[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Không chỉ Tư Đồ Kình Vũ ân cần với Ninh Thư, ngay cả Lạc Quân Diễm cũng ngày ngày tặng các thứ đến phủ thừa tướng. Tất cả đều là đồ quý đắt tiền.


Ninh Thư càng nghi ngờ hai gã kia đang theo đuổi cô. Ninh Thư ôm mặt ngại ngùng, không ngờ không đến năm điểm hấp dẫn lại có ngày được theo đuổi. Lúc làm quân thí tốt đâu có được đối xử như thế này.


Thế nhưng rất nhanh sau đó Ninh Thư không bồi hồi nổi nữa, ám vệ bảo thẳng với Ninh Thư: "Hai người đó đang cược nhau xem người sẽ yêu ai. Đừng hỏi làm sao mà tôi biết, cha sinh mẹ đẻ ra là tôi đã biết rồi. Rồi rồi, là tôi nghe trộm được."


Trái tim Ninh Thư tan nát. Hóa ra là Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm cược xem ai có thể chiếm được trái tim của mỹ nhân, mỹ nhân sẽ thuộc về người ấy.


Ninh Thư: ...


Đúng là chó mãi mãi ăn cứt.


Thế mà cô còn tự cho mình hấp dẫn cơ đấy. Cô khoác áo da nữ chính, tất cả đều nhờ vào lực hấp dẫn giữa nam chính và nữ chính. Không hề liên quan cờ cờ đến nhân phẩm và sức hấp dẫn của cô.


Lạc Quân Diễm đang lượn lờ trước mặt cô.


Ninh Thư lặng lẽ ngẩng lên nhìn Lạc Quân Diễm bá đạo, Ninh Thư nhìn mà ngứa hết cả mông.


"Nàng đi với bản vương đi, bản vương có thể cho nàng thân phận cao quý, cuộc sống giàu sang hơn." Lạc Quân Diễm vươn tay ra với Ninh Thư, "Bản vương sẽ yêu thương nàng thật nhiều."


"Nghe nói trong phủ vương gia có hơn ba mươi cơ thiếp, tiểu nữ vào vương phủ, những cơ thiếp ấy lại chẳng ăn tươi nuốt sống tiểu nữ ấy?" Ninh Thư thoáng hoảng sợ xen lẫn bất lực, lắc đầu nói: "Ở đây không có nhiều cô gái như vậy."


"Bản vương bằng lòng dẹp hết hậu viện vì nàng, bản vương chỉ cần nàng thôi." Lạc Quân Diễm kích động, suýt nữa văng cả nước bọt vào mặt Ninh Thư. Ninh Thư vội giơ khăn che mặt, hở mỗi đôi mắt long lanh như nước, "Tiểu nữ vẫn không tin vương gia được, những cô gái bị đuổi đi ấy biết làm gì giờ?"


"Từ nay trở đi bản vương chỉ có một người phụ nữ là nàng, bản vương sẽ không chạm vào những người phụ nữ khác. Không phải lo chuyện của các cô gái ấy, bản vương sẽ cho họ một khoản tiền đủ để họ sinh sống." Lạc Quân Diễm thâm tình phải biết.


Ninh Thư: Phắc diu, đểu cáng ghê, chỉ quan tâm làm tình bảo đuổi là đuổi.


Cái đồ tồi này.


Ninh Thư ghét cái thể loại này thôi rồi, không bao giờ bận tâm những người phụ nữ kia sẽ sống thế nào, đây chính là tam cương ngũ thường nghiêm khắc của cổ đại đấy. Dù nữ chính Mộc Yên La có sống hạnh phúc với bảy chú lùn cũng phải tìm nơi ẩn cư chứ không được quang minh chính đại.


Ninh Thư cầm cốc nước trên bàn đá hắt vào mặt Lạc Quân Diễm, thằng tồi, gột rửa cái linh hồn ô nhiễm của mày đi.


"Ôi, tay của ta làm sao vậy, sao lại không nghe lời chứ, hu hu hu..." Ninh Thư vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài đình, bỏ qua khuôn mặt kinh ngạc rớt nước tong tỏng của Lạc Quân Diễm.


"Tiểu thư người đợi nô tỳ với, đợi nô tỳ với." Nguyệt Lan đuổi theo Ninh Thư, "Tiểu thư à."


Ninh Thư chạy về Tú lâu, Nguyệt Lan chạy đến đứt hơi, nói lắp: "Tiểu thư, tại sao, tại sao chẳng lần nào, người chờ nô tỳ cả."


Ninh Thư rót một chén trà, hít thật sâu, bảo Nguyệt Lan: "Tiểu thư nhà em muốn rời khỏi đây, em có ý định gì không?"


"Nô tỳ đi theo tiểu thư, nô tỳ sinh là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư. Tiểu thư đừng bao giờ bỏ rơi nô tỳ nhé." Nguyệt Lan nghiêm túc bất ngờ.


Ninh Thư không muốn dây dưa với hai kẻ kia nữa nên muốn đi thật mau, cơ mà trước khi đi phải hành hạ gã tướng quân với tên vương gia kia một trận đã.


Không bị hai tên kia cưỡng bức cũng xem như hoàn thành một nửa nhiệm vụ, ít nhất thì cũng tránh được phần nào cốt truyện.


Không thể kéo dài hơn nữa, lỡ đâu hai tên này mất kiên nhẫn đè cô xuống, Ninh Thư có muốn khóc cũng không có bát hứng ấy.


Ninh Thư lấy cái còi nằm sâu trong rãnh ngực ra thổi.


Lát sau, ám vệ bịt đen kín cả người nhảy vào từ cửa sổ. Ninh Thư nhìn cái tạo hình này của hắn mà cảm thán, đã xấu thì chớ còn tự bôi nhọ mình, không cứu được ngươi nữa rồi.


"Ám vệ, ngươi chuẩn bị một chiếc xe ngựa và một ít lương khô, chúng ta chuẩn bị rời đi." Ninh Thư nhìn ám vệ nghiêm túc, nói: "Mạng của ba người chúng ta đều nằm trong tay ngươi đấy, cố lên."


Ám vệ dò xét Ninh Thư, "Tại sao phải đi, tôi thấy hai kẻ kia đều là rồng là phượng lại cũng thích người, sao phải đi chứ?"


"Ngươi không hiểu được đâu." Ninh Thư hất cằm, vừa buồn vừa tiều tụy.


Ám vệ quan sát mặt Ninh Thư, khinh bỉ: "Dở hơi.", sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.


Lúc Ninh Thư đang dùng bữa tối, Tư Đồ Kình Vũ đến ngồi xuống đối diện Ninh Thư, hắn bỗng kéo tay Ninh Thư lại làm Ninh Thư dựng hết lông tơ.


Ninh Thư không lên tiếng, chỉ lặng lẽ muốn rút tay về. Tư Đồ Kình Vũ nắm chặt tay Ninh Thư, Ninh Thư dùng hết sức muốn rút tay về, thế là Tư Đồ Kình Vũ thả lỏng tay Ninh Thư ra luôn, thành ra ngay sau đó là phịch một cái, Ninh Thư ngã ngồi dưới đất.


"Tiểu thư người có sao không?" Nguyệt Lan tiến lại đỡ Ninh Thư dậy.


Ninh Thư cảm thấy cái mông mình ê ẩm nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ lạnh lùng cao quý.


Ninh Thư: Cái đồ chết tiệt này.


"Ngài đến tìm ta làm gì?" Ninh Thư lén xoa xoa cái mông mình.


Tư Đồ Kình Vũ nhìn Ninh Thư bằng con mắt đắm đuối và đau khổ, ánh mắt này khiến Ninh Thư giật thót, ôi cha mẹ ơi, đôi mắt xúc động lòng người quá.


Tư Đồ Kình Vũ lại muốn nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư rụt luôn mu bàn tay ra đằng sau, Tư Đồ Kình Vũ nói: "Yên La, có phải nàng vẫn còn trách trước đó ta ức hiếp nàng, nên giờ nàng mới lạnh nhạt với ta như vậy không?"


Đúng đấy, Ninh Thư lắc đầu, đáp: "Yên La biết tướng quân không thích phụ nữ, ngày trước bị phụ nữ chà đạp, bắt ăn cứt, bắt liếm giày, bị hành hạ rất nhiều. Thế nên Yên La có thể hiểu tại sao tướng quân đối xử với Yên La như vậy. Yên La không chà đạp ngài, không bắt ngài ăn cứt, không bắt ngài liếm giày, không bắt ngài sủa tiếng chó, không cưỡi ngài như cưỡi ngựa, không có không coi ngài là người, bởi vậy nên Yên La rất ấm ức trong lòng."


"Ting, điểm ngược +5, +10, +20, điểm ngược đang là 70." Giọng 2333 rất sung sướng, dù chẳng hiểu một bộ máy thì biết sung sướng cái nỗi gì.


Ninh Thư thấy cơ mặt Tư Đồ Kình Vũ run rẩy dữ dội, con ngươi đục ngầu, nhìn mình bằng con mắt không khống chế được sát khí.


Ninh Thư vội vàng trợn tròn con mắt vô tội, giơ tay bịt miệng, tỏ ý hổ thẹn, gấp gáp xin lỗi: "Xin lỗi, ta không nên nhắc đến những chuyện ấy. Dù ngài đã từng phải chịu những điều này, thế nhưng trong lòng Yên La, tướng quân mãi là người đầu đội trời chân đạp đất."


Bắt nạt phụ nữ thì đội trời đạp đất cái nỗi gì.


"Đúng ra những cô gái đó không nên đối xử với ngài như vậy."


Đáng đời nhà mày.


"Nếu là Yên La, nhất định Yên La sẽ không làm vậy với tướng quân."


Mà sẽ cho đi chết luôn.


"Tướng quân, ngài sẽ không trách ta chứ, ta không cố ý nhắc những chuyện này."


Thích nhắc đấy thì làm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc