[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư không có ý định cứu vớt cuộc sống đau khổ, cô cũng không cứu được các cô gái ấy. Nếu cô có năng lực đại sát tứ phương, việc đầu tiên cô làm sẽ là cắt lục căn của Cung Vô Mị để lục căn của hắn yên tĩnh.


Muốn hỏi Ninh Thư có bản lĩnh chữa nội thương của Cung Vô Mị không à? Xin lỗi chứ lấy đâu ra, giờ cô chỉ có thể xử lý miệng vết thương, kê đơn cảm cúm thôi. Bệnh chữa nội thương khó như thế thì Ninh Thư chỉ biết mèo mù vớ chuột chết thôi à.


Bây giờ ngày nào Ninh Thư cũng ra vào phòng ngủ Cung Vô Mị để chữa trị cho hắn, kê đơn thuốc cho Cung Vô Mị nhưng chỉ là đơn thuốc lưu thông máu. Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư nửa cười nửa không, "Nàng chữa bệnh cho bản tôn như vậy à. Đưa đơn thuốc này cho đại phu khác xem đều bảo là đơn thuốc bình thường thôi, nàng có chắc muốn bản tôn uống thuốc này không?"


Ninh Thư không có biểu cảm gì, nói hời hợt: "Đơn thuốc có vấn đề gì đâu, do ngươi bị nội thương, kinh mạch tắc nghẽn, cơ thể có máu đông mà. Nhổ máu đông ra là được."


Không xem đại hiệp trong phim bảo nhổ cục máu đen ra là ổn à.


"Nói cũng có lý." Cung Vô Mị uống một hơi cạn sạch chén thuốc, sau đó hắn ngồi lim dim trên ghế.


Ninh Thư thấy dáng vẻ của hắn thì hỏi: "Đắng lắm à, ăn viên kẹo đi."


Cung Vô Mị mở to con mắt nhìn Ninh Thư, hắn cầm lấy quả mơ trong tay Ninh Thư và nói: "Nàng yêu bản tôn đúng không, lấy lòng bản tôn thế."


Ninh Thư: ...


Sau khi Cung Vô Mị uống thuốc xong cũng không thoải mái, hắn phẩy tay bảo Ninh Thư lượn đi, Ninh Thư xách hòm thuốc lượn thật mau.


Ra khỏi phòng ngủ Cung Vô Mị, Ninh Thư bị một cô gái cản lại, đó là cô gái yêu thương Cung Vô Mị vô bờ bến trước đó.


Ninh Thư có dự cảm cô gái này đến gây gổ với cô, Ninh Thư nói qua loa: "Đừng nói chuyện với ta, ta không muốn nói chuyện với cô. Cũng đừng hỏi ta có phải phụ nữ của Cung Vô Mị không, càng đừng hỏi ta có lăn lộn với hắn chưa."


Cô gái chặn Ninh Thư ngẩn ngơ, sau đó hỏi Ninh Thư: "Có phải ngày nào ngươi cũng được thấy giáo chủ không, ta muốn biết tình hình bây giờ của giáo chủ thế nào, tại sao lâu vậy mà không đến tìm ta."


"Cô muốn biết thì đi mà tìm, đừng hỏi ta, ta chẳng biết gì cả." Ninh Thư nghĩ ngợi rồi lấy một lọ thuốc trong hòm ra đưa cho cô ta, "Cái này có thể làm đẹp, cho cô."


Cô gái giật mình, nhận lọ thuốc và bảo: "Cảm ơn."


Ninh Thư biết cô ta nhận bình thản như thế thì cô ta sẽ không ăn. Ăn hay không Ninh Thư chẳng lo được, tiện tay thì cô giúp thôi, người ta không nhận Ninh Thư cũng chẳng miễn cưỡng, người tự cứu trước rồi mới đến trời.


Đó đều là thuốc dưỡng khí bồi bổ cơ thể, có ích cho cơ thể cô ta.


Ninh Thư cầm hòm thuốc về phòng mình, cô vừa đặt mông xuống thì thuộc hạ đệ nhất Lưu quản sự đã hấp tấp chạy đến bảo Ninh Thư: "Tiểu thư Tiểu Hồng, giáo chủ phát bệnh, giờ đang cho gọi phụ nữ đến hầu đó."


Ninh Thư xách ngay hòm thuốc đến phòng Cung Vô Mị. Đến phòng Cung Vô Mị đã thấy Cung Vô Mị đang xé quần áo một cô gái. Mắt Cung Vô Mị đục ngầu, thở ra hơi thở hồng hộc hỗn loạn.


Cô gái dưới người Cung Vô Mị là cô gái Ninh Thư vừa cho thuốc, cô ta đang liếc mắt đưa tình với Cung Vô Mị.


Ninh Thư xông lên lôi cô gái đó ra và nói với Lưu quản sự: "Đưa cô ta đi."


"Hỗn xược, ta xem ai dám." Cung Vô Mị đục ngầu đôi mắt, cô gái bị Lưu quản sự bắt lấy nói gấp: "Lưu quản sự, ta bằng lòng hầu hạ giáo chủ."


"Mỹ nhân, nếu đuổi người ta đi vậy thay nàng vào." Cung Vô Mị vươn tay với Ninh Thư, mắt càng đục như thú hoang.


Nghe thấy Ninh Thư thay mình, cô gái kia nhìn Ninh Thư đầy đố kị. Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, cô bịt mũi trước rồi tung thuốc bột. Cung Vô Mị mặc kệ thuốc bột đó, nhưng chẳng bao lâu cơ thể hắn bỗng mềm oặt.


Ninh Thư bảo Lưu quản sự: "Cho hắn vào nước đá."


Ném "bùm" Cung Vô Mị vào nước đá, Cung Vô Mị rùng mình một cái, đôi mắt đào hoa hằn học với Ninh Thư, "Nàng không muốn sống nữa đúng không, dám làm thế này với bản tôn."


Ninh Thư thản nhiên như không: "Tất cả đều vì chữa bệnh cho ngươi. Với cả trước đó ngươi đã đồng ý với ta sẽ không chạm vào đàn bà mà, phát bệnh cái là quên luôn."


Ninh Thư lại bón cho Cung Vô Mị mềm oặt một chén nước thuốc đắng đến buồn nôn làm Cung Vô Mị sặc đến chảy cả nước mắt, hắn hung dữ với Ninh Thư: "Bản tôn phải giết nàng."


"Đừng giận." Ninh Thư nhanh chóng cắm đầy kim lên đầu Cung Vô Mị, "Lúc nữa là vỡ mạch máu đó."


Cung Vô Mị run nhẹ người, cơ bắp rung rung, vẻ mặt đau đớn nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức. Bây giờ Cung Vô Mị đau khổ biết nhường nào.


"Ting, +10 điểm ngược. Ninh Thư moa moa, lâu rồi không thấy tôi cô có nhớ tôi không?" Tiếng của 2333 quanh quẩn trong đầu Ninh Thư làm Ninh Thư ong hết lỗ tai.


Ninh Thư: "Biến."


2333: ...


Ninh Thư thấy đầu Cung Vô Mị bốc khói thì vội thêm đá vào thùng tắm. Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt đục ngầu, "Tốt nhất nàng nên cầu nguyện ngày mai nàng còn thấy mặt trời đi."


Tiếng nói của Cung Vô Mị cũng run rẩy, có vẻ như đang chịu đựng đau đớn nào đó, đã thế Cung Vô Mị còn vẫn luôn dựng đứng nữa.


Ninh Thư lại châm vài cái kim lên cánh tay Cung Vô Mị, rồi rót cho Cung Vô Mị hai chén thuốc làm Cung Vô Mị mệt chết, đôi mắt đào hoa sáng quắc cũng ảm đạm đi.


Cứ nửa canh giờ Ninh Thư lại bón thuốc cho Cung Vô Mị, khiến mặt Cung Vô Mị nghẹn ứ.


"Giáo chủ, đỡ hơn chưa?" Ninh Thư hỏi Cung Vô Mị rất chuyên nghiệp, "Hơi thở vẫn còn chạy loạn trong cơ thể à?"


Cung Vô Mị chau mày, lắc đầu: "Đỡ hơn nhiều, hình như không còn tán loạn nhiều nữa."


"Vậy là tốt rồi." Ninh Thư gật đầu sau đó rút kim châm trên đầu và cánh tay Cung Vô Mị ra.


Ninh Thư biết không phải cách chữa của mình có tác dụng, mà do Cung Vô Mị mềm oặt không có sức điều động khí, càng điều động khí thì hơi thở trong cơ thể càng chạy loạn ấy mà.


"Giáo chủ, mỗi lần chỗ đó mở rộng là luôn phải nhịn lại nhé, đừng có mà cho ra. Phải nhịn, phải nhịn biết chưa." Ninh Thư dặn Cung Vô Mị, ý là lúc Cung Vô Mị muốn phóng thích thì phải nhịn, muốn bắn thì phải nhịn.


"Tại sao?" Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt ngoan độc, tuy lần này không quan hệ với phụ nữ vẫn qua nguy hiểm, nhưng khiến Cung Vô Mị vô cùng đau khổ, không hề có vui sướng như khi quan hệ với phụ nữ. Cung Vô Mị bắt đầu khó chịu với Ninh Thư rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc