Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư thấy đầu mình nhồi bã đậu mới ngu ngốc đi hợp tác với nam phụ. Chẳng lẽ ngu sẽ lây bệnh, cô bị lây à?
Phải đồng ý rằng nam phụ Lý Tu Văn này á điều kiện chuẩn không cần chỉnh, điều kiện tốt, đẹp trai ngời ngời, trông cái là biết nữ chính chọn nhầm người. Anh ta quen Tô Manh bụng mang dạ chửa khi đi du học, và vẫn luôn chăm sóc Tô Manh kể từ đó. Để rồi sau khi Tô Manh về nước cô ta lại đi quấn quít bên Tiêu Diễn.
Vậy là Lý Tu Văn chính thức trở thành anh trai mưa của nữ chính, thường xuyên minh chứng cho sự ghen tuông của nam chính.
Đó là kiểu tự trọng cao thượng cỡ nào vậy trời.
Lý Tu Văn nhìn người phụ nữ đối diện, vẻ mặt của cô ta biến đổi nhiều kiểu, thần thái xuất sắc, không biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu nữa?
Lý Tu Văn gõ ngón tay trắng nõn nà trên mặt bàn, nhịp gõ đã đánh thức Ninh Thư đang chìm trong phán đoán của mình.
"Rốt cuộc cô muốn nói gì, xin lỗi nhưng tôi phải đi trước rồi." Lý Tu Văn hơi bực dọc.
Có vẻ như là đối phương không muốn trông thấy ả phụ nữ ác độc là cô.
Cô có thể giết những người đó luôn rồi tính là hoàn thành nhiệm vụ không?
"Ting..."
Đột nhiên có tiếng xoẹt điện vang lên trong đầu Ninh Thư, cảm giác này quen quá, bao lâu không được nghe âm thanh của hệ thống rồi nhỉ.
"Suy nghĩ của người chơi không phù hợp với phép tắc của thế giới này, không được thông qua, mong người chơi từ bỏ suy nghĩ này. Nguyên chủ hiến dâng linh hồn để thay đổi cuộc đời chứ không phải để thời điểm tỉnh lại đang sống trong tù." Tiếng hệ thống nghe máy móc cứng nhắc nhưng chẳng hiểu sao, Ninh Thư lại cảm thấy mình đang bị hệ thống chửi xéo.
Lý Tu Văn lại nhìn sang người phụ nữ trước mặt với khuôn mặt vặn vẹo, Lý Tu Văn khẳng định người phụ nữ này bị điên.
Lý Tu Văn lắc đầu đứng lên chuẩn bị ra về, anh ta thầm nghĩ hoá ra vợ của Tiêu Diễn là một ả tâm thần...
Cho đến khi Lý Tu Văn đứng dậy Ninh Thư mới hoàn hồn. Cô tóm lấy cánh tay Lý Tu Văn rồi kéo anh ta ngồi xuống ghế một lần nữa, cô gắt: "Anh này kiểu gì vậy, còn chưa cả nói chuyện mà anh cứ đòi về, anh cũng hay quá nhỉ."
"Chờ tôi nói xong chuyện rồi về cũng chưa muộn đâu." Ninh Thư nhìn Lý Tu Văn, nói thẳng: "Tôi muốn hợp tác với anh lật đổ nhà họ Tiêu, tôi nhận nửa phần kiếm được, tốc chiến tốc thắng."
Lý Tu Văn nhướng mày, "Tại sao tôi phải hợp tác với cô, vả lại cô có bao nhiêu tiền mà mạnh miệng hợp tác suông như thế."
"Hơn nữa một tập đoàn lớn như nhà họ Tiêu mà cô còn muốn hẳn một nửa." Lý Tu Văn chỉ thiếu nói thẳng cô có cần liêm sỉ không thế.
Ninh Thư cười hờ hờ một cái, cô móc ngay từ trong túi xách ra một đống tiền và ném bịch xuống bàn, "Bà đây có tiền, hợp tác đi."
"Vấn đề là tôi thấy mình đâu có được lợi gì." Lý Tu Văn buông thõng tay, "Tôi trái lo phải nghĩ dốc sức lật đổ nhà họ Tiêu, vậy mà còn phải cho cô một nửa nữa."
Suýt thì Ninh Thư biu ti phun vào cái mặt tuấn tú đối diện, cô rất khó chịu: "Anh đừng có tham, anh có được nữ... có được Tô Manh, anh còn muốn thế nào nữa. Có thể được Tô Manh nhào vào lòng, anh còn không thoả mãn ở đâu hả."
Vốn là nữ chính lại chạy theo nam phụ nhà anh, có mà anh rạch trời sửa mệnh mới gạch xoá được số nam phụ đi ấy, thế mà vẫn còn tham.
"Cô sẽ không thể có được Tiêu Diễn." Lý Tu Văn nói khẽ.
"Phụt..." Lần này xém chút là Ninh Thư biu ti phun vào mặt Lý Tu Văn thật, cà phê trong miệng phun hết ra, nửa vì ngạc nhiên nửa vì ghê tởm.
"Ha ha ha." Ninh Thư cười chết mất thôi, cô cất chỗ tiền trên bàn về túi.
Lý Tu Văn trông thấy động tác của Ninh Thư, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải chúng ta đang thảo luận lật đổ nhà họ Tiêu thế nào à? Cô như vậy là đang định về?"
"Anh đẹp trai à, tôi đi trước đây." Ninh Thư lạnh mặt, nhà anh xứng đáng cả đời mang số nam phụ khổ sở.
"Ngồi xuống đi, chúng ta bàn tiếp. Lấy tiền trong túi cô ra, tôi xem thử xem cô có bao nhiêu tiền nào."
"Không được." Ninh Thư từ chối thẳng thừng, "Lấy ra nhiều quá không an toàn, tôi sợ có người cướp tiền của tôi."
Lý Tu Văn: ...
Lý Tu Văn nhìn Ninh Thư như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Sau cùng, Ninh Thư vẫn đạt được giao kèo với Lý Tu Văn trong miễn cưỡng. Tại sao lại bảo là miễn cưỡng à, vì gã nam phụ súc sinh này dám chỉ định cho cô một phần mười, vâng chính là gom gom một tý vứt bừa cho cô đấy.
Tất nhiên nào có chuyện Ninh Thư nghe cho. Đã ôm được người đẹp về, anh có tán gia bại sản cũng lãi lời ấy.
Cuối cùng Ninh Thư giở mọi thủ đoạn và đạt được bốn phần lợi ích.
"Chân thành nhắc nhở anh tìm cái công ty ma mà thế thân, anh phải chú ý gìn giữ hình tượng thuần khiết vô tội trước mặt Tô Manh đấy." Ninh Thư vỗ vai Lý Tu Văn rồi rời đi.
Ninh Thư về nhà họ Tiêu, nhà cửa im phăng phắc. Ninh Thư vô cùng vui sướng, dám chắc hai ông bà nhà họ Tiêu ở lại bệnh viện chăm sóc hai đứa cháu quý báu, còn Tiêu Diễn thì càng không về nhà rồi.
Tim gan phèo phổi của Ninh Thư đều vô cùng thoải mái, nhưng Tiêu Diễn lại cảm thấy vô cùng ân hận. Hai đứa con của mình nằm thở thoi thóp trên giường, nhìn sang Tô Manh thì khóc đến sưng húp đôi mắt, Tiêu Diễn cảm thấy nếu mình không làm gì đó thì không đáng là đàn ông.
Bây giờ Tiêu Diễn thấy nhà họ Tô cực kỳ chướng mắt. Kiếm được nhiều từ nhà họ Tiêu như vậy mà lại nuôi dạy ra ả phụ nữ ác độc như Tô Nhiễm. Đặc biệt là lão già Tô Bác lại giết bố mẹ Tô Manh, nhất định phải đòi lại công bằng cho Tô Manh.
Sau cùng, Tiêu Diễn vẫn tiến hành kế hoạch hợp tác trong cốt truyện, khác ở chỗ Tô Bác có bóng ma trong lòng, không đầu tư tất cả tiền bạc của nhà họ Tô mà để lại một chút của. Ông vẫn không tin nhà họ Tiêu sẽ làm ra chuyện chơi nhau như thế.
Khi bà Tô gọi đến kể cho Ninh Thư nghe chuyện, Ninh Thư chỉ im lặng không nói năng gì. Nếu nhà họ Tô đã tin tưởng nhà họ Tiêu, tin tưởng Tiêu Diễn như thế, vậy cho nhà họ Tô bài học đi.
Ninh Thư không hề muốn nghĩ đến chuyện nhà họ Tô mà mình dày công bảo vệ, kết quả bị thằng em não tàn dâng cho Tô Manh, đó mới là chuyện đáng lo ngại.
Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư giục Lý Tu Văn mau mau hành động, bây giờ Tiêu Diễn đã hành động rồi, bọn cô sẽ cho Tiêu Diễn một phát vào lúc anh ta hả hê đắc chí vì nạo vét được nhà họ Tô.
Về Tô Đại Bảo và Tô Tiểu Bảo đang ốm, chúng lợi dụng lợi thế đổ bệnh để làm nũng, ra sức hợp tác hai anh chị, vun đắp tình cảm của Tô Manh và Tiêu Diễn.
Bỗng chốc phòng bệnh ngập trong tiếng trẻ con, còn cả tình yêu màu hồng nổ bùm bụp. Hai ông bà già cũng cười ha ha, cảnh tượng mới hạnh phúc biết bao, giống như là một nhà yêu thương đùm bọc lẫn nhau ấy.
Lúc nào Tiêu Diễn cũng nhìn Tô Manh bằng đôi mắt nóng ran, khi Tô Manh lấy đồ còn cố ý chạm vào tay Tô Manh khiến Tô Manh đỏ bừng mặt.
Cao trào là hai anh chị trốn vào góc khuất ở bệnh viện cùng ôm hôn ngọt ngào. Cách đó không xa có hai nhóc con nghịch ngợm rình xem.