàng là khuê nữ được yêu thương nhất, được Tuân Lâm ưu ái ngỏ lời xin cưới. Tuân Lâm giao cả phủ vào tay nàng, nàng không dám lơ là việc vặt trong phủ, sắp xếp thoả đáng việc trong phủ xong xuôi, không phiền đến Hầu phủ thì nàng mới tới cửa xin trưởng tẩu giúp đỡ.

Trước đây, nàng chỉ một lòng một dạ muốn giúp Tuân Lâm chút sức. Tuân Lâm có ân cứu giúp nàng, bây giờ Hổ Phách không có quá nhiều tình cảm phu thê với hắn nhưng cũng bằng lòng sống chết có nhau, nỗ lực cả mạng sống.

Nàng cũng chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện quá đơn giản, cũng nói rõ với trưởng tẩu lý do nàng phải đến Tây Bắc giúp đỡ Tuân Lâm. Nhưng từng ngày trôi qua, nàng cũng mới rõ ràng dáng vẻ chân chính của kinh thành từ trong lời nói của trưởng tẩu.

Đến bây giờ nàng mới nhận ra đây là kinh thành, nơi sinh ra đông đảo trang tuấn kiệt. Không phải Lương Châu, nơi cha nàng là người có tiếng nói cuối cùng, và nếu muốn đứng trước ông, nàng phải lấy mạng ra để kiếm một vị trí. Nàng lấy mạng toàn lực ứng phó ở đây có thể nổi cơn phong ba, đó là bị mọi người chỉ trích.

Ngày ấy nàng tới cửa thì đại bá đang ở nhà, chờ một lúc cũng không gặp được trưởng tẩu, nàng tai thính mắt tinh nên cũng biết rằng đại bá không ưa mình. Nàng nghĩ một chút, vẫn là ngồi đợi ở đại sảnh không nhúc nhích, chờ gặp trưởng tẩu.

Lúc này, Hứa Song Uyển đã đuổi phu quân đến thư phòng, nghe Thái Hà nói người còn chưa đi. Nàng đành lắc đầu, cười nói: “Đúng là đứa trẻ bướng bỉnh.”

Yêu ai yêu cả đường đi. So với người khác, Hứa Song Uyển vẫn yêu thương chiều chuộng hơn em dâu một chút.

Nàng đang chờ em dâu lại đây, Thi Như Lan cũng bị Tuyên tướng gọi đến, còn đến Thấm Viên trước Sở Hổ Phách một bước.

Tháng ba, cây đào ở Thấm Viên nở rộ, trong đại phòng Thấm Viên cũng được cắm mấy cành hoa tươi lấy từ trong vườn đào. Hứa Song Uyển cũng cởi bớt áo choàng dày của mùa đông, khoác trên người bộ xiêm y vàng nhạt phối cùng quần váy gấm xanh nhạt. Thi Như Lan đến, thấy thiếu phụ cúi đầu bình yên thêu hoa xinh đẹp tuyệt trần trong đại phòng ngập tràn ánh nắng, chợt ngạc nhiên.

“Đến rồi à?” Lúc này, Hứa Song Uyển ngước mắt lên.

“Vâng, Uyển ngài ngài.”

“Mau qua đây ngồi.”

Thi Như Lan qua ngồi, đánh giá khung thêu trước mặt Hứa Song Uyển, nói: “Kỹ năng thêu thùa của ngài vẫn tuyệt vời như trước kia.”

“Mấy năm qua đụng nhiều nên cũng quen tay.”

“Hôm qua muội tiến cung, Hoàng hậu nương nương ngài ấy…” Thi Như Lan nói đến đây thì ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo rằng thê tử Tuân Lâm, Tuyên nhị Thiếu phu nhân tới.

Bình luận

Truyện đang đọc