QUY ĐỨC HẦU PHỦ

“Trọng An.” Tuyên Hoành Đạo gọi trưởng tử với giọng cầu khẩn.

Đây là khẩn cầu lớn nhất của ông với tư cách là một phụ thân đối với nhi tử.

Tuyên Trọng An thẫn thờ nhìn ông. Không biết phụ thân của hắn có biết là lúc hắn đứng trên triều và hoà giải với toàn bộ thiên hạ, sau lưng hắn cần người hỗ trợ, và tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Hắn là người, không phải kim cang.

Bọn họ không thể, thê tử của hắn có thể.

Xưa nay bọn họ không cho, cũng chẳng cho nổi, nàng đã cho.

Nàng đang sinh con dưỡng cái vì hắn, đồng sinh cộng tử.

Là nàng đi cùng hắn trên con đường bùn lầy này, như vậy bọn họ mới hưởng được vinh hoa phú quý ở Hầu phủ, bình an sinh sống.

Tuyên Trọng An không còn lời nào để nói. Hắn nhìn phụ thân một lát rồi xoay người rời đi.

“Trọng An!”

Tuyên Trọng An bước ra khỏi Thính Hiên Đường, nói với Tiêu Chung đứng bên ngoài: “Có thể thủ không?”

“Ngài yên tâm.” Tiêu Chung nghiêng đầu, lộ ra nửa gương mặt hoàn chỉnh của hắn.

Tuyên Trọng An vỗ vai hắn.

Hắn về Thấm Viên, thê tử vẫn chưa chuyển về phòng, Vọng Khang cũng không ở trong phòng. Hắn phất tay với Văn Nhi để nàng ta đứng một bên rồi hỏi: “Vọng Khang đâu?”

“Tiểu trưởng công tử đã sang chỗ cô nương, Thái Hà tỷ tỷ nói bọn nô tỳ ở đây để hầu hạ ngài thay quần áo.”

“Không cần, ra ngoài.”

Văn Nhi do dự.

“Đi ra ngoài!”

Văn Nhi và nha hoàn phía sau nàng ta lập tức chạy ra ngoài.

Tuyên Trọng An đi lại trong phòng, khắp nơi đều có dấu vết của Uyển Cơ nhà hắn, nhưng nàng không ở đây, hắn bỗng lo lắng không tránh khỏi.

A Tham ở cạnh cửa liếc mắt nhìn, thấy trưởng công tử nghiêm mặt, lại rụt đầu về.

Tuyên Trọng An tự mình cởi áo ngoài, khoác lên kiện trường bào rồi đi về phía phòng sinh.

Ngu nương nhìn thấy hắn thì hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy trưởng công tử thở dài, cuộn mình nằm bên cạnh Thiếu phu nhân và tiểu cô nương.

Chờ nàng cuống quít gọi người mang chăn qua thì hắn đã ngủ thiếp đi.

**

Đêm đó Hầu phủ rất yên bình. Khương đại phu nhân đã thức dậy từ sáng sớm, đã trang điểm xong xuôi ngồi ngay ngắn ở đại sảnh trong nơi bà ở.

Trên bàn có trà nóng của hạ nhân Hầu phủ đưa tới, còn có điểm tâm ngọt và nóng hổi. Người hầu nói lát nữa sẽ mang mì nước làm ấm bụng lên. Lúc này, ngoài cửa sảnh nhỏ có mấy người hầu đi lại nhẹ nhàng, còn nhỏ giọng hỏi bà tử của bà rằng có cần mang cho bà một chậu than nóng để sưởi ấm chân không.

Dù chủ nhân nắm quyền của Hầu phủ chưa tỉnh, nhưng hạ nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Xưa nay không có cảnh tượng này. Khương đại phu nhân nhớ lại những ngày bà bà ốm nặng trước khi mất, trong mơ bà bà lo lắng, đã đau đớn gọi tên tiểu cô tử cả đêm. Trời vừa sáng bà đã tới Hầu phủ, muốn mời tiểu cô tử trở về an ủi bà bà. Sáng hôm đó, bà đợi ở đại sảnh lạnh lẽo của Hầu phủ, mãi đến tận giờ Thìn mới chờ được một chén trà nguội. Đợi khi mặt trời lên cao mới chờ được tin tiểu cô tử tỉnh dậy.

Hầu phủ từng suy tàn đến mức ấy. Một Hầu phủ mà còn chẳng bằng một gia đình giàu có bình thường. Chẳng qua đã qua mấy năm, lão cô gia và tiểu cô tử có lẽ đã quên.

“Đại cữu gia phu nhân,” Một lúc sau, hạ nhân của Thính Hiên Đường đến, nhìn thấy bà như thấy Bồ Tát: “Phu nhân tỉnh rồi, phu nhân vừa nghe ngài muốn gặp phu nhân thì lập tức sai nô tỳ lại đây mời ngài.”

“Dậy khá sớm.” Khương đại phu nhân đặt bát xuống, nhận chén trà do nha hoàn đưa để làm sạch họng.

“Vâng.” Người của Thính Hiên Đường mang theo vẻ mặt tươi cười. Nàng ấy cũng không nói nhiều khi nhìn thấy trong phòng có người đắc lực của Thiếu phu nhân.

Trong phủ, Thiếu phu nhân quản gia, người ở Thính Hiên Đường đều nghe nàng sai sử. Bọn họ có lòng giúp đỡ phu nhân cũng không dám công khai làm trái với Thiếu phu nhân.

Nhưng bọn họ và người bên cạnh lão gia cũng cảm thấy quyền lực của Thiếu phu nhân trong phủ quá lớn. Bọn họ là những người hầu hạ Hầu gia và Hầu phu nhân còn không bằng mấy tên làm việc vặt trong phủ làm việc nói năng giữ lời, cũng quá khinh người rồi.

Tuy nhiên, trưởng công tử đứng về phía Thiếu phu nhân nên Hầu gia cũng không lên tiếng, nhưng Khương gia thì khác. Khương gia vẫn có phân lượng rất lớn ở Hầu phủ. Phu nhân có Khương gia hậu thuẫn, việc này giải quyết ra sao thì thực sự không chắc chắn.

Vì thế, người hầu biết tâm tư của phu nhân đến đây mời Khương đại phu nhân, trên đường cung kính có lễ, cực kỳ tha thiết.

Khương đại phu nhân để vào mắt, không nói một lời.

Sau khi vào Thính Hiên Đường, Tuyên Khương thị vừa thấy đại tẩu nhà mẹ đẻ thì nước mắt lập tức rơi xuống. Bà tủi thân gọi Khương đại phu nhân: “Đại tẩu.”

Bà lại nghẹn ngào thốt ra: “Muội đợi được tẩu đến rồi.”

Khương đại phu nhân nhìn dáng vẻ nàng xem mình như vị cứu tinh thì cảm thấy cực kì buồn cười.

Bà thật sự không biết tiểu cô tử nhà mình đang nghĩ gì, sẽ không cảm thấy gần đây bọn họ đối xử với nàng tốt hơn mà vẫn xem bản thân như tiểu cô nương yểu điệu đi ra từ Khương gia chứ?

Phải nói Khương đại phu nhân nghĩ đúng, thực sự Tuyên Khương thị cũng nghĩ như vậy. Đổi lại trước đây, bà chỉ dám đợi huynh trưởng đến mới dám cẩn thận kể lể với bọn họ vài điều bất bình trong lòng. Nhưng trong khoảng thời gian này, mấy tẩu tử hay đám cháu dâu đều lịch sự và cực kì quan tâm đến bà, còn cùng nhau chơi đùa với bà. Thậm chí, bà về nhà mẹ đẻ mấy lần, bà lại làm lại chính mình hồi mẫu thân còn sống, không buồn không lo khi ở Khương gia, mọi thứ đều có thể như ý.

Đám tẩu tử cuối cùng cũng thích bà rồi.

Bà không biết các phu nhân của Khương gia giữ mặt mũi cho bà đều là do con dâu của bà tích góp tình thân từ mỗi sự việc ở Khương gia. Người Khương gia coi trọng tình cảm ấy, để vào mắt con dâu xã giao thay bà mà không thể không giữ mặt mũi cho bà.

Đây không phải tự bà chiếm được, nhưng Tuyên Khương thị nghĩ rằng mình không có ác ý với ai thì ai ai cũng yêu thích mình. Đặc biệt là người nhà mẹ đẻ mình thì sao lại không bảo vệ và ra mặt cho mình? Lúc này, bà thấy Khương đại phu nhân lại đây, cũng không nói một câu vô tâm để ý với Khương đại phu nhân, đương nhiên biểu lộ oan ức trong lòng: “Đại tẩu, muội không ngờ, cháu trai muội bị dạy không thơm muội thì thôi, ngay cả Trọng An, nó…”

Bà cầm khăn tay lau nước mắt, đau lòng gần chết: “Muội cũng không biết sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. Ngày con dâu vào cửa, muội biết rằng nó là muội muội của người đã làm Tuân Lâm bị thương nhưng muội cũng không đành lòng oán trách lỗi sai của huynh trưởng nó lên đầu nó. Muội coi nó như nữ nhi ruột, sao nó có thể dạy Vọng Khang vô lễ với tổ mẫu như vậy…”

Khương đại phu nhân ngồi xuống trước mặt nàng. Tuyên Khương thị như nhặt được cứu tinh, nắm lấy tay đại tẩu như bình thường, rưng rưng nước mắt, hỏi: “Có phải không nuôi dưới gối muội thì là không thân với muội đúng không?”

“Nói cứ như ngươi từng muốn nuôi nó dưới gối ấy, ngay cả con ruột mà ngươi còn chưa nuôi dưỡng, lấy đâu ra nuôi cháu nội?” Khương đại phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi lừa ai?”

Tuyên Khương thị đang khóc chợt nín. Bà mở to đôi mắt đẫm lệ, vô cùng sợ hãi nhìn Khương đại phu nhân.

Khương đại phu nhân chẳng chịu nổi dáng vẻ này của tiểu cô tử.

Bà cũng từng trải qua trò này. Bà từng mềm lòng vì tiểu cô tử đáng thương, cũng từng chạy đôn chạy đáo. Nhưng thời gian trôi qua, Khương đại phu nhân chẳng dính chiêu này nữa, chỉ lo làm tan nát cả nhà. Con người này sẽ mở to đôi mắt ngây thơ đáng thương nhìn bạn rơi vào vũng lầy mà chẳng hề cảm thấy hối hận trong lòng.

Lỗi sai đều của người khác, là phụ lòng và có lỗi với nàng ta.

Khương đại phu nhân hờ hững đẩy tay tiểu cô tử ra: “Ngươi hiểu lầm rồi. Ta tới gặp ngươi không phải để giúp đỡ ngươi. Ngươi không cần nghĩ hai ca ca sẽ đứng ra bênh vực cho ngươi. Hôm qua ta đã thưa chuyện này với lão thái gia, sẽ không lâu đâu, qua một hai canh giờ nữa thì ngươi có thể gặp được lão thái gia.”

“Phụ thân? Đại ca…” Tuyên Khương thị bị đại tẩu làm cho hoảng sợ. Bà đột nhiên cảm thấy việc này không đúng, theo bản năng nhìn về phía cửa, nhưng không thấy người bảo vệ mình. Bà khóc lóc gọi trượng phu: “Hầu gia, Hầu gia…”

“Đừng gọi nữa, ta bảo hắn ra ngoài, chúng ta chưa nói xong thì hắn sẽ không vào đâu.”

“Không.” Tuyên Khương thị lắc đầu: “Tẩu đừng gạt muội, tẩu tử, tẩu đừng như vậy được không? Rốt cuộc muội đã làm sai điều gì mà tẩu lại đối xử với muội như vậy?”

Tuyên Khương thị khóc đến tan nát cõi lòng, nhưng thấy đại tẩu lạnh lùng nhìn mình thì bà hoảng sợ.

Nhanh đi đi, tẩu tử lại không thích mình nữa rồi!

Bà không biết mình đã làm gì để tẩu tử ghét bỏ.

Người hầu hạ bà hoảng hốt nhìn Khương đại phu nhân, thấy Khương đại phu nhân hơi ngước đầu, khuôn mặt lạnh lùng. Nàng ta thăm dò duỗi một chân ra, thấy Khương đại phu nhân không lên tiếng thì nàng ta chạy vội ra ngoài như con thỏ, đi mời người tới.

Khương đại phu nhân suýt nữa bật cười.

Tiểu cô từ nhà bà và người bên cạnh đúng thật là mười năm như một. Gặp mạnh thì nhát, khi tìm được chỗ dựa thì lại khoác lên mình dáng vẻ vô tội, ngây thơ.

Nhưng lần này, các nàng không thể tìm thấy bất kì chỗ dựa nào.

“Mời Hầu gia nhà ngươi để làm gì? Ăn ta? Hay là giết ta? Hay là ném ta xuống sông cho chết đuối!” Khương đại phu nhân đến gần tiểu cô tử.

Tuyên Khương thị sợ hãi đến mức trốn sau gối, khóc trong tuyệt vọng.

“Chỉ có nông phụ ngu ngốc thấp hèn mới làm chuyện dìm nữ nhi trong nhà chết đuối, ngươi…”

“Muội chỉ nói đùa thôi! Muội không dìm! Không phải vẫn còn sống khoẻ à?” Tuyên Khương thị khóc lóc, bà không thể chịu đựng khi tẩu tử nói về mình như vậy.

Bà không thấp hèn!

Khương đại phu nhân bật cười, bị nàng chọc giận.

“Vậy ngươi dìm rồi thì không sao, ngươi dìm không?” Khương đại phu nhân có cách riêng để đối phó với tiểu cô tử.

“Không dìm.” Tuyên Khương thị cũng không ngốc.

“Cái nhà này là ngươi định đoạt, ngươi nói dìm thì dìm, không dìm thì thôi à?”

Tuyên Khương thị bị đại tẩu ép đến hết cách. Bà đẩy Khương đại phu nhân đang áp sát trước mặt ra rồi khóc rống lên: “Nhà ai muốn sinh nữ nhi? Hầu phủ chúng ta là nhất phẩm Hầu phủ cha truyền con nối, trong phủ chỉ cần huyết thống nam nhi, sinh nữ nhi làm gì? Không giẫm nó chết, dìm chết nó là nhẹ đấy.”

“Đó là một mạng sống.”

“Đó không phải mạng!” Tuyên Khương thị đẩy bà: “Ngươi cút đi, cút đi…”

Tuyên Khương thị lấy hai tay đẩy bà, nước mắt chảy dài trên mặt: “Ngươi đừng ép ta, đó không phải mạng. Phủ Quy Đức Hầu chúng ta chỉ cần bé trai, đây là lời lão Hầu gia nói. Ngươi cảm thấy không đúng thì đi tìm lẫo Hầu gia đi, đừng tìm ta. Không phải ta nói lời này, ta chỉ nghe công công. Ngươi muốn lý luận thì xuống dưới lòng đất tìm ông ấy lý luận đi.”

Bà vừa dứt lời, hạt châu bên trong cánh cửa tròn vang lên. Quy Đức Hầu đứng phía sau rèm mềm nhũn hai chân, vịn vào bàn mới đứng thẳng cạnh cửa, cả người mới không ngã xuống.

Bên trong phòng, Tuyên Khương thị còn gọi ông: “Hầu gia, chàng mau tới, mau trở về đi…”

Quy Đức Hầu chán nản nhắm mắt, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ông.

Bình luận

Truyện đang đọc