[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


"Thị nữ của bổn cung yêu Đoạn Tinh Huy ngươi sâu đậm. Mà với tư cách là chủ thì bổn cung không nỡ phụ tấm lòng của thị nữ. Chẳng gì cũng đã theo hầu bổn cung nhiều năm, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với thị nữ bổn cung."


Ninh Thư nói với Đoạn Tinh Huy, tinh mắt nhìn ra khuôn mặt đĩnh đạc của Đoạn Tinh Huy ngẩn ngơ không tin nổi, ngay cả Đoạn phu nhân cũng nhìn Ninh Thư đầy kỳ lạ.


"Công chúa?" Nguyên Đông vừa mừng vừa sợ, mừng vì có thể đi theo Đoạn tướng quân, sợ vì thái độ của công chúa và cả tâm tư lòng mình bị công chúa biết. Tóm lại là cảm xúc của Nguyên Đông đang rất phức tạp.


Nguyên Đông quỳ xuống trước mặt Ninh Thư, làm màu chủ tớ mặn nồng, "Nô tỳ không muốn xa công chúa đâu, xin công chúa đừng đuổi nô tỳ đi mà."


Làm màu cũng phải xem Ninh Thư có muốn diễn với cô ta hay không, Ninh Thư nói bâng quơ: "Giờ ngươi đã là người của Đoạn phủ, sau này phải hầu người Đoạn gia cho tốt đấy."


Cuối cùng Nguyên Đông không còn cách nào đành dập đầu với Ninh Thư một cái rồi đứng cạnh Đoạn Tinh Huy.


Đoạn Tinh Huy quên cả vết thương trên tay, chắp tay cúi người từ chối Ninh Thư, "Thứ cho thảo dân không nhận được thưa công chúa. Thảo dân đã có người mình yêu, không thể đón nhận những người khác."


Ninh Thư hỏi vặn lại cực thản nhiên: "Ngươi có người yêu có liên quan gì đến bổn cung đâu?"


Đoạn Tinh Huy: ...


Không hiểu sao mà Đoạn Tinh Huy lại thấy khó giao tiếp với công chúa Gia Huệ của bây giờ quá.


Ninh Thư xoay người vào trong phủ, không rảnh tranh cãi với những người này.


Đoạn Tinh Huy phải nhận Nguyên Đông trong trạng thái cực bất đắc dĩ rồi sầm mặt về Đoạn phủ cùng Đoạn phu nhân.


Nhóm người về đến phủ thì Nhị Nha cũng đang đợi ở cổng, cô ta mặc tơ lụa sáng màu càng làm mặt cô ta thêm đen. Mèo hoang mặc quần áo công chúa thì đâu thể thành công chúa được, cô ta làm vậy chỉ làm trò cười cho người khác thôi.


Khoảnh khắc Nhị Nha và Nguyên Đông chạm mắt nhau, Nguyên Đông khinh miệt ra mặt. Nhị Nha khó chịu chạy vào trong phủ, vừa chạy vừa rải nước mắt, không hề chú ý đến cánh tay bị thương của Đoạn Tinh Huy.


Phụ nữ có thể cảm giác nhạy bén được Nguyên Đông đang khiêu khích cô, giống như cô rất cảnh giác và ghét Nguyên Đông vậy.


Đoạn Tinh Huy trông thấy người thương đau lòng thì vội đuổi theo, xốc nổi như cậu trai mới lớn chẳng màng bất cứ chuyện nào khác.


Hai người đuổi nhau trong Đoạn phủ làm Đoạn phu nhân nhức hết cả đầu. Đoạn phu nhân gọi với Đoạn Tinh Huy, "Tinh Huy à vết thương kìa con."


"Tướng quân à..." Nguyên Đông nhìn thấy Đoạn Tinh Huy bất chấp đuổi theo thôn nữ kia thì vừa lo vừa ghen. Cái con trâu đen kia có cái gì để được vậy chứ!


Không còn Nguyên Đông bên cạnh, Ninh Thư chọn tùy tiện một nha hoàn trong phủ công chúa để đi theo mình. Thật ra Ninh Thư không cần người hầu hạ bởi một ngày ba bữa đều có người ở bếp đưa cơm qua rồi.


Ngày nào Ninh Thư cũng luyện võ hoặc là tập roi, cô muốn tập roi cho thật quen tay bởi cô có dự cảm cô sẽ phải lên chiến trường thật rồi.


Cô phải cho Lý Ôn thấy giá trị của mình, mình có giá trị hơn hòa thân.


Ninh Thư thu roi về, cô cầm khăn nha hoàn đưa cho để lau mồ hôi ở mặt và tay rồi hỏi nha hoàn: "Có tin gì bên Đoạn phủ không?"


Nha hoàn tên Tiểu Hồng, trông khá thanh tú chứ không quá xinh đẹp, bù lại được cái rất có sức sống. Nghe Ninh Thư hỏi chuyện, cô vội thưa: "Có chuyện Nguyên Đông và Nhị Nha nháo nhào nhào ạ."


Tiểu Hồng kể: "Đoạn Tinh Huy chẳng vui vẻ gì khi bị kẹp giữa hai phụ nữ."


Ninh Thư cười mỉm, đây là cái kết mà cô muốn nghe, họ tưởng mình là ai mà bắt cô ra làm bia đỡ đạn chứ? Cô tống Nguyên ĐSng đó cho họ tự chơi với nhau. Để xem Nguyên Đông và Đoạn phu nhân sẽ làm thế nào khi không có cô cầm đầu xử lý Nhị Nha.


Kể ra cũng buồn cười, tình yêu của Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha được cấu thành trên danh dự của công chúa Gia Huệ. Không có nữ phụ thân phận cao quý là cô đây tác quái, để xem ai đứng ra ủng hộ mối duyên lạ lùng có một không hai của hai anh chị kia.


Thời gian này Đoạn Tinh Huy mệt mỏi vô cùng. Nhị Nha đã trở nên rất mẫn cảm, ngày càng quấn hắn hơn, nàng ấy dùng vẻ ngây ngô bên ngoài để giấu giếm sự lo lắng phía sau.


Đoạn Tinh Huy đã nói rất nhiều rằng hắn sẽ không phụ bạc nàng nhưng Nhị Nha vẫn lo lắng. Lại được Nguyên Đông ở bên châm ngòi thổi gió làm Đoạn Tinh Huy mệt cả thể xác lẫn tinh thần, hắn chưa từng mệt mỏi đến vậy.


Nguyên Đông là người phủ công chúa mà giờ hắn không có chức quan, nếu đuổi Nguyên Đông đi như Nhị Nha mong muốn vậy đến lúc công chúa Gia Huệ tính sổ thì hắn cũng ăn đủ mệt.


Nhị Nha trông thái độ của Đoạn Tinh Huy là lại cãi nhau. Nhị Nha đến từ nông thôn, nháo nhào là oang oang khắp Đoạn phủ, Đoạn Tinh Huy cứ gọi là vừa mất mặt vừa khó xử.


Không còn vật cản lớn là công chúa Gia Huệ nhưng Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha vẫn nảy nở mâu thuẫn, mà còn là mẫu thuẫn giai cấp nữa. Dù có thế nào thì Đoạn Tinh Huy vẫn là quý công tử lớn lên ở kinh đô, thú thật là hắn không quen với thói khóc lóc om sòm.


Nhị Nha sợ, cô bỏ lại tất cả để theo Đoạn Tinh Huy đến kinh thành, Đoạn Tinh Huy là rơm rạ duy nhất cứu cuộc sống của cô nên cô phải nắm chặt lấy. Đoạn Tinh Huy càng mất kiên nhẫn với cô, Nhị Nha càng sợ càng nháo để chứng minh mình tồn tại.


Trái tim Đoạn Tinh Huy đau như cắt nhưng hắn vẫn nhẫn nại trấn an Nhị Nha, chẳng qua là đã bắt đầu thấy nản chí rồi. Có những lúc Đoạn Tinh Huy đã tự hoài nghi Nhị Nha vẫn là Nhị Nha đơn thuần của ngày trước ư?


Ban đầu Đoạn phu nhân tính ngồi xem Nguyên Đông và Nhị Nha đấu đá, nhưng rồi trông thấy dáng vẻ không có lề thói của Nhị Nha là bà buộc phải thuê người dạy lễ nghi cho Nhị Nha. Cứ tiếp tục tiếp diễn e là Đoạn phủ sẽ trở thành trò cười khắp kinh thành mất.


Công chúa thì con trai không cần, nằng nặc cần một đứa thôn nữ như thế này, người ngoài đều mắng đầu Đoạn Tinh Huy toàn óc lợn đấy. Bà cứ để cãi nhau chí choé nữa là bà không dám đi gặp liệt tổ liệt tông đâu.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Nhị Nha bị ép học lễ nghi lại cãi nhau một trận. Từ ăn, ngủ, ngay cả đi đứng cũng phải thật chú ý nên cô rất không muốn học. Cô khổ lắm, cô không biết nghe theo ai bây giờ.


Nhị Nha lớn lên ở nông thôn, có những thứ đã ăn sâu vào xương máu nên học lễ nghi khó khăn vô cùng. Những lễ nghi đó có khác nào bẻ gãy đôi cánh của cô đâu, cô nghĩ thôi đã thấy đau rồi.


Đoạn Tinh Huy cũng rất khổ sở, Nhị Nha trong lòng hắn là người tự to bay nhảy mà giờ lại muốn dạy cho giống con gái kinh thành. Hắn biết làm sao khi một bên là người con gái hắn yêu thương, còn một bên là mẫu thân nuôi dạy hắn từ nhỏ đây?


Dần dà Đoạn Tinh Huy cũng ngại về Đoạn phủ, hễ rảnh là lại ra ngoài uống rượu. Trong một khoảng thời gian dài, mỗi lần hắn ra ngoài đều phải đón nhận những ánh mắt khinh miệt dành cho một thằng ngốc.


Đoạn Tinh Huy không khỏi dao động khi đón nhận những ánh mắt như vậy, hắn đã sai khi từ bỏ công chúa Gia Huệ ư? Nhất là khi gặp những người từng khom lưng uốn gối giờ vênh váo tự đắc với hắn, hắn càng cảm thấy mãnh liệt rằng mình sai thật rồi ư? 

Bình luận

Truyện đang đọc