[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư hơi bất ngờ, Lý Vũ Phỉ thắc mắc cái gì mà muốn hỏi mình. Ninh Thư tới gần Lý Vũ Phỉ, hỏi: "Tiểu thư Vũ Phỉ muốn hỏi nô tỳ cái gì ạ?"


Lý Vũ Phỉ lùi về sau một bước, bịt mũi hỏi: "Ngươi là thị nữ bên người Sênh ca ca, vậy ngươi có biết Sênh ca ca thích ai không?"


Ninh Thư chớp đôi mắt gấu trúc cùng với đôi lông mi dày nặng, ngạc nhiên rằng: "Sao tiểu thư Vũ Phỉ lại hỏi vậy, người là tình yêu đích thực của thiếu gia mà. À không, ý nô tỳ là tiểu thư Vũ Phỉ là người mà trái tim thiếu gia mách bảo."


Ninh Thư lấy lòng Lý Vũ Phỉ, Lý Vũ Phỉ cười tươi rói, liếc mắt quyến rũ nhìn Ninh Thư. Ninh Thư rùng mình trước cái nhìn này, cô đâu phải Tề Sênh, trưng ra cái điệu đấy với cô làm gì?


"Đương nhiên ta biết trong lòng Sênh ca ca có ta." Lý Vũ Phỉ đỏ ửng mặt.


Ninh Thư: ...


Gọi người ta đến rồi bảo biết rồi? Muốn kháy đểu cô à?


"Nhưng mà..." Nụ cười trên mặt Lý Vũ Phỉ nhạt phai đi một ít, nhìn Ninh Thư nói: "Nhưng mà ta cảm giác trong lòng Sênh ca ca có người khác, ta nhạy cảm phát giác ra."


Trực giác của phụ nữ thật là đáng sợ, lại còn đúng thật nữa chứ.


Ninh Thư phẩy tay bảo: "Tiểu thư Vũ Phỉ nghĩ nhiều rồi, cảm giác người có chỉ là cái đó thôi."


"Cái đó là gì?" Lý Vũ Phỉ chau mày nhìn Ninh Thư.


Ninh Thư giậm chân ngượng ngùng, ôm mặt nói: "Trời ạ, tiểu thư Vũ Phỉ hiểu mà."


Lý Vũ Phỉ sầm mặt, bảo: "Có ý gì cứ nói thẳng."


"Khụ..." Đầu tiên Ninh Thư đằng hắng một cái rồi hỏi, "Tiểu thư Vũ Phỉ cảm thấy lúc trên giường có hơi buồn tẻ, cảm thấy thiếu gia ghét người đúng chứ?"


"Nha đầu ngươi nói cái gì thế." Lý Vũ Phỉ đỏ ửng mặt, ngượng chín cả người.


Ninh Thư: Lúc nhìn chị gái ấy ấy ấy chị gái chẳng xấu hổ thì thôi, giờ thẹn thùng làm gì, ngứa mông quá đấy.


"Đàn ông mà, chẳng phải đều thích mới mẻ à?" Ninh Thư ngoác cái miệng đỏ choét cười hèn mọn với Lý Vũ Phỉ, Lý Vũ Phỉ hỏi Ninh Thư: "Ngươi có cách gì?"


"Phải tóm được trái tim đàn ông, sẽ làm đàn ông muốn người mà không dừng được." Ninh Thư nói năng rất lão luyện.


Lý Vũ Phỉ liếc Ninh Thư, bảo: "Thế nào để muốn mà không dừng được, hình như ngươi rất có kinh nghiệm."


"Kh... Khụ khụ, ghét tiểu thư Vũ Phỉ quá à." Ninh Thư nhấc khăn che mặt, "Thường thôi."


Lý Vũ Phỉ hé mắt, "Đã thế, sau này ngươi sẽ là thị nữ của ta, ta sẽ nói với Sênh ca ca."


Thần tiên chuyển ý à, sao cô lại thành thị nữ của Lý Vũ Phỉ rồi.


Cuộc sống lên voi xuống chó cũng chỉ có thế này thôi, cứ tưởng mình còn phải về cọ bô cơ.


"Nói đi, nói hết kinh nghiệm của ngươi cho ta." Lý Vũ Phỉ rất cần, "Chỉ cần ngươi xong việc, không thiếu chỗ tốt cho ngươi."


Ninh Thư: ...


Nhắm mắt lại.


Ninh Thư cười đến bỉ ổi vô cùng, vỗ vỗ ngực mình, nói năng ngông cuồng: "Việc này tiểu thư Vũ Phỉ cứ giao cho nô tỳ làm, nhất định nô tỳ sẽ làm đâu ra đấy."


Lý Vũ Phỉ cao ngạo ừ một tiếng.


Tối, Tề Sênh đến tìm Lý Vũ Phỉ, trông thấy Ninh Thư đứng cạnh cửa thì lên giọng quát: "Sao ngươi lại ở đây, ngươi là nha hoàn chạy vặt còn gì?"


Ninh Thư trả lời bình tĩnh: "Bây giờ nô tỳ là thị nữ của tiểu thư Vũ Phỉ rồi."


Lý Vũ Phỉ đi đến, dịu dàng với Tề Sênh: "Sênh ca ca, Vũ Phỉ thấy tiểu nha đầu này rất vui tính nên giữ cô ấy lại bên người, Sênh ca ca sẽ không trách Vũ Phỉ chứ?"


Tề Sênh cầm tay Lý Vũ Phỉ, nói thâm tình: "Chỉ là một nha hoàn thôi mà, muội vui là được. Nhưng mà đứa nha hoàn này rất đần, làm việc không đến nơi đến chốn, dáng dấp chỉ tạm được thế này, muội chọn một thị nữ khá hơn đi."


"Sênh ca ca, huynh tốt với Vũ Phỉ quá, Vũ Phỉ nghĩ cả đời này Vũ Phỉ sẽ không rời xa huynh." Lý Vũ Phỉ dựa vào ngực Tề Sênh.


Ninh Thư đứng bên nhìn, anh anh em em như nơi không người, có biết nghĩ đến cảm nhận của người khác không, đảng chim chuột nên bị thiêu rụi.


Lý Vũ Phỉ ra hiệu cho Ninh Thư, Ninh Thư rất thức thời bước ra ngoài, còn đóng cửa lại rất có tâm, sau đó đứng ngoài cửa.


Trong phòng, Lý Vũ Phỉ đã cởi quần áo, để lộ nước da trắng như tuyết. Cô ta không mặc yếm mà mặc nội y hiện đại, eo nhỏ chân thon, đường cong uốn éo quyến rũ miễn bàn. Tề Sênh đang uống trà thì phì một cái phun hết trà ra, nhìn Lý Vũ Phỉ chằm chằm.


Lý Vũ Phỉ xinh đẹp hấp dẫn lại gần Tề Sênh, ngồi lên đùi Tề Sênh, "Sênh ca ca, Vũ Phỉ chuẩn bị riêng cho huynh cái này, huynh có thích không?"


Tề Sênh cảm thấy mũi mình có hơi ngứa, vội vàng gục đầu vào ngực Lý Vũ Phỉ. Lý Vũ Phỉ đắc chí ra mặt, đây là lần đầu cô ta thấy Tề Sênh cuồng nhiệt thế này.


"Sênh ca ca, Vũ Phỉ còn chuẩn bị một bất ngờ nữa dành cho huynh đấy." Lý Vũ Phỉ dụ dỗ.


Tề Sênh thở gấp khàn giọng hỏi: "Bất ngờ gì nữa, ta đang rất ngạc nhiên đây, muội muội ngoan, muội đẹp quá."


Lý Vũ Phỉ càng xác định phương pháp của Tiểu Hồng là đúng đắn. Bởi thế lấy roi trong hộp ra, dưới sự thắc mắc của Tề Sênh, Lý Vũ Phỉ yêu kiều vụt một cái vào Tề Sênh.


Ninh Thư bên ngoài nghe thấy tiếng kêu đau điếng của Tề Sênh, hắn gầm lên, "Lý Vũ Phỉ, muội làm cái gì vậy, muội vụt ta làm gì?"


Lý Vũ Phỉ ấm ức vô cùng: "Sênh ca ca không vui à?" Lý Vũ Phỉ càng tủi thân hơn, "Vũ Phỉ mặc bộ đồ này vì Sênh ca ca, vụt roi cũng chỉ để tăng tình thú mà."


"Thế cũng đừng vụt roi, á... muội dừng lại đi."


"Sênh ca ca, chẳng lẽ huynh không yêu Vũ Phỉ à? Vì Vũ Phỉ yêu huynh nên mới thay đổi thế này mà. Sênh ca ca, cái này kích thích lắm." Lý Vũ Phỉ vừa nói vừa nhấc roi lên.


"Vũ Phỉ, muội đặt roi xuống đã. Đương nhiên là ta biết muội yêu ta. Ta cũng yêu muội, đừng cầm roi, á..."


Tiếng roi vụt và tiếng Tề Sênh kêu đau hòa trộn vào nhau, Ninh Thư nhìn hai người qua khe cửa.


Có vẻ do phấn khích quá, hai anh chị bắt đầu tại đất luôn rồi. Chẳng ngại nền nhà lạnh mà chiến đấu cực hăng say. Tề Sênh tiến công mạnh mẽ vô cùng, khiến Lý Vũ Phỉ nằm dưới lên xuống dồn dập, ngoài sân cũng nghe thấy tiếng động bên trong.


Chậc chậc chậc, nhỏ tiếng thôi được không, chắc là cả Tề phủ đều biết hai anh chị đang ấy nhau rồi. Đúng là không có tự tôn, không biết thẹn tí nào.


Ninh Thư nhìn qua khe cửa thấy người Tề Sênh có những lằn roi xanh tím thì lắc đầu tiếc nuối. Loại roi này không phải là loại có móc câu, nếu có móc câu sẽ ngâm vào nước muối ớt trước. Lúc vụt vào người Tề Sênh đảm bảo sảng khoái.


Mình mà được tự vụt thì hay quá.


Hầy, Ninh Thư tiếc rẻ trong bụng, bỗng nhiên rất nhớ những ngày tháng khỏe khoắn của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc