[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Sau cùng Tiêu Diễn vẫn bị bắt đi, không thể bỏ qua cảnh sinh ly tử biệt cảm động sâu sắc của Tiêu Diễn và Tô Manh giống như Bạch Tố Trinh bị nhốt vào trong tháp Lôi Phong. Tô Manh chạy dài đuổi theo xe cảnh sát, cuối cùng ngồi phịch xuống lòng đường vì mệt.


Tô Đại Bảo và Tô Tiểu Bảo cùng ôm nhau khóc to, Tô Đại Bảo lườm Ninh Thư bằng cặp mắt thù hằn sâu nặng.


Tuy Tiêu Diễn bị bắt nhưng chẳng hiểu sao có vẻ như ông bà Tiêu rất chắc chắn Tiêu Diễn không có việc gì.


Điều này khiến Ninh Thư cảm thấy ông Tiêu có thế lực chống đỡ phía sau, thế nhưng mà ông Tiêu lại bảo với Ninh Thư đi chuộc Tiêu Diễn về, đây chỉ là hiểu lầm.


Nghe thái độ ông Tiêu nói như đúng rồi, Ninh Thư chấn động mãnh liệt. Xem cơ quan nhà nước như người hầu nhà họ Tiêu, bảo cô đến nói một câu là người ta sẽ thả người hả?


Ngay từ đầu Ninh Thư đã chẳng để ý đến ông Tiêu, cô nên làm gì vẫn làm cái đó, ông Tiêu tức đến đập gậy xuống nền nhà.


Ninh Thư cảm thấy cái nhà này là một cái chày gỗ, ngân hàng đến tịch thu nhà đến đít rồi, chẳng phải bây giờ nên lo lắng xem sau này sẽ ở đâu à?


Quả nhiên, không bao lâu sau khi Tiêu Diễn bị bắt đi, người của ngân hàng đến niêm phong cả nhà. Mỗi một đồ vật được được dán giấy cho hay đồ vật này không thuộc sở hữu của nhà họ Tiêu nữa, đến cả trang sức của bà Tiêu cũng bị mang đi hết.


Đến cả căn nhà mà Tiêu Diễn mua cho Tô Manh cũng bị tịch thu, Tô Manh dẫn hai con đến căn nhà Lý Tu Văn sắp xếp, Lý Tu Văn còn tận tâm thuê người giúp việc đến chăm sóc cơ.


Bỏ qua chuyện Tô Manh biết ơn thế nào, bên phía nhà ông Tiêu không có may mắn như vậy, bị người ta đuổi thẳng ra ngoài.


Mặt ông bà Tiêu khó coi.


Hai ông bà già hưởng thụ nửa đời người, giờ bỗng nhiên không biết đi đâu về đâu, trong khi Ninh Thư xách hành lý bảo phải đi.


Bà Tiêu nhìn thấy Ninh Thư bỏ đi, vội vàng giữ Ninh Thư lại, hỏi gấp: "Cô đi đâu, cầm tiền của nhà họ Tiêu rồi chuẩn bị trốn hả."


Ninh Thư: ...


Cô cầm tiền của nhà họ Tiêu từ bao giờ thế, à nếu mà xét về chiến lợi phẩm Lý Tu Văn chia cho thì đúng là tiền của nhà họ Tiêu thật.


Đương nhiên bà Tiêu không biết cô con dâu này hợp tác với người ta phá hoại nhà họ Tiêu, chỉ là bây giờ cả bà và ông Tiêu đều không biết đi nơi nào, đương nhiên là muốn ở cùng Ninh Thư.


Hai người không hề quan tâm đến cảm xúc của Ninh Thư, đi theo Ninh Thư trước đã.


Ninh Thư cười ha ha, chẳng thèm quan tâm hai ông bà già, cô đến một khu tập thể, Ninh Thư mua một căn nhà ở khu tập thể này để đề phòng tình huống như ngày hôm nay.


Bà Tiêu vào trong nhà, khinh thường ra mặt: "Sao nhà lại bé thế này?"


Cả nhà cộng lại còn không bằng phòng bếp của biệt thự.


Ông Tiêu cũng khó chịu ra mặt, nói với Ninh Thư: "Cô dám để cho chúng tôi ở trong cái nhà như này?"


Ninh Thư hời hợt: "Ông bà không muốn có thể đi." Nhà này hơn một trăm mét vuông chứ không nhỏ.


Tạm thời ông bà Tiêu chưa tìm được chỗ ở, buộc phải ở đây trong ấm ức. Đến giờ ăn cơm, hai người ngồi trên bàn nhìn Ninh Thư.


Ninh Thư hừ lạnh, "Muốn ăn cơm thì tự đi mà nấu, ở đây không có người hầu ông bà đâu." Cô cầm ví ra khỏi nhà.


Bà Tiêu tức đến run người, chửi ầm trong nhà. Sau cùng ông Tiêu đói không chịu được mới bắt bà Tiêu đi nấu ăn. Bà Tiêu được người khác phục vụ, mười ngón tay không dính nước, tự nhiên giờ phải đi nấu cơm là có thể tưởng tượng ra hương vị thế nào rồi. Ông Tiêu ăn xong bữa đó ôm bụng cả ngày.


Ninh Thư đến gặp Lý Tu Văn, Lý Tu Văn cười như được mùa, không có chuyện gì vui hơn được ôm người đẹp trong lòng.


Lý Tu Văn muốn giết luôn Tiêu Diễn trong tù, nhưng Ninh Thư không đồng ý, để Tiêu Diễn chết dễ thế quá lợi cho anh ta rồi. Cô nói với Lý Tu Văn: "Anh bị ngu đúng không, Tiêu Diễn mà chết trong tù thật, Tô Manh vẫn sẽ nhớ thương anh ta cả đời." Giờ hai anh chị đang tình cảm mặn nồng, đang trong thời gian nồng cháy nhất mà bỗng nhiên xa cách, vậy chẳng phải lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất trong ký ức à?


Lý Tu Văn hiểu ra, gõ ngón tay lên mặt bàn: "Cũng đúng, bây giờ là cơ hội ngàn vàng để cô chiếm được trái tim Tiêu Diễn. Hay là chúng ta cá cược đi, cá xem cô làm Tiêu Diễn thích cô trước, hay là tôi làm Tô Manh thích tôi trước."


Ninh Thư: Dẹp mẹ đi, người ở thế giới này đều buồn nôn quá thể.


Ninh Thư cầm lấy những thứ mình nên có được. Bây giờ cộng cả nhà họ Tiêu và nhà họ Tô đều không nhiều tiền bằng cô, nhất là nhà họ Tiêu đang không một xu nào.


Tiêu Diễn bị tuyên án tội thuê người giết người, cố ý tổn thương người khác, phạt hai năm rưỡi. Thế nhưng Tiêu Diễn không nhận tội, vênh váo muốn kháng án nhưng chẳng ai quan tâm. Chứng cứ vô cùng xác thực, chẳng ai quan tâm anh ta có nhận tội hay không.


Ông bà Tiêu nhận được tin này thì bắt Ninh Thư chuộc Tiêu Diễn ra, Ninh Thư nào có để ý đến họ.


Bà Tiêu căm tức nhìn theo Ninh Thư. Dạo này bà Tiêu cảm thấy rất đau khổ, việc gì cũng đến tay, bàn tay chăm sóc kỹ lưỡng trở nên thô ráp, cơ thể cũng tiều tụy đi.


Ninh Thư không ăn ở nhà, mà ông bà Tiêu vốn không có tiền, buộc phải xắn tay vào làm. Việc giặt giũ nấu cơm đều đổ lên đầu bà Tiêu từng sang trọng quý phái.


Nhìn thấy Ninh Thư sống sướng như vậy, bà Tiêu ghen ghét đến phát điên, bà vô cùng nhớ ngày có người giúp việc phục vụ.


Bà Tiêu muốn mượn cớ mẹ chồng, Ninh Thư đuổi thẳng hai người đi, hai người không tiền không chỗ ở thì mới im lặng.


Ông Tiêu dùng quan hệ ngày trước để định chuộc Tiêu Diễn ra, cùng với đó vay ít tiền để gây dựng lại cơ nghiệp. Điện thoại được kết nối, đầu tiên những người đó còn lý do lý trấu, sau thì điện thoại cũng chẳng nghe máy nữa.


Ông Tiêu tức đến tăng huyết áp, lũ người bỏ đá xuống giếng này, ngày trước nịnh bợ thế nào đã quên sạch rồi, giờ trở mặt ngay được.


Tiêu Diễn bị nhốt gần một tuần, đến cả Tô Manh cũng không ngồi yên được. Tô Manh nghĩ ông Tiêu sẽ chuộc Tiêu Diễn ra, nhưng qua lâu vậy Tiêu Diễn vẫn chưa ra.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Chỉ cần nghĩ đến Tiêu Diễn phải chịu cực khổ, lồng ngực Tô Manh như bị dao găm, cô ta dẫn hai con đến tìm Ninh Thư.


Tô Manh vừa nhìn thấy Ninh Thư thì quỳ phịch xuống trước mặt cô. Cô ta nhìn Ninh Thư với đôi mắt đau khổ vô cùng, hét lên với Ninh Thư: "Tô Nhiễm, tôi biết chị hận tôi, người chị hận là tôi không liên quan đến Tiêu Diễn. Giờ chỉ cần chị nói một câu là Tiêu Diễn được thả ra, chẳng lẽ chị nhẫn tâm nhìn anh ấy chịu tai ương ngục tù ư?"


Ninh Thư nhìn Tô Manh mà không tin nổi, Tiêu Diễn anh ta phạm tội đó, là phạm tội đó. Gì mà một câu nói của cô Tiêu Diễn được thả ra, pháp luật là trò đùa như thế à.


"Mẹ, mẹ đứng dậy đi, con sẽ nghĩ cách cứu bố, mẹ không phải cầu xin loại đàn bà độc ác này đâu." Tô Đại Bảo muốn kéo Tô Manh dậy, nhưng Tô Manh vẫn muốn quỳ trước Ninh Thư.


Tô Đại Bảo nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt u oán ngoan độc.

Bình luận

Truyện đang đọc