[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư nghe thấy giọng nói thì nhìn quanh nhưng không thấy ai, Hứa Ngọc bắt cá dưới suối cũng lên bờ trốn sau lưng Ninh Thư và sợ sệt hỏi: "Sư tỷ, có phải có yêu quái không? Sư tỷ ơi đệ sợ quá, sư tỷ, tỷ phải bảo vệ đệ đấy."


"Bé tý mà sao mê tín thế." Ninh Thư lôi Hứa Ngọc trốn sau ra, "Đệ là nam tử hán, đệ phải bảo vệ con gái biết chưa. Trốn sau lưng con gái đều không phải đại trượng phu."


"Ha ha, thú vị đấy." Một người đàn ông nhảy từ trên cây xuống, đầu tóc bung xoã chỉ buộc qua loa bằng dải lụa đen, người mặc áo đen thêu viền vàng. Quan trọng nhất là hắn giống cả gái cả trai, đẹp như bước ra từ thế giới ảo, toả ra mùi hương thần bí.


Đứng ở đó giống như một đoá hoa bỉ ngạn vừa bí ẩn vừa xinh đẹp.


Ninh Thư nhìn hắn ta và rất ung dung: "Sư phụ ta không có nhà, khỏi cần tìm."


Người đàn ông ngớ người một chút rồi nở nụ cười, hắn cười dụ hoặc một lúc rồi nhón mũi chân xuống nước và bay đến trước mặt Ninh Thư. Ninh Thư ngửi ngay thấy mùi nước hoa từ người hắn.


Hứa Ngọc nhìn người đàn ông mà vô cùng sùng bái: "Oa, lợi hại quá, ngươi bay đến luôn."


Người đàn ông nhìn và hỏi Ninh Thư, "Nàng sinh ngày nào?"


Nhìn đi, chưa hỏi tên đã hỏi ngay ngày sinh. Ninh Thư kéo Hứa Ngọc lùi về sau một bước, nói bình tĩnh: "Đây là bí mật. Lỡ đâu ngươi có ngày sinh của ta rồi định chọc hình nộm thì sao."


Người đàn ông: ...


Ninh Thư kéo Hứa Ngọc chạy như bay, ngoảnh lại thấy giáo chủ ma giáo không đuổi theo mà nhìn cô bằng cặp mắt đầy hứng thú.


Về đến nhà trúc, Ninh Thư dặn Hứa Ngọc: "Kẻ này rất nguy hiểm, sau này phải chú ý đấy."


Ninh Thư chuẩn bị đầy đủ lương khô cho Hứa Ngọc và bảo: "Đệ ở nhà một mình phải cẩn thận một chút, cầm thuốc độc theo người. Nếu gặp nguy hiểm thì dùng ngay phấn độc."


Hứa Ngọc thấy Ninh Thư dặn dò tỉ mỉ thế thì có dự cảm chẳng lành, nó kéo tay áo Ninh Thư hỏi dồn: "Sao thế sư tỷ, tỷ định đi đâu?"


Ninh Thư nói: "Không sao, có lẽ ta cũng phải ra ngoài một chuyến, đệ ở nhà một mình chú ý một chút."


Trong cốt truyện giáo chủ ma giáo đến bảo thần y chữa nội thương cho hắn. Lúc ấy nhìn trúng Mộc Yên La, lại biết Mộc Yên La sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm thì bắt cóc Mộc Yên La luôn.


Chắc là lát nữa cô vẫn phải đi cùng thằng cha đó rồi.


Nhưng mà lần này sẽ khiến cho hắn ăn không hết gói đem đi.


Hứa Ngọc nài nỉ không cho Ninh Thư đi, "Sư tỷ, tỷ đừng đi, đệ ở nhà một mình sợ lắm."


"Ồ, mỹ nhân định đi đâu thế. Chẳng lẽ bị bản tôn mê hoặc muốn tư bôn với bản tôn ư?" Tiếng giáo chủ vọng vào từ ngoài nhà. Ninh Thư ra cửa đã thấy giáo chủ ma giáo ngồi thong dong trên ghế đá. Thần thái quyến rũ, cử chỉ say đắm lòng người nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn là một người đàn ông.


Sắc đẹp, dụ hoặc, bí ẩn, giá trị nhan sắc của giáo chủ ma giáo là đỉnh nhất trong bảy người.


Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, lại nhìn lướt qua Hứa Ngọc, "Một thời gian không gặp mà hắn đã nhận hai đồ đệ rồi."


Cung Vô Mị bỗng loé người xuất hiện trước mặt Ninh Thư, ngón tay mảnh dẻ nhấc cằm Ninh Thư lên đánh giá: "Vẫn là xử nữ. Ta còn tưởng nàng là người đàn bà của núi băng kia cơ, không ngờ hắn coi nàng là đồ đệ thật."


Mở to mắt ra mà nhìn đi, đây là đàn ông đã chơi vô số em rồi đấy, nhìn cái là biết có phải xử nữ hay không. Ninh Thư lùi nhẹ về sau một bước, hời hợt: "Ngươi đến muộn rồi, người trong cung đã đến đưa sư phụ vào cung chữa bệnh cho quý nhân rồi."


"Chẳng sao, có nàng cũng xem như không về tay không." Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt đào hoa, "Nếu là đồ đệ của núi băng vậy nàng đã học được gì rồi?"


"Sư tỷ của ta chẳng học được gì hết, sư phụ truyền hết y thuật người có cho ta thôi. Ngươi đừng làm khó tỷ ta, để ta khám bệnh cho ngươi." Hứa Ngọc dũng cảm chặn trước mặt Ninh Thư, "Sư tỷ của ta là một cô ngốc, chẳng học được gì cả."


Ninh Thư: ...


Sao cô không thích nghe câu này nhỉ, dù nó bảo vệ cô.


Ninh Thư lôi củ cải nhỏ ra sau mình, cô ra vẻ: "Không cần bắt mạch, chỉ nhìn mặt ngươi ta cũng biết ngươi có vấn đề gì."


Hứa Ngọc nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt "sư tỷ đừng nghịch dại", trong khi đó Cung Vô Mị nhếch lông mày quyến rũ, hỏi với vẻ rất hứng thú: "Bản tôn luôn luôn có kiên nhẫn với mỹ nhân, nàng nói xem bản tôn bị bệnh gì nào."


Ninh Thư nói vô cùng khinh thường: "Tình dục quá độ dẫn đến tẩu hoả nhập ma, mỗi khi điều động khí cơ thể như bị lửa đốt. Cần quan hệ với cô gái sinh giờ âm ngày âm tháng âm, nếu không kinh mạch sẽ đứt hết. Thế nhưng cô gái quan hệ với ngươi cũng không sống nhiều hơn là bao."


Cung Vô Mị ngả người, vuốt ngọc bội bên hông rồi thả nó xuống, khủng bố: "Núi băng nói cho nàng đúng chứ, núi băng nói tình hình của bản tôn cho nàng ư?"


"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, sư phụ không nói cho ta nghe, ngươi tưởng mình là thần thánh phương nào chắc." Ninh Thư khinh thường, nhìn Cung Vô Mị xinh đẹp và hỏi: "Có phải giáo chủ ma giáo đều xinh đẹp như thế này không?"


Giả thiết giáo chủ ma giáo buộc phải là mỹ nhân cũng đúng đấy.


"Ồ, sao nàng biết bản tôn là giáo chủ ma giáo?" Cung Vô Mị nhướng mày nhìn Ninh Thư đầy ẩn ý, "Nàng thú vị thật, đến Vô Ương Cung với bản tôn đi, ta sẽ cho nàng vui sướng cực hạn.


Ninh Thư: ...


"Sư tỷ." Hứa Ngọc mặt trắng bệch túm góc áo Ninh Thư, đương nhiên nó hiểu ý Cung Vô Mị, có lẽ kết cục của sư tỷ cũng sẽ giống như cha mẹ nó.


Ninh Thư vỗ lưng Hứa Ngọc, nói bình tĩnh: "Không sao đâu, ta không sao đâu."


"Nàng muốn đi với bản tôn không? Nàng có thể chọn không đi nhưng tiểu sư đệ của nàng sẽ mất mạng nhé. Bản tôn di chuyển ngón tay là cái mạng nhỏ của nó không còn rồi."


Cung Vô Mị không hề bị áp lực giết người, ngoài mặt không hề có chút biểu cảm nào, rõ ràng là một kẻ giết người như ngoé.


Ninh Thư không bị doạ, "Ta khuyên ngươi đừng làm thế, đợi sư phụ ta về chắc chắn sẽ đến tìm ngươi. Đắc tội ai chứ đừng đắc tội đại phu."


"Mỹ nhân, nàng thú vị thật đấy. Nàng cũng sinh giờ âm ngày âm tháng âm đúng chứ." Cung Vô Mị thè lưỡi liếm môi trông cũng gợi cảm đấy, làm trái tim đập loạn nhịp này.


Một thằng đàn ông cũng quyến rũ gợi cảm như thế khiến chị gái Ninh Thư cảm thấy tự tôn bị khiêu khích, rất muốn tìm một đám đàn ông thay nhau chà đạp thằng cha này.

Bình luận

Truyện đang đọc