QUY ĐỨC HẦU PHỦ

“Huynh trưởng.”

“Vào thôi,” Tuyên Trọng An khoác lưng Bảo Lạc, dẫn hắn đi vào trong: “Cố gắng trò chuyện với nàng.”

Nói đến đây, Tuyên Trọng An dừng bước, bình tĩnh nhìn Bảo Lạc: “Đồng ý với nàng, sau này ngài sẽ trông chừng ta.”

Bảo Lạc đưa tay che mắt, chẳng thể thốt nên lời.

Tuyên Trọng An chờ hắn bình tĩnh lại rồi mới dẫn hắn vào. Lúc bước vào ngưỡng cửa, Bảo Lạc chợt hỏi: “Huynh trưởng, huynh sẽ nghe trẫm, hay là?”

Tuyên Trọng An mỉm cười, lần này bước chân của hắn không dừng, khẽ bước vào cửa.

Hứa Song Uyển đã nghe hàng trăm ngàn lần tiếng bước chân của hắn. Bước đi nhẹ nhàng hay nặng nề nàng đều có thể nghe ra là hắn trở về. Vừa nghe thấy hắn trở về, nàng nhìn về phía cửa tròn, dõi mắt theo hắn.

“Thừa tướng.” Hoàng hậu đứng dậy, trở về vị trí cũ.

Tuyên Trọng An ngồi xuống ở bên kia, nói với Hứa Song Uyển: “Chúng ta xem lại ngày tháng, cũng nghe ý của Vọng Khang, thương lượng thêm hai ngày nữa.”

Hứa Song Uyển tựa đầu vào vai hắn, cười gật đầu.

Theo hắn một lúc đi, chỉ cần trong lòng hắn thoải mái chút.

Bọn họ không nói thêm nhiều. Không lâu sau, quản gia đến mời Hầu gia có việc xin chỉ thị, Tuyên Trọng An đi ra ngoài, để lại Đế Hậu ở trong phòng với Hứa Song Uyển. Sau khi hắn đi, Hứa Song Uyển chớp chớp mắt, Bảo Lạc đối diện với tầm mắt của nàng bỗng bật cười.

“Đa tạ các ngài đến thăm ta,” Có thể đây là lần cuối cùng trong đời nàng gặp đôi phu thê này, Hứa Song Uyển nhìn Bảo Lạc nhớ lại năm xưa, đôi mắt ôn nhu: “Bảo Lạc, đa tạ đệ mấy năm nay vẫn một lòng chân thành với nghĩa huynh, không có đệ che chở thì nghĩa huynh sẽ chẳng thuận lợi như vậy…”

Bảo Lạc miễn cưỡng cười nói: “Làm gì có, là nghĩa huynh giúp đệ mới đúng.”

Hứa Song Uyển lắc đầu: “Là đệ có lòng bảo vệ mới có huynh đệ hai người hôm nay.”

Nếu không dựa vào tính nết và tâm tư của phu quân nàng thì vị quan vương nào cũng nghi kỵ nhiều hơn là trao trọng trách.

Bảo Lạc che mắt lại. Hắn không cười nổi, khó nén đau lòng: “Tẩu tử, không phải ta muốn khuyên ngài, nhưng hai người đã vượt qua bao khó khăn, không thể mới bắt đầu những ngày lành tháng tốt thì…”

Bảo Lạc biết nói tiếp cũng là làm khó nàng. Hắn cúi đầu che mắt lại, lấy lòng bàn tay ngăn nước mắt.

Nghe tiếng nghẹn ngào của Hoàng đế, Hứa Song Uyển nhắm mắt lại.

Nàng cũng muốn.

Nhưng, chỉ có thể như vậy.

“Em dâu, vỗ lưng cho thánh thượng..” Hứa Song Uyển mở mắt ra cười nói một câu, sau khi Bảo Lạc đứng thẳng lên, nàng lại ho khan vài tiếng. Bảo Lạc và Hoàng hậu vội vã ngồi xuống giúp nàng thở đều. Hơi thở bắt đầu đều đặn, Bảo Lạc mới rút tay cách xa cánh tay nàng, Hứa Song Uyển cười nhìn hắn.

“Tẩu tử.” Bảo Lạc gọi nàng.

“Bảo Lạc, huynh trưởng ngài, sau này phải nhờ cậy ngài…” Hứa Song Uyển cười nói nhìn hắn, lúc này, trong mắt nàng lấp loé nước mắt.

“Ầy.” Bảo Lạc xoay đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng.

“Phiền ngài giúp ta trông chừng chàng ấy, thay ta chăm sóc huynh ấy chút, ta, ta…” Hứa Song Uyển nói đến đây thì vẻ mặt lộ ra vẻ hốt hoảng.

Hôm nay nàng nói nhiều quá rồi, hơi mệt.

Nàng nghĩ thầm nhất định phải ngăn cản hắn, đừng để hắn đau lòng quá mức, không nên để hắn cứ mãi nhớ tới nàng…

Nhưng nàng chẳng thể thốt nên lời.

Sao có thể không nhớ chứ? Ngay đến nàng có những ngày tỉnh táo, trong mơ đều là những tháng ngày sống cùng hắn.

Bọn họ một lòng với đối phương, hoạn nạn có nhau. Nàng đã nói muốn cùng sống cùng chết với hắn, bạc đầu giai lão, nhưng nàng lại rời bỏ hắn trước.

Là nàng có lỗi với hắn.

“Tẩu tử, mệt rồi à? Ngài nghỉ ngơi đi.” Thấy đôi mắt mờ mịt cùng vẻ mặt mệt mỏi của nàng, Hoàng hậu vươn tay đỡ nàng nằm xuống rồi đắp chăn cho nàng.

Trước đó đôi phu thê không gọi người hầu canh giữ bên ngoài, lúc này cũng chưa rời đi. Hoàng hậu âu yếm nắm tay tẩu tử trong chăn không buông, mãi đến khi đôi tay nàng sưởi ấm tay của tẩu tử. Qua một lúc lâu, nàng mới nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn Bảo Lạc đang thất thần nhìn chằm chằm vào góc phòng: “Thừa tướng vẫn ở bên ngoài ạ?”

Bảo Lạc quay đầu nói với giọng khàn khàn: “Chắc là đang ở bên ngoài?”

Hắn cũng không biết.

Bảo Lạc chỉ vào bức tranh treo trên tường ở góc giường trong. Trong tranh, nữ tử xinh đẹp mềm mại mỉm cười duyên dáng ngồi xuống ghế, đằng sau nàng là nam tử đang đứng một tay đặt lên vai nàng, một tay đỡ lưng nàng, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ: “Uẩn nương, nàng xem, nếu như mọi thứ vẫn như trước kia thì tốt biết mấy.”

Hoàng hậu nhìn đôi bích nhân trong tranh được ông trời tác hợp, chỉ biết rũ mắt thở dài.

Hoa có thời, gái có thì.

**

Tuyên Trọng An đứng bên ngoài chờ Đế Hậu đi ra, không vào trong nữa.

Khi Bảo Lạc và Hoàng hậu rời đi, Tuyên Trọng An muốn tiễn bọn họ. Hắn vịn cây cột trên hành lang và ngồi trên ghế một lúc rồi mới đứng dậy, vẻ mặt giống như ngày thường, nói với bọn họ: “Thánh thượng, nương nương, xin mời.”

“Vọng Khang đâu?” Đi được mấy bước thì Bảo Lạc chợt hỏi.

“Ra ngoài rồi, hai hôm nay không ở nhà.”

“Lại là có người mời đến?”

“Ừ.”

“Ngọc Quân đâu?”

“Đi phát cháo rồi, buổi chiều mới về.” Tuyên Trọng An nói xong liền nghiêng đầu nhìn hắn: “Thánh thượng, bọn chúng là con của ta và Uyển Cơ, sẽ tự chăm sóc bản thân, còn việc khác, thần đã sắp xếp xong hậu chiêu, ngài…”

“Được rồi, huynh tiễn đến đây thôi.” Bảo Lạc cắt đứt lời hắn rồi nói Hoàng hậu dẫn người đi trước một bước. Sau khi nàng ấy rời đi, Bảo Lạc hít sâu vài hơi, cố gắng đ è xuống cơn giận rồi mới mở miệng: “Trẫm biết hiện giờ huynh đang đau lòng, trẫm không nói nhiều với huynh. Huynh đừng suy nghĩ nhiều, chờ sau khi Vọng Khang thành thân chúng ta lại nói tiếp.”

Bây giờ khuyên hắn thì hắn cũng chẳng nghe lọt tai.

Bảo Lạc dứt lời liền vung tay rời đi.

Tuyên Trọng An cung kính khom lưng với bóng lưng của hắn.

Đến giờ ngọ, thuộc hạ đến báo rằng thánh thượng chẳng đoái hoài đến đệ tử và tâm phúc đương triều Lại bộ Thượng thư Dư Phục Hưng phe hắn. Tuyên tướng nghe xong chỉ cười nhạt —— hắn chỉ có thể giúp đệ tử đến đấy. Hắn đã đưa tới bước này rồi, nếu Thừa tướng hắn mà không làm nên hồn thì có thể bị thay vị trí rồi.

Đến tối Hứa Song Uyển mới tỉnh lại. Lần này nàng ngủ lâu hơn ngày thường, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy hắn ngồi bên thành giường. Khuôn mặt hắn vẫn sáng dưới ánh đèn, chỉ là tóc đã điểm bạc loang lổ. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì nàng cũng không biết hắn có nhiều tóc bạc đến vậy.

Những năm gần đây, nàng rất đau lòng cho hắn, tìm kiếm vô số phương thuốc dưỡng thân, trong đó có mấy cái dùng được. Một năm nay, nàng ốm nặng, không để ý kỹ đến hắn như trước. Chỉ mới thoáng chốc, tóc hắn đã bạc hơn nhiều.

“Tỉnh rồi?” Nàng vừa mở mắt, Tuyên Trọng An liền giữ lấy đầu nàng để Thái Hà nhét gối vào sau rồi mới cầm thìa đút nhân sâm cho nàng.

Hứa Song Uyển hé miệng, đôi mắt và mái tóc của hắn dao động theo hành động. Sau khi uống xong bát nước, nàng có sức hơn, khẽ cong khoé miệng nói nhỏ với hắn: “Các con đâu?”

“Vọng Khang chưa về, không biết đi đâu. Ngọc Quân dỗ Thi Ninh ngủ, lát nữa con bé qua đây, nàng ăn chút gì đi là con bé đến rồi.” Tuyên Trọng An đút tiếp nhân sâm cho nàng.

“Không phải lại đến Dược Vương Cốc tìm lão Dược Vương chứ?” Mất công con đến tìm nhiều lần, lão Dược Vương đến hai lần đều nói không có cách nào, hiện giờ chắc hẳn đã trốn nam nhân Tuyên gia rồi?

Làm khó lão nhân gia.

“Ai biết, kệ nó.” Tuyên Trọng An vén tóc ra sau mang tai cho nàng rồi nói.

“Ầy.” Hứa Song Uyển nắm lấy tay áo hắn, chờ uống xong một bát nhân sâm, cháo cũng được nửa bát thì Ngọc Quân qua đây, đón lấy bát từ tay phụ thân. Hứa Song Uyển nhìn sang phía hắn, thấy không cần nàng nói, hắn cũng cầm lấy một bát cháo bên cạnh ăn xong rồi dùng thêm chút thức ăn, nàng không nhịn được mỉm cười.

“Muốn ăn ta à?” Tuyên Trọng An thấy nàng cứ mãi nhìn hắn, cố ý trêu nàng.

Hứa Song Uyển nuốt ngụm cháo trong cổ họng rồi đáp: “Thơm hơn chút rồi.”

Giọng của nàng rất nhỏ, nhưng Tuyên Trọng An đang đứng gần nên nghe rất rõ ràng.

Chẳng biết lúc nào đã đến thời gian nghỉ ngơi, Tuyên Trọng An chỉ muốn mỗi giờ mỗi phút đều gần nàng thêm chút nữa.

Hắn nghe xong liền cười to, quay đầu đón lấy bát trong tay con gái: “Vậy ta phải nếm thử một miếng.”

Ngọc Quân mỉm cười, đưa bát cho cha.

“Đúng là thơm hơn chút…” Tuyên Trọng An nếm thử một miếng, cầm bát trả lại, cười nói với Uyển Cơ: “Bát cháo của ta cũng thơm, nàng có muốn nếm thử không?”

Muốn, Hứa Song Uyển gật đầu.

Tuyên Trọng An lấy bát cháo của mình đút cho nàng hai miếng, sau khi Hứa Song Uyển nuốt xong hai miếng liền không nhịn được thốt ra: “Chàng ăn nhiều hơn chút đi.”

“Biết rồi.” Tuyên Trọng An sờ khoé miệng nàng, không phản đối.

Không có nàng nhìn thì trượng phu sẽ không ăn cơm. Nàng bệnh càng nặng thì hắn càng chẳng có tâm trạng ăn cơm canh, dẫu cực kỳ đói bụng cũng chỉ qua loa vài miếng. Hứa Song Uyển đã chịu đựng thời gian khó khăn cùng hắn mấy năm, đến nay, nàng thương con bao nhiêu thì càng thương hắn bấy nhiêu. Không biết làm thế nào để vỗ về hắn, động viên bản thân thì nàng mới yên tâm ra đi.

Đêm đó, Ngọc Quân đợi phụ mẫu nghỉ ngơi mới rời đi. Nàng đi tới phòng của tiểu đệ, nhẹ nhàng vào cửa. Không chờ di nương chăm sóc Thi Ninh lên tiếng, Thi Ninh đã mở miệng: “Tỷ tỷ đến rồi?”

Ngọc Quân không đáp lại, cậu càng căng thẳng nói tiếp: “Nương ngủ rồi ạ?”

“Ngủ rồi.” Ngọc Quân vén rèm bước vào trong ngồi.

Lúc này, Thi Ninh đã trèo xuống ghế đẩu thổi đèn dầu trên cột đèn góc giường. Tỷ tỷ vừa bước vào phòng thì cậu đã nhanh chóng nắm tay tỷ tỷ trèo lên giường: “Nương có hỏi đệ không?”

“Hỏi.”

“Hỏi đệ gì thế?” Thi Ninh lôi kéo tỷ tỷ lên giường, đắp chăn lên đùi tỷ tỷ: “Tỷ có nói cho nương là chiều nay đệ sẽ đến thăm người không.”

“Nói rồi.”

“Nương nói gì ạ?”

“Nương nói ừ.”

Thi Ninh nghe vậy liền đỏ mắt, lau mắt: “Tỷ có nói cho nương là trưa nay đệ bị đánh vỡ đầu không đấy?”

“Không.” Ngọc Quân ôm cậu: “Nhưng nương nói, có phải Ninh Ninh lại xảy ra chuyện nên không đến thăm người không? Chắc là lại tự làm đau bản thân rồi.”

Tuyên Thi Ninh trốn trong ngực tỷ tỷ. Cậu ôm eo tỷ tỷ, nhịn không khóc, nói: “Sáng sớm đệ có qua thăm nương, còn thơm nương một cái đó, nương có biết không?”

Ngọc Quân vỗ lưng cậu, đỏ mắt gật đầu: “Biết chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc