QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Hứa Song Uyển gật đầu.

Khương Trương thị biết trong năm ngày nay, tổ phụ cùng công công trong nhà đều đã tính toán trước. Trượng phu của nàng ấy và tiểu thúc tử bọn họ cũng không hoảng hốt hay rối loạn. Từ lúc Khương Trương thị gả vào Khương gia, nàng ấy tính ra biểu đệ trưởng công tử của Hầu phủ đã hai lần kéo Hầu phủ và Khương gia từ cõi chết trở về; thế nên nàng ấy cũng vững tin lần này sẽ như vậy.

Tuy nhiên, nàng ấy biết thê tử của biểu đệ quan tâm nên khi có tin tức gì tốt thì nàng ấy sẽ vội vàng đến báo.

Không ngoài dự đoán của nàng ấy, một người đang ở cữ mà mới sáng sớm đã tỉnh lại. Nàng ấy quan sát bộ dáng thì thấy không phải mới tỉnh, cũng chẳng biết đã chợp mắt chưa.

Khương Trương thị xót xa trong lòng, nói tiếp: “Muội xem, khắp nơi đều có bước ngoặt, có lẽ hai ngày nữa biểu đệ Trọng An sẽ trở về cũng không biết chừng.”

Hứa Song Uyển mỉm cười: “Đúng vậy.”

Nàng vừa dứt lời lập tức mỉm cười cảm kích với đại biểu tẩu: “Chỉ là vất vả cho mọi người.”

“Nói gì đấy, người một nhà không nói hai lời.” Khương Trương thị đứng lên: “Nếu có tin tốt ta sẽ đến báo cho muội. Trời đang còn sớm, muội cứ ngủ tiếp đi, ta cũng về chợp mắt thêm một lát.”

“Thải Hà, thay ta tiễn đại biểu tẩu.”

“Vâng.”

Hứa Song Uyển mỉm cười đưa mắt nhìn Thải Hà tiễn nàng ấy ra ngoài, nụ cười trên khoé miệng dần dần nhạt đi.

Kiều Mộc bưng đồ ăn sáng tới, nàng ấy nhìn thấy cảnh này liền khẽ hỏi: “Cô nương, như nào?”

Hứa Song Uyển lắc đầu, không nói gì.

Nàng chỉ đoán, nguy hiểm không dễ dàng giải trừ như vậy.

Mấy ngày nay, công công không ở trong phủ, cũng không biết bên ngoài thế nào.

Tuy nhiên, dù ra sao…

Hứa Song Uyển nhìn Tuân Lâm đang ngủ bên cạnh Vọng Khang, đưa tay ra khẽ vỗ hai người, rồi thấp giọng nói: “Bất kể như nào, hai người cũng có ta đây.”

Nàng liều mạng cũng sẽ che chở cho bọn họ một con đường sống.

**

Lại một ngày qua, người đến Hầu phủ ít đi. Cả buổi sáng đều không có ai tới của Hầu phủ.

Giữa trưa một người không ai ngờ tới cửa, hoá ra là Đan Cửu tới.

Đan Cửu tới bắt mạch cho Hứa Song Uyển.

“Sư phụ không tới được, người hổ thẹn trong lòng nên kêu đệ tới.” Đan Cửu cười nói với Hứa Song Uyển.

Thật ra sư phụ hắn mất máu quá nhiều, suýt chút nữa bỏ mạng. Hai ngày nay vất vả mới tỉnh lại, thế nhưng gân mạch bên tay phải xem như đã đứt.

Cũng may không ai biết, sư phụ hắn thuận cả hai tay. Hơn nữa, sư phụ hắn ăn ở đều do hắn hầu hạ, ngay cả bốc thuốc cũng là hắn bốc, chỉ cần còn tay có thể bắt mạch thì không phải chuyện lớn.

Có người nói là Tuyên huynh liên luỵ bọn hắn. Nếu sư phụ của hắn chẳng biết phân rõ trắng đen, thích giận cá chém thớt thì ông cũng không thể trở thành Dược vương của Dược vương cốc.

Lần này hai sư đồ bọn họ giúp Tuyên huynh thoát hiểm, tạm thời hắn có thể rời cung thay sư phụ hắn bồi tội.

Từ nhỏ Đan Cửu đã học y, vừa biết bước đi đã học cách phân biệt dược liệu. Gần hai mươi năm qua, y thuật của hắn chẳng kém hơn sư phụ là bao; chỉ là hắn đã quen đứng sau lưng sư phụ chuẩn bị mọi thứ, rất ít khi đứng ra xem bệnh.

Hắn có y thuật cao siêu, cách một chiếc khăn bắt mạch cho Tuyên Thiếu phu nhân, một lát liền nghe ra hô hấp của tẩu tử trầm hơn so với người bình thường thì hắn liền ngẩng đầu cười nói với tẩu tử: “Đệ quên nói với tẩu tử, Tuyên huynh bình an, chỉ là trên tay huynh ấy còn vướng chút chuyện phải tự mình làm nên chắc là muộn một chút mới trở về phủ được.”

“Thật à?” Khương Nhị phu nhân ngồi bên cạnh thất thanh lên tiếng.

“Vâng.” Đan Cửu gật đầu. Tâm mạch trên tay đang sốt ruột lại dần dần vững vàng. Hắn vừa quan sát vẻ mặt không biến sắc của Tuyên Thiếu phu nhân vừa cảm thán trong lòng, không hổ là thê tử được Tuyên huynh đích thân chọn.

Riêng phần bình tĩnh không biến sắc này cũng chẳng có bao nhiêu người có thể học được.

Chỉ là quá ưu phiền, lo âu quá độ, rất dễ chết sớm. Xem ra hắn phải lén lút nhắc nhở Tuyên huynh mới được.

“Ta đã nói, ta đã nói mà…” Khương Nhị phu nhân đứng ngồi không yên lên: “Sáng sớm ta đã nghe tiếng hót của Hỉ Thước ở bên ngoài, trong lòng chắc chắn hôm nay trong nhà sẽ có đại hỉ.”

Nàng ấy dứt khoát đứng lên, đi đi lại lại bên cạnh: “Quả nhiên là cùng đến rồi, những người phiền phức không tới cửa nữa; giữa trưa thì mỏi mắt ngóng trông! Ây da, ta nói mà ta biết ngay mà…”

Khương Nhị phu nhân vui đến lông mày đều cong cong, nhìn người trong phòng mà không kìm được cười thật tươi, ngay cả con dâu cả Khương Trương thị ngồi trong phòng cũng lén lút che miệng cười.

Đan Cửu cũng buồn cười. Hắn ho nhẹ hai tiếng, chờ phòng yên tĩnh thì mới nới lỏng tay đang bắt mạch, hắn nói với Tuyên Thiếu phu nhân bên khoé miệng đã thấp thoáng nụ cười: “Thân thể của tẩu tử khá ổn, chỉ là máu không đủ. Chẳng qua, tẩu vừa sinh hài tử nên việc này cũng bình thường, cũng không cần kê thuốc quá mạnh. Lát nữa đệ viết cho tẩu hai trang đồ ăn cần tẩm bổ, mỗi ngày tẩu cứ ăn theo là được.”

Hắn vừa dứt lời liền nói với mấy người Khương Nhị phu nhân: “Bá mẫu, tẩu tử, phương thuốc của ta chỉ cần là nữ giới đều có thể ăn, lát nữa hai người cũng cầm lấy dùng đi.”

Khương Nhị phu nhân rất vui, mấy ngày nay bà chưa từng vui đến vậy. Bà cũng chẳng khách khí, cười haha gật đầu nói: “Còn có phần của chúng ta, ngươi có lòng rồi. Nếu như không phải ngươi sắp thành hôn thì thẩm thẩm còn muốn giúp ngươi tìm một người đấy.”

“Nương,” Con dâu thứ ba của Khương gia vội vàng cắt đứt lời của bà, cười nói: “Người đừng nói nữa, nếu không sau này thê tử của tiểu Dược vương thấy người sẽ trách người đấy, đến lúc đó con không giúp được đâu.”

“Đúng rồi.” Khương Nhị phu nhân tươi cười rạng rỡ: “Không nói lời đắc tội với người khác, ây da, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau mang bút mực tới.”

“Vâng, Nhị phu nhân, để nô tỳ đi.” Kiều Mộc vừa nói vừa nhanh chân chạy ra ngoài.

Đan Cửu bật cười, hắn chắp tay nói với Khương Nhị phu nhân: “Tiểu tử nhớ kỹ, hôn sự của tiểu tử là Tuyên gia tẩu tử mời ngài và Khương Đại phu nhân xem xét giúp đỡ lựa chọn, ngài cũng là bà mối của Đan Cửu và thê tử.”

“Ngươi thật khéo miệng,” Khương Nhị phu nhân cười đến không ngậm miệng lại được: “Nếu như tiểu cô nương nhà ta không phải chỉ mới mười tuổi thì ta nhất định phải gả nó cho ngươi đấy.”

“Thẩm thẩm…” Khương Trương thị nhìn Nhị thẩm mừng rỡ đến mức này, buồn cười tới ngăn cản bà rồi nói với Đan Cửu: “Ngươi đừng mải nói chuyện với Nhị thẩm nhà ta nữa, nói thêm gì nữa thì thẩm ấy sẽ vui đến mức muốn gả Nhị thúc trong nhà cho ngươi đấy.”

Nàng ấy vừa lên tiếng, trong phòng không biết ai “xì” một tiếng bật cười trước, tiếp đấy người trong phòng đều mỉm cười.

Khương Nhị phu nhân vừa vui vừa giận, liếc nàng ấy: “Ta nào có hào phóng như vậy?”

Tiếng cười trong phòng lại lớn hơn.

Hai mắt Hứa Song Uyển cũng cong cong. Cả người cuối cùng cũng thoải mái, mọi lo lắng và suy nghĩ trong lòng nàng rốt cuộc đã có thể buông xuống.

**

Tả tướng bị giết.

Sau khi Tuyên Trọng An trình lên bằng chứng vô cùng xác thực thì lão vẫn thề thốt chối cãi. Lão phủ nhận vật chứng và nhân chứng do hắn trình lên, lão luôn miệng nói Tuyên Trọng An vu cáo hãm hại lão, thậm chí còn giơ tay lên trời mà thề với thánh thượng rằng chuyện này không phải do lão làm. Nếu lão làm thì ắt lão bị thiên lôi, ngũ lôi đánh xuống đầu, đoạn tử tuyệt tôn.

Lão Hoàng Đế từng làm vô số chuyện ác, lão từng giết huynh đệ, đào mộ, tuỳ ý lấy mạng người ta, phát thề rồi huỷ càng nhiều vô kể; nhưng hiện tại lão còn chưa gặp báo ứng, vẫn sống thật tốt đây.

Lão có tin tưởng lời thề không? Không, lão chẳng tin một chữ, lão Hoàng Đế vốn không tin hai chữ báo ứng này.

Thừa Hành Tường cũng không tin. Lão xin thề là đánh cược tình xưa nghĩa cũ với thánh thượng. Lão từng làm thừa tướng của Đại Vi tám năm, đối với thánh thượng hay quốc gia cũng có công, tham lam chút bạc này tính gì? Hơn nữa những năm này lão luôn trung thành tuyệt đối với thánh thượng, luôn cúc tung tận tuỵ với quốc gia mà?

Lão cũng đã từng tạo phúc cho con dân của quốc gia này. Lão muốn chút bạc này chẳng phải vì bản thân mà vì tầng tầng lớp người dưới trướng lão. Thánh thượng hay phi tử của hậu cung lẽ nào không cho Thừa Hành Tường lão tham chút bạc kia ư?

Lão dâng bảo vật cho thánh thượng, hiến vật quý hiếm cho phi tử hậu cung, những thứ này lẽ nào không phải bạc? Không phải thứ tốt?

Có ai sạch sẽ đâu!

Thánh thượng dùng lão không phải do lão am hiểu đạo lý này ư?

Thừa Hành Tường đang đánh cược rằng thánh thượng không nỡ giết lão.

Chỉ cần thánh thượng không nỡ thì nhiều chứng cứ hơn nữa thì có sao?

Nhưng lần này Thừa Hành Tường đánh cược sai rồi.

Lão sai không phải vì ép Tuyên Trọng An lấy đầu đi cược, đánh cược hắn không tìm ra chứng cớ, mà là lão hạ sai cờ ở chỗ lão Dược vương.

Lão Hoàng Đế đồng ý để Dược vương trở về Dược Vương Cốc để lão nhân gia tìm thuốc kéo dài tuổi thọ cho lão. Thừa Hành Tường động vào lão Dược vương chính là động vào mạng sống của lão Hoàng Đế.

Thừa Hành Tường bất chấp mọi thứ. Dẫu lão biết thánh thượng vô cùng coi trọng lão Dược vương, coi trọng đến mức như mạng sống của mình nhưng lão vẫn động vào Dược vương.

Không hề kiêng kị.

Loại thần tử như này nếu lão ta không có ý riêng thì trong lòng lão Hoàng đế sớm đã có quyết định riêng. Lão để Tuyên Trọng An trình bằng chứng lên là để xem Tuyên Trọng An có năng lực này không, nếu không được thì lão sẽ thu thập một lúc cả hai người.

Chẳng qua nếu hắn đã trình lên, còn có lão Dược vương đứng về phía hắn thì lão Hoàng đế sẽ tác thành cho hắn một lần. Lão Hoàng Đế mặc kệ sự chống chế của Thừa Hành Tường. Lão lấy đao từ tay thị vệ, bước tới trước mặt Tuyên Trọng An, xoay người lại chém đầu Thừa Hành Tường đang quỳ gối bên cạnh Tuyên Trọng An.

Máu tươi bắn tung toé lên người bọn họ. Lúc máu tươi ập tới thì Tuyên Trọng An theo bản năng nhắm mắt lại. Mắt lão Hoàng Đế cũng chẳng chớp, lão chém xong thì vứt đao đi, lắc cánh tay thư giãn, giọng điệu vô cùng hưng phấn: “Thoải mái.”

Rất lâu rồi lão chưa từng thoải mái như vậy.

Lão xoay người, vừa chỉ vào đầu của Thừa Hành Tường vừa nói với Nội Các đại thần và Hữu tướng: “Thấy chưa, xỏ lá với trẫm chính là kết cục này.”

Lão vừa nở nụ cười u ám về phía thần tử vừa nói: “Xem trẫm là kẻ ngốc, các ngươi cũng xứng?”

Lão không động đến bọn hắn đó là lão không muốn động, dùng bọn hắn vì bọn hắn còn có chỗ hữu dụng. Nhưng nếu bởi vậy mà bọn hắn coi nhẹ người làm Hoàng Đế là lão thì lão sẽ cho bọn hắn nhìn thấy, thiên hạ này, rốt cuộc là ai làm chủ?

Lời này của lão Hoàng Đế vừa dứt thì sau lưng mọi người ở đây đều cảm thấy lạnh lẽo. Tuyên Trọng An cách lão gần nhất cũng chỉ cúi đầu nhìn mặt đất.

Máu trong thi thể chảy ồ ồ ra mặt đất, ngấm đỏ cả gạch.

**

Tuyên Trọng An chờ thánh thượng cho người lục soát người nhà Tả tướng, nhốt người có liên quan vào đại lao của Hình bộ rồi mới trở về nhà.

Lúc này đã là nửa đêm.

Hắn mặc một bộ quan bào đã bẩn, dắt ngựa, từ từ trở vè nhà.

Lúc về đến nhà, trước cửa phủ có người đang ôm hài tử chờ hắn. Tuyên Trọng An nhìn chậu than trước cửa rồi nhìn kỹ nàng, sau đó bước chân qua chậu than.

“Tốt, tốt!” Tuyên Hồng Đạo đứng ở phía trước, ông sờ hai cánh tay của hắn, không kìm nổi sự kích động bèn hô lên hai tiếng tốt khi nhìn thấy nhi tử trở về.

Ông vừa nói dứt lời mới nhìn về phía quan bào của trưởng tử có in dấu xương vai, trong lòng liền sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía mặt của nhi tử.

Vừa nhìn liền phát hiện ra, chưa tới mấy ngày mà trưởng tử của ông đã gầy trơ xương, hai gò má bị hóp vào, dưới viền mắt là hai quầng thâm.

Mắt Tuyên Hoành Đạo bắt đầu cay, suýt nữa ông đã rơi nước mắt.

Ông quay mặt chỗ khác: “Trở về, về nhà rồi, về nghỉ ngơi thôi.”

“Vâng.” Tuyên Trọng An cười với ông.

Lúc này Hứa Song Uyển đã ôm hài nhi tới, hành lễ chào hắn: “Phu quân, nước nóng đã chuẩn bị xong, chàng vào nhà tắm rửa đi.”

Tuyên Trọng An nhìn về phía nàng.

“Bên ngoài gió lạnh, vào nhà thôi.” Nàng nhìn chằm chằm hắn, mỉm cười lên tiếng.

Tuyên Trọng An thấy nước mắt loé trong đôi mắt nàng, vừa vui vừa buồn, nhưng vẫn là vui mừng nhiều hơn. Hắn nhìn nàng mà không khỏi vui lây, cúi đầu nhìn tã lót được nàng ôm chặt trong lòng, gió chẳng thể lọt vào.

“Hài nhi cũng ôm đến?” Hắn nói.

“Đến rồi.” Nàng trả lời.

“Vào nhà thôi.” Tuyên Trọng An lách bên người nàng, rảo bước vào phủ.

Hứa Song Uyển sánh bước cùng hắn.

Đêm nay Hứa Song Uyển bận đến hừng đông mới ngủ, nàng bị tỉnh giấc bởi cơn khóc đói bụng của hài nhi. Nàng muốn xuống giường ra gian ngoài cho hài tử ăn thì có cánh tay giữ eo nàng lại.

“Ôm vào đây.” Tuyên Trọng An vẫn còn vùi đầu trong gối lên tiếng.

“Ôm vào đi.” Hứa Song Uyển khẽ nói với Thải Hà tối qua ngủ ở giường bên ngoài.

Hài nhi được ôm tới, có lẽ là đói bụng nên lúc hắn bú sữa còn buồn bực nức nở hai tiếng, khóc đến lòng Hứa Song Uyển chua xót. Nàng vỗ nhẹ vào người cậu, nói: “Mẫu thân ngủ quên.”

Lúc này nàng mới nhìn về phía đồng hồ cát, phát hiện đã là sau giờ Ngọ.

“Chuẩn bị một ít thức ăn mang lên, trưởng công tử và ta dùng.” Nàng dặn dò Thải Hà.

“Vâng.” Thải Hà trả lời, nhưng nàng không rời đi ngay mà như có lời muốn nói, nhìn về phía cô nương nhà nàng.

Hứa Song Uyển gật đầu với nàng. Thải Hà tiến lên nói thầm vào tai nàng: “Phu nhân phái người đến hai lần, nô tỳ đều ngăn lại. Phu nhân nói nếu hai người tỉnh thì sai người qua gọi bà.”

Hứa Song Uyển gật đầu, ra hiệu đã biết: “Đi đi.”

“Cái kia?”

“Không cần vội, đợi lát nữa ta xem.”

“Vâng.”

Thải Hà đi xuống, không lâu sau thì cơm nước được dọn lên. Hứa Song Uyển gọi hắn hai tiếng, thấy hắn còn say giấc thì nàng ngẫm nghĩ một lát rồi gọi Thải Hà mang bát cháo thịt lại đây, từng miếng từng đút cho hắn.

Hài nhi đã ăn no nằm bên cạnh phụ thân đang ngủ, thỉnh thoảng còn bẹp bẹp hai tiếng, Hứa Song Uyển nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ, khuôn mặt hiện lên ý cười.

Lúc này, ánh mặt trời vàng rực từ bên ngoài xuyên qua cửa số chiếu vào trên giường, thời gian tĩnh lại, bình yên hài lòng.

**

Mãi đến đêm khuya Tuyên Trọng An mới tỉnh lại, hắn dùng cơm xong rồi mới sang bên phụ mẫu thỉnh an.

Tuyên Khương thị thấy dáng người gầy gò của nhi tử thì lại khóc nức nở.

Bà chỉ khóc một lát, dưới cái nhìn lạnh lùng của trưởng tử, tiếng khóc của bà dần dần chỉ còn lại tiếng thút thít.

Tuyên Trọng An không nói chuyện với bà.

Lần này hắn có thể trở về, không biết là do năng lực của hắn tốt hay vận may của hắn nhiều hơn. Hắn ngẫm nghĩ vẫn là dựa vào vận may nhiều hơn.

Nếu lão Dược vương không tỉnh lại, chắc đầu của hắn đã rơi trước sự điên cuồng của thánh thượng rồi.

Nếu hắn chết rồi, cái Hầu phủ này có thể dựa vào ai?

Tuyên Trọng An nhìn mẫu thân. Hắn biết, lúc Hầu phủ muốn chạy trốn bảo toàn mạng sống, người chủ trì đại cục sẽ không phải nương của hắn.

“Phụ thân, con mang Tuân Lâm đi trước.” Đêm qua phụ thân dẫn Tuân Lâm sang Thính Hiên đường, Tuyên Trọng An tới đây cũng là để đón cậu.

Hắn định sau khi chuyện này qua thì sẽ đưa Tuân Lâm đến lớp học của Khương gia để học chung với mấy đứa biểu chất.

Hiện tại căn cơ của phủ Quy Đức Hầu ở trong kinh không vững, trước tiên Tuân Lâm vẫn là nên theo mấy đứa biểu chất của Khương gia học một thời gian đã.

“Tuân Lâm, muốn về chưa?” Tuyên Trọng An nhìn về phía đệ đệ đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh phụ thân.

“Vâng, muốn về.” Tuân Lâm gật đầu rồi nhảy xuống.

Lúc huynh trưởng nắm chặt tay cậu, đầu tiên cậu do dự một lát rồi mới siết chặt tay đại huynh. Cậu ngẩng đầu lên tiếng: “Phụ thân nói huynh trưởng vừa đại chiến trở về, cần nghỉ ngơi.”

“Nghỉ ngơi đủ rồi, về thôi.”

“Vâng.” Tuân Lâm đi theo hắn.

Sau khi huynh đệ bọn họ rời đi, Tuyên Khương thị yên lặng rơi nước mắt. Tuyên Hồng Đạo nhìn bà rồi cười khổ thở dài nói: “Nàng cũng thấy rồi, lần này Hầu phủ chúng ta xem như lại một lần trở về từ cõi chết, lại một lần nữa, còn có lần tiếp theo hay không, cũng không biết…”

“Thiếp, thiếp…” Tuyên Khương thị mờ mịt nhìn ông: “Hầu gia, thật sự thiếp không biết các nàng không phải người tốt, thiếp không biết, làm người sao khó đến vậy?”

Rõ ràng bà không có ý hại người mà, sao A Phù lại muốn chạy tới hại bà?

**

Tuyên Trọng An chỉ ngủ ở nhà một ngày. Nửa đêm ngày hôm sau hắn ra cửa.

Trước khi hắn ra ngoài thì ôm Vọng Khang một lát, đặt hài nhi bên cạnh mẫu thân rồi hắn cẩn thận sờ mặt nàng. Hắn nói: “Chờ xong việc này thì ta sẽ cố gắng ở bên hai người.”

Hứa Song Uyển túm tay hắn kiểm tra độ ấm rồi mới gật đầu đáp lại.

“Ngủ đi.” Tuyên Trọng An đắp chăn cho nàng rồi mới rời đi.

Hứa Song Uyển rũ mặt nhìn hài nhi đang ngủ bên cạnh; một lúc lâu sau, nàng lặng lẽ thở dài.

Cái lạnh từ tay của trượng phu nàng khiến tim nàng buốt giá.

Qua mấy ngày nữa, người bên ngoài mới nghe nói Tả tướng đã chết. Hình bộ dán lên một đống tội ác của Tả tướng, rất nhiều người còn không dám tin.

Tuy nhiên lúc dân chúng nghe nói ngân phiếu trong nhà Tả tướng nhiều đến mốc meo thì mọi người vô cùng xúc động, hận không thể ăn thịt và uống máu lão. Thậm chí có người lén lút trong đêm đập cửa Tướng phủ, chẳng qua chỉ là ồn ào nhất thời. Có đám người muốn trộm từ trong Tướng phủ ít bạc, đến nỗi mà mấy đám lưu manh vô lại còn muốn trộm thêm một tiểu thiếp.

Sau khi mấy vị phu nhân của Khương gia biết đêm đó trưởng công tử trở về thì mọi người đều về phủ. Hầu phủ lại do Hứa Song Uyển làm chủ, tạm thời đóng cửa từ chối tiếp khách.

Lần này nàng từ chối tiếp khách bởi vì việc liên luỵ tới Tả tướng quá rộng, người tới cửa cầu xin rất nhiều.

Phong thủy luân chuyển. Trước đây Hầu phủ vào thế yếu thì chẳng dám từ chối tiếp khách. Hiện tại đóng cửa từ chối tiếp khách thì chẳng có ai dám nói Hầu phủ không có đạo đãi khách. Mọi người lo lắng thăm dò Hầu phủ, thậm chí còn dựa vào quan hệ mà tới cửa Khương gia.

Thẩm gia là mẹ đẻ của Khương Đại phu nhân, bởi vậy một nhà tới tìm bà.

Bình luận

Truyện đang đọc