[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Thật ra Ninh Thư không đoán sai. Ôn Như Hoa muốn trộm còi của cô, thế nhưng mục đích trộm còi chính là chiếm được cơ thể Ninh Thư.


Nghe thấy Ninh Thư nói muốn gả cho Hà Đại Hoa, cơn thịnh nộ cùng với sự nhục nhã trào dâng khắp cơ thể Ôn Như Họa. Hắn chẳng thèm ả, ả đàn bà này bằng lòng gả cho loại như Hà Đại Hoa, lại chẳng do Hà Đại Hoa có quyền có thế trong làng nên ả mới như ruồi thấy cứt mà bâu vào à.


Đúng là con điếm.


Ôn Như Họa muốn chiếm được cơ thể Bạch Cầm Tương trước, vậy thì dù gả cho Hà Đại Hoa rồi thì chẳng qua cũng chỉ là chiếc giày rách. Vậy là hắn vừa có thể trả thù Bạch Cầm Tương, vừa có thể nhục mạ Hà Đại Hoa.


Thế nhưng Ôn Như Họa nghĩ thì hay nhưng hoàn toàn khác thực tế. Tại sao bảo kiếm gia truyền lại ở trong tay Bạch Cầm Tương?


Ninh Thư với Nguyệt Lan ra ngoài nhà đã thấy ám vệ đen từ đầu chân đứng trong sân. Nếu không có ánh trăng, rất khó phát hiện ra cả người đen sì này.


"Tiểu thư người hét gì mà ở cổng làng cũng nghe thấy." Ám vệ hỏi Ninh Thư, "Mùi máu, hai người ai bị thương thế?"


Ninh Thư xua tay bảo: "Không sao, ngươi về ngủ tiếp đi, mọi chuyện giải quyết xong rồi."


Ám vệ nói với Nguyệt Lan: "Ngươi cẩn thận một chút, cách làm việc của tiểu thư không đáng tin."


Này, nói xấu trước mặt người ta cơ đấy, thích đánh nhau à?


Nguyệt Lan gật đầu, "Ta biết rồi."


Sau đó ám vệ đi mất hút, Ninh Thư hỏi Nguyệt Lan: "Cách làm việc của ta không đáng tin đến thế à?"


Nguyệt Lan đánh giá Ninh Thư, sầu não vô cùng, "Đi theo tiểu thư, nô tỳ chưa bao giờ biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."


Ninh Thư: ...


Cô đâu biết xem bói, cô cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhé.


"Ngủ đi, bận rộn cả đêm mệt quá." Ninh Thư ngả lưng.


Hôm sau lúc Ninh Thư thức dậy đã là giữa trưa. Cô vào trong nhà thăm Ôn Như Họa trước, Ôn Như Họa vẫn chưa tỉnh lại, Hà Tiểu Hoa vẫn đang chăm sóc Ôn Như Họa.


"Muội dậy rồi à, trên bàn có ít đồ ăn đấy." Hà Tiểu Hoa nhắc Ninh Thư.


Được cái Ôn Như Họa số tốt, có hào quang vai chính ở người. Ôn Như Họa ngủ mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.


Chuyện đầu tiên hắn làm khi tỉnh lại chính là đuổi Hà Tiểu Hoa cút đi. Chuyện thứ hai là bắt Ninh Thư lăn đến trước mặt hắn, hầu hạ hắn, trả thù cô đồng ý hôn sự khi không quan tâm đến mong muốn của hắn.


Thế nhưng cả Hà Tiểu Hoa và Ninh Thư đều mặc xác hắn, khiến Ôn Như Họa tức đến bục vết thương thấm cả máu ra ngoài. Vậy là Ôn Như Họa không dám tức nữa.


Hà Tiểu Hoa đã coi Ôn Như là trượng phu của mình, nói năng cũng không câu nệ nên thỉnh thoảng đã vô tình đả kích Ôn Như Họa. Hà Tiểu Hoa không đi học nên không nhận được mặt chữ, có vài lúc Ôn Như Họa nói ẩn ý một chút, Hà Tiểu Hoa đều đần thối mặt.


Có chết Ôn Như Họa cũng không cưới cô gái như thế này, đã thế lại còn ở rể, rõ ràng là chà đạp tự tôn của hắn.


Ôn Như Họa hận Ninh Thư nhất, hận cô hoành hành ngang ngược, ra vẻ ta đây. Hận cô không nằm im để mình đè, hận cô đâm mình bị thương, hận cô đồng ý chuyện hôn nhân, hận cô ngoài mặt hư tình giả ý.


Đương nhiên Ninh Thư nhìn thấy sự căm thù trong mắt Ôn Như Họa, cơ mà cô giả vờ không thấy. Có thế đã không chịu nổi! Ôn Như Họa làm nhục Mộc Yên La, để Mộc Yên La ôm cái bụng bị Ôn Như Họa đâm nhảy xuống dòng sống chảy xiết, nỗi đau đó há Ôn Như Họa hiểu được.


Ninh Thư hỏi thăm Ôn Như Họa: "Biểu ca, hôm nay huynh thấy thế nào rồi?"


Ôn Như Họa nhìn Ninh Thư mà long sòng sọc, "Ta không chết chắc ngươi thất vọng lắm nhỉ?"


"Biểu ca huynh nói gì thế. Sao Cầm Tương đành lòng để huynh chết được. Cầm Tương không cẩn thận thật mà. Với cả Cầm Tương không biết nửa đêm nửa hôm biểu ca lẻn vào lều, muội tưởng mặt người dạ thú, cái thứ không bằng con chó có ý đồ bất chính nào đó nên muội mới ra tay ấy chứ. Nếu biết trước là biểu ca thì sao muội ra tay được. Mà biểu ca là chính nhân quân tử, không phải cái đồ cầm thú không bằng con chó đâu nhỉ."


Ôn Như Họa nhe nanh múa vuốt, thở hổn hển, "Cút ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi."


Ninh Thư đành phải thở dài chỉnh lại chăn giúp Ôn Như Họa, bảo: "Biểu ca à, Cầm Tương biết huynh đang giận Cầm Tương làm huynh bị thương, nhưng mà muội đã giải thích rất rõ rồi mà. Còn về chuyện hôn nhân của huynh với Hà cô nương, Cầm Tương thấy Hà cô nương yêu huynh say đắm, lại thêm cái mạng của huynh được Hà gia cứu. Cầm Tương thấy hôn sự rất đẹp nên đã đồng ý giúp huynh. Biểu ca không cần cảm ơn Cầm Tương đâu, đây đều là những việc Cầm Tương nên làm."


"Biểu ca bồi bổ cơ thể cho khỏe nhé, khỏe rồi trưởng làng sẽ sắp xếp hôn sự cho hai người." Ninh Thư bơ khuôn mặt hết đỏ lại xanh của Ôn Như Họa, nói tiếp: "Biểu ca tìm được hạnh phúc của mình, Cầm Tương cũng buông được một chuyện lớn."


"Ngươi cút ra ngoài, cút ra ngoài." Ôn Như Họa như thú hoang bị thương, đỏ ỏn con mắt gầm gừ với Ninh Thư, "Bạch Cầm Tương, ngươi cút ra ngoài cho ta."


"Được rồi mà, huynh đừng nóng, muội ra ngoài ngay đây." Ninh Thư quay phắt người đi ra, không hề nhìn lại một cái.


Cô khiến Ôn Như Họa tức muốn chết. Gặp phải Bạch Cầm Tương chính là bất hạnh lớn nhất đời này. Ả đàn bà này hủy hoại cả cuộc đời hắn, bỏ rơi hắn rồi giờ lại quay về tìm, lại khiến cuộc sống của hắn lộn tùng phèo.


Hiện giờ Ôn Như Họa bước vào cuộc sống không ra khỏi cửa. Được cái Hà Tiểu Hoa cũng đối xử tốt với Ôn Như Họa, giết gà giết vịt, hầu Ôn Như Họa ăn đủ thứ bổ béo trên đời.


Tuy nhiên Ôn Như Họa vẫn không cho Hà Tiểu Hoa mặt mũi. Ninh Thư đứng bên quan sát thì thấy Hà Tiểu Hoa chẳng đáng chút nào. Loại đàn ông này không có trái tim, chỉ có chính mình. Vừa ích kỉ vừa lạnh nhạt, cô tốt với hắn nhưng hắn đâu có cảm nhận được.


Ninh Thư gai mắt lắm nên khuyên Hà Tiểu Hoa mấy câu, Hà Tiểu Hoa chỉ lắc đầu, bảo đó đều là cô cam tâm tình nguyện làm. Cô rất hạnh phúc khi được ở bên Ôn tiên sinh. Cô ta còn bảo sau khi thành thân sẽ dạy dỗ Ôn Như Họa hẳn hoi, chắc chắn sẽ khiến Ôn Như thích mình.


Trông dáng vẻ hung hãn của Hà Tiểu Hoa, Ninh Thư chỉ gửi lời chúc phúc và mặc kệ cô ta.


Vết thương của Ôn Như Họa rất sâu, thường xuyên nhiễm trùng, động cái là phát sốt. Lặp đi lặp lại khiến Ôn Như Họa gầy đi nhiều, xương gò má bắt đầu nhô ra, xương quai hàm cũng hóp vào, người ngợm rệu rã đi rất nhiều không còn đẹp như ngày trước.


Gã này gầy đi cái là mất luôn giá trị sắc đẹp, không hề còn cảm giác quân tử.


Hơn nữa trong khoảng thời gian dưỡng thương, Ôn Như Họa cứ đờ đẫn rồi nhìn người khác với thái độ lạnh nhạt. Cả người bao phủ bởi lớp sương đen dày đặc không tan, cái kiểu hời hợt nhẫn nhịn căm hờn làm người khác rất khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc