QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Lễ, sụp, vui, xấu.

Hứa Song Uyển nghe được tin này thì trong đầu chỉ quanh quẩn bốn chữ này.

Quân không ra quân, thần không ra thần, tử không ra tử. Tóm lại, dân không ra dân thì quốc không thành quốc. Trưởng công tử nói với nàng, trước đó nàng còn chưa nghe hiểu rõ; đến lúc này thì rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ câu nói này có ý nghĩa gì.

“Cô nương, chuyện này…” Mấy người Thải Hà ở bên cạnh nghe xong lập tức choáng váng. Thải Hà khẽ hỏi: “Có thật không? Đại cô nương sẽ làm Vương phi?”

Nàng không tin cái tin tức này.

Lấy thân phận của người bình thường, nếu như xảy ra chuyện như vậy thì bị người loạn côn đánh chết cũng chẳng oan. Chỉ là nữ nhi hầu môn có mạng quý giá hơn nhiều, không phải có thể tuỳ ý xử trí.

Chỉ là nếu như làm Vương phi, chuyện này…

Thân phận của Đại cô nương cao hơn cô nương nhà nàng, khi ấy Đại cô nương còn không vênh mặt lên chắc?

Thải Hà thở dài trong lòng.

“Ừ.” Hứa Song Uyển tuỳ ý đáp lại một tiếng, không nghe ra là khẳng định hay phủ nhận.

Thải Hà không hỏi tiếp.

Chưa tới hai ngày, Hứa Song Đễ sai người gửi thư nói muốn gặp nàng.

Ngôn từ trong thư rất khách khí, nói có việc lớn muốn thương lượng với muội muội, xin muội muội bớt chút thời gian.

Hứa Song Uyển biết việc lớn của nàng ta là gì nên vờ như không thấy.

Nàng biết tỷ tỷ là muốn dựa thế bên nàng, Hứa gia còn chưa đủ để nàng ta tiến vào Quan Vương phủ. Đừng nói là làm Vương phi, ngay cả nàng ta vào cửa làm thiếp cũng không thể.

Bây giờ nàng ta còn có thể toàn thân rút khỏi La gia. Một là bởi vì hiện tại La gia chẳng tốt đẹp hơn Hứa gia là bao, trong đợt thanh trừ La gia cũng bị thương gân động cốt, tổn thương nguyên khí nặng nề, không bằng trước đây. Hai là nhà mẹ đẻ của Quan Vương phi không có người đứng ra quản việc này, huynh đệ nhà mẹ đẻ của Quan Vương phi đã chết hết, người kế thừa gia nghiệp chính là huynh đệ họ của nàng ấy, bây giờ không ra mặt là không có ý định ra mặt cho nàng ấy.

Đây là tỷ tỷ nàng gặp số tốt, có thể nhận được hưu thư của La gia rồi trở về Hứa gia.

Hiện tại Hứa Song Uyển nghe nói nàng ta đang ở bên mẫu thân.

Cũng chẳng biết mẫu thân nghĩ như nào.

Lúc này, Hứa Song Đễ bị Hứa phụ sắp xếp vào viện của mẫu thân nàng ta để an thai nhận được tin từ chối. Phủ Quy Đức Hầu còn chẳng viết thư cho nàng ta, chỉ cho người tới báo Thiếu phu nhân rất bận, không rảnh.

Nàng ta tức giận đến run người, cười lạnh với Hứa Tằng thị: “Người xem đến lúc con làm Vương phi thì có xé xác nó ra không!”

Đến lúc ấy, dù Hứa Song Uyển quỳ gối trước mặt nàng xin tha thì cũng đừng hòng nàng buông tha!

Hứa Tằng thị lạnh lùng nhìn nàng, mắt liếc về phía bụng nàng, cười giễu, không lên tiếng.

Mẫu thân lạnh nhạt càng khiến Hứa Song Đễ nổi giận. Nàng ta cho rằng nàng ta mang thai hài tử của Quan vương, trở về Hứa gia thì người của Hứa gia không mượn gió bẻ măng ngóng trông nàng mới lạ. Nào nghĩ, muội muội trong nhà thấy nàng còn tránh không kịp, ngay cả mẫu thân, nương ruột của nàng, cũng nhất định phải để phụ thân nhét bạc vào tay mới cho phép nàng ở lại trong viện.

Nàng sắp bị mấy người ánh mắt thiển cận chọc cho tức điên!

Bọn họ chờ cho nàng! Còn có nương, nương của nàng, sau này đừng nghĩ nhận được chỗ tốt từ nàng…

Trong lòng Hứa Song Đễ vô cùng giận dữ, nhưng nàng ta sợ mẫu thân nhìn ra điểm khác nên cắn răng nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, tay vuốt ve bụng hít thở không ngừng.

“Nhi tử, nhi tử, không tức giận, nương không xảy ra chuyện, không xảy ra chuyện gì…” Nàng ta vừa vuốt ve bụng vừa thì thầm.

Nàng ta không nhắm mắt thì Hứa Tằng thị cũng biết trong lòng đại nữ nhi nghĩ như nào, bà chẳng quan tâm.

Trước đây bà không nhận được thứ tốt của đại nữ nhi, sau này muốn lấy được? Quá khó.

Giống tiểu nữ nhi của bà, bà không để ý thì nó cũng chẳng cho bà thứ tốt. Từng người từng người đều lộ ra dáng vẻ lòng lang dạ sói, không dựa vào được.

Vẫn là bạc mới đáng tin.

Hiện tại Hứa Tằng thị chỉ muốn trong tay có nhiều bạc hơn, nghĩ đến tương lai của nhi tử thì trong lòng bà cũng chẳng thoải mái. Nàng hiểu nhi tử, trước đây còn có Hứa gia giúp đỡ chỉ điểm thì hắn mới có thể gặp may vớ phải chỗ tốt. Hiện tại, Hứa gia xuống dốc, chức quan béo bở của hắn cũng chẳng kiếm được bao. Bà đã nhận được hai lần thư của hắn, đều là đòi bạc. Hắn không kiếm ăn được, sau này còn phải dựa vào bà.

Trong tay bà nhất định phải có bạc.

Hứa Tằng thị quyết tâm nên đối xử với trượng phu cũng không một lòng như trước. Bà nghĩ đến thì thấy buồn cười, bản thân không tâm niệm mấy chuyện trước đây nữa thì tháng ngày này trôi qua dễ chịu hơn hẳn. Hiện tại Hứa Trùng Hành muốn bà làm việc thì không chỉ phải nhét bạc, còn phải nhìn sắc mặt của bà.

Trước đây không biết bà bị làm sao.

Bà thấy đại nữ nhi vuốt bụng lẩm bẩm liên tục nhi tử, cũng chẳng biết nói cho ai nghe.

Nhi tử, nhi tử, tốt nhất là nhi tử. Nếu như không phải, dẫu phụ thân yêu thương nàng thì Hứa gia cũng không giữ nàng lại.

**

Chưa tới hai ngày, Tuyên Trọng An dẫn theo Hứa Song Uyển tới Hoắc gia.

Lần này bắt đầu điều động xe ngựa của Hầu phủ.

Tối hôm qua trưởng công tử mới kéo xe ngựa trở về, mới tinh. Hắn còn lôi kéo Thiếu phu nhân đi xung quanh một vòng rồi khoe khoang với nàng: “Uyển Cơ, sau này vi phu cũng có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng rồi!”

Uyển Cơ nghe thấy thì nhăn mặt, không biết phu quân tự xưng khiêm tốn hay phát điên thuận miệng doạ nàng.

Hôm nay quả thực bọn họ ngồi xe ngựa mới, dọc đường thu hút vô số ánh mắt đánh giá xe ngựa từ người đi đường. Hứa Song Uyển trốn trong lồng ngực của trưởng công tử, lén nhìn bên ngoài theo khe hở.

Nàng xem như đã ra ngoài nhiều lần, nhưng đều ngồi kiệu trên đường, không thể tuỳ tiện vén rèm nhìn bên ngoài, cũng không thể để cho người bên ngoài nhìn thấy nàng.

Hiện tại nàng được hưởng ít ánh sáng từ phu quân.

Lúc trước nàng không dám nhìn, bị hắn xúi giục hai câu mới liếc mắt nhìn ngoài trời. Tuyên Trọng An rất thích bộ dáng này của nàng, còn cổ vũ: “Nàng nhìn kĩ xem bọn họ đang ước ao kìa.”

Trưởng công tử vừa nói vừa mỉm cười: “Sau này những người này nhắc đến trượng phu của nàng, phủ Quy Đức Hầu chúng ta thì không biết sẽ nói có bao nhiêu vinh quang đâu.”

Hoắc gia và phủ Quy Đức Hầu ở hai hướng khác nhau. Phủ Quy Đức Hầu ở phía đông, còn Hoắc gia ở phía tây. Trước kia phía đông cách Tử Cấm Thành gần nhất, vương công quý tộc đều lập phủ ở đây. Qua mấy thập niên, phong thuỷ luân chuyển, người ở bên này đã sa cơ lỡ vận, hoặc là vương công cùng người hiển quý sa sút nên chuyển tới phía tây.

Phong cảnh ở phía tây rất đẹp, có nước có núi, còn có lâm viên Hoàng gia mà thánh thượng đang khởi công xây dựng. Đó là nơi mà mai sau Đế Vương sẽ tản bộ dạo chơi, sau này lại có thêm vương công muốn lập phủ ở gần đây nên không dễ nữa.

Hoắc gia có ánh mắt rất tốt, đã sớm lập phủ ở nơi trù phú có tương lai tốt đẹp này. Hiện tại đại trạch đã xây được hai mươi năm, đã qua hai đời, đại trạch đã sớm thành tổ trạch.

Xe ngựa đi ngang qua một nơi thì có người vây quanh chỉ chỏ, không biết đang nhìn cái gì, chờ xe ngựa tới gần thì bọn họ mới xoay người quan sát.

Không biết là ai dám nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất ngay trước xe ngựa.

Hộ vệ ngồi trên lưng ngựa tay nắm trường mâu chỉ tay thì người kia lại rụt cổ xoay người, trốn sau lưng đám người kia.

Xe ngựa chậm dần, Hứa Song Uyển tận mắt nhìn thấy người kia trốn ngay dưới ánh mắt của hộ vệ.

Tuyên trưởng công tử mỉm cười nhìn mọi chuyện, nói với người bên ngoài: “Cứ đi về phía trước đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”

“Vâng.”

Hứa Song Uyển quay đầu nhìn hắn.

Đôi mắt của nàng còn trong suốt hơn sông nước Giang Nam mà Tuyên Trọng An từng nhìn, dung mạo của nàng quá đẹp, đẹp đến mức cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cưới nàng.

Bởi vì cưới đúng người nên Tuyên Trọng An kiên trì hơn xưa, lúc này còn giải thích với nàng về chuyện vừa rồi: “Chắc là có người bị chết cóng ở ven đường, bọn họ đang vây quanh xem.”

“Chết cóng?” Đây không phải đang tháng ba ư?

“Ừ, có lẽ là ăn mày.”

“Không phải bây giờ trời đang ấm áp ư?” Hứa Song Uyển khẽ hỏi.

Nàng biết mùa đông ven đường sẽ có người chết cóng, nhưng hiện nay mới là tháng ba hoa đào nở, thời tiết đã ấm áp, nên…

“Chắc là mùa đông chỉ còn lại một hơi thở, chết vào mùa xuân.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói, khoé miệng nở nụ cười yếu ớt, vừa lên tiếng vừa cúi đầu nhìn người trong ngực.

Dáng vẻ của hắn như đang nhắc đến cảnh đẹp, Hứa Song Uyển nghe được bỗng ngây người.

“Năm nay người chết cóng nhiều hơn năm ngoái mấy trăm thôi. Thủ hạ của ta đi tính toán thì có khoảng ba, bốn trăm.” Tuyên Trọng An kéo rèm xuống, sờ tai nàng, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, từ từ lên tiếng: “Đây vẫn là con số mà mùa đông năm ngoái kinh thành đuổi ăn mày ra ngoài thành thôi. Nếu như không đuổi ra ngoài thì phải lên tới một, hai ngàn người. Hiện tại tuỳ tiện đi ra ngoại ô thì còn có thể gặp một đống chó hoang đang ăn thịt. Những người này chết đi cũng có thể khiến chó hoang no bụng, haha…”

Mạng sống quá rẻ mạt, vẫn là chết đi còn có chút tác dụng.

“Doạ nàng sợ?” Người trong ngực ngẩn ngơ, trong xe ngựa không có ánh sáng, Tuyên Trọng An mở mắt nhìn, lại cúi đầu nhìn nàng đang im lặng nằm tựa vào hắn.

“Bọn họ chết rồi? Không có ai giúp bọn họ khâm liêm ư?” Nàng khẽ hỏi, âm thanh nhỏ đến mức Tuyên Trọng An phải căng tai mới có thể nghe rõ.

Cũng may khả năng nghe của hắn còn tốt.

“Ừ, không có.” Tuyên Trọng An không muốn nói nhiều lời tàn nhẫn với nàng, chỉ là lạnh nhạt đáp lại.

“Đúng rồi, vốn dĩ bọn họ đâu có người quản.” Làm gì có người giúp bọn họ khâm liệm để khi chết đi không bị chó hoang xơi tái?

Tuyên Trọng An nghe thấy thì mỉm cười.

Hắn cười hai tiếng xong rồi dừng lại, vỗ lưng nàng nói: “Trước kia năm nào cũng có, chẳng qua, sau này có nhiều hơn, nàng biết vì sao không?”

“Vì sao?” Hứa Song Uyển ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng muốn biết chuyện này.

Khuôn mặt Tuyên Trọng An không thể nhìn rõ trogn bống tối, nhưng đôi mắt của hắn vẫn đen láy âm trầm: “Nàng xem, hiện tại một người tuỳ tiện đã đưa ra ngân phiếu mười vạn hai; ta là Thượng Thư hai bộ, nếu thoải mái thu bạc thì nàng xem nhà chúng ta một tháng có thể thu được bao nhiêu?”

Hứa Song Uyển không lên tiếng.

“Uyển Uyển, nàng thay ta tính xem.”

“Mấy chục, hơn triệu hai…” Hứa Song Uyển liếm môi nói: “Tầm đó.”

Ít nhất là số này.

“Vậy số bạc này đến từ đâu?” Tuyên Trọng An dụ dỗ nàng tiếp tục hỏi.

Hứa Song Uyển rũ mắt.

Tuyên Trọng An không ép nàng, trả lời thay nàng: “Mồ hôi nước mắt của dân chúng, vơ vét hết lần này đến lần khác, vét đến cạn kiệt, chỉ còn lại điêu dân cùng đường.”

“Này chỉ còn chúng ta,” Tuyên Trọng An ôm chặt nàng, lại nhắm chặt hai mắt, mặt dựa vào thành xe không thay đổi, nói tiếp: “Bên trên còn có miệng rộng hơn, càng khó lấp đầy, phải hưởng thụ vô số mỹ nhân, dùng mãi không hết rượu và món ngon, chưa nhìn xong cảnh đẹp như hoạ thì những dân chúng vô năng này sao có đủ đây.”

Hắn sống được thêm một ngày thì bách tích Đại Vi sẽ bị lột thêm một lớp da.

Người trong ngực hoàn toàn im lặng.

Tuyên Trọng An xoa đầu nàng, cúi đầu chạm vào trán nàng, một lát sau mới dời đi: “Uyển Uyển, tới Hoắc gia, nàng muốn như nào thì cứ như thế, muốn không cho bọn họ mặt mũi thì không cho, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

“Không phải sợ.”

Hứa Song Uyển nằm trong lồng ngựa của hắn lắc đầu: “Có một số chuyện thiếp không làm được, nhưng chuyện ra vẻ bận bịu thì vẫn có thể.”

Nàng không thể học theo người khác nói mấy lời khó nghe, nhưng làm Thiếu phu nhân của Hầu phủ, phu nhân của Thượng Thư đang có quyền thế thì vẫn được.

“Đúng là cô nương thông minh.” Tuyên Trọng An khen nàng.

Hứa Song Uyển rụt rè cười đáp lại. Thỉnh thoảng nàng cũng cảm thấy mình rất thông minh, ít nhất là số lần hắn gọi nàng là cô nương ngốc đã ít đi mà?

**

Lần này Hứa Song Uyển theo phu quân đến Hoắc gia, cửa lớn của Hoắc gia đã mở.

Công tử của Hoắc gia đang đứng ở cửa chờ.

Vốn là nữ quyến trong nhà sẽ đón khác nữ tiến vào từ cửa hông, nhưng Tuyên Thượng Thư lôi kéo phu nhân đội mũ sa đi về phía cửa chính thì nữ quyến Hoắc gia đang định nghênh đón, cũng chính là Hoắc ngũ Thiếu phu nhân lập tức bước qua, chạm vào ánh mắt của trượng phu thì hai người liền tiến về phía cửa chính.

“Mãi mới chờ được phu nhân ghé thăm…” Phu nhân của Hoắc Ngũ công tử vừa mở miệng đã hà hơi vào lòng bàn tay: “Hôm qua ta vừa nghe phu nhân tới cửa làm khách thì đã tính toán thời gian, gần đây Tuyên Thiếu phu nhân có khoẻ không?”

“Rất tốt, cảm tạ phu nhân.”

“Đến đây, bên này.” Hoắc Ngũ phu nhân liếc mắt qua Tuyên Trọng An, đưa tay về phía Hứa Song Uyển.

Hứa Song Uyển nhìn về phía hắn.

“Nàng vào trước đi, ta nói chuyện với Hoắc gia gia trước đã.”

“Vâng.”

Lúc này Hứa Song Uyển mới đi theo Hoắc ngũ Thiếu phu nhân vào cửa.

Lúc này các nàng đã đứng bên cửa lớn, tầm mắt không dõi về phía cửa hông nữa. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân dẫn nàng tiến vào từ cửa chính, các nàng đã hiểu Thiếu phu nhân của Hầu phủ này được trượng phu sủng ái tới mức nào.

Chẳng trách thấy bà bà nhà nàng còn dám cản.

“Hôm nay là ngũ công tử nhà ta chiêu đãi trưởng công tử nhà phu nhân. Nhắc tới mới nhớ, phu thê hai người còn chưa từng tới Hoắc phủ ta làm khách nhỉ?”

“Chưa từng.”

“Thật đúng lúc, hôm nay hai người tới thì hoa đào của Hoắc phủ chúng ta đã nở. Hoa này đúng là thành tinh, không đứng đắn, biết có mỹ nhân ghé thăm thì lập tức nở rộ.” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân vừa nói vừa mỉm cười.

Hứa Song Uyển mỉm cười vì giọng điệu đùa giỡn của nàng ta. Nàng vén mũ sa lên một góc, thấy trên đường không có nam nhân, lập tức dừng chân gỡ nón xuống đưa cho Ngu nương rồi mỉm cười nói với Hoắc ngũ Thiếu phu nhân: “Đa tạ cát ngôn của ngũ Thiếu phu nhân, mượn thịnh tình của hoa đào của quý phủ, vậy thì ta đành lộ mặt.”

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân bật cười: “Ta còn dám mở miệng nói mấy câu, hoá ra là ta không đủ kiến thức, phu nhân mới là người nên nói những lời này.”

“Sao ta có thể so được với ngài, góp vui thôi, mong rằng ngũ Thiếu phu nhân không chê ta tuỳ tiện.” Hứa Song Uyển mỉm cười đến gần nàng ta, sóng vai bước về phía trước.

“Hôm nay chúng ta đã sắp xếp bàn trong rừng hoa, chỉ chờ ngài đến. Bên kia còn có mấy chị em dâu thân thiết với ta, đều là người tốt, ngài qua là biết…” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân nói đến đây thì xoay đầu lại, khuôn mặt lộ vẻ chân thành nói với nàng: “Khoảng thời gian trước là nhà chúng ta tới cửa gây phiền phức cho nhà ngài, kính xin Thiếu phu nhân thứ lỗi. Đợi lát nữa mấy người chúng ta tự phạt ba chén để bồi tội với ngài, ngài xem thế nào?”

Đây là Hoắc ngũ Thiếu phu nhân bày tỏ vốn là Hoắc gia không đúng, chỉ e lát nữa sợ để nàng ta hời hợt cho qua…

Nhét tiểu thiếp xấu xa vào Hầu phủ, chỉ với mấy chén rượu có thể bỏ qua?

Bình luận

Truyện đang đọc