[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Hôm sau Ninh Thư xuất viện, cô mang hai túi đồ về nhà họ Tiêu. Nhà họ Tiêu rất rộng, biệt thự sân vườn, tượng đài bệ phun nước, nhìn cái là biết là nhà siêu giàu.


Ninh Thư về nhà họ Tiêu nhưng không có ai ra đón cô, thật sự xem cô như người vô hình. Tình cảnh này người thường đã nổi đóa lâu rồi, tuy nhiên Ninh Thư vẫn bình chân như vại đi vào phòng khách. Chưa thấy người nhưng đã nghe tiếng cười vui vẻ vọng ra. Có tiếng của người lớn, có cả tiếng cười khanh khách của trẻ con.


Ninh Thư nhìn một vòng quanh cái phòng khách vô cùng rộng rãi bề thế. Sàn nhà bày đầy các loại đồ chơi, bố mẹ Tiêu Diễn đang ngồi trên ghế chơi đồ chơi với hai đứa cháu.


Ninh Thư quan sát hai đứa bé thật kỹ. Một đứa là ông cụ non Tô Đại Bảo, da dẻ trắng hồng, đôi mắt đen, tóc hơi xoăn rất đáng yêu. Nó mặc quần yếm, thắt cái nơ đỏ trên áo sơ mi nhỏ, cái dáng ông cụ non rất được người lớn yêu mến.


Một đứa đang mặc quần áo cho búp bê là Tô Tiểu Bảo. Tóc mềm xoăn nhẹ giống với Tô Manh, mặt mày xinh yêu thôi rồi. Nó mặc váy công chúa, nhìn là biết đó là cục cưng được cưng chiều. Quả thật hai đứa bé rất đáng yêu.


Nếu như Tô Đại Bảo không làm cái chuyện kia, Ninh Thư đến phải cảm thán nhan sắc cực đỉnh của hai đứa bé.


Ninh Thư vừa bước vào bầu không khí vui vẻ lập tức thay bằng im phắc như bị dội xô nước lạnh.


Mọi người đều tập trung nhìn Ninh Thư, đặc biệt là Tô Đại Bảo đang nghiêng đầu dõi theo Ninh Thư, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt tinh quái làm Ninh Thư dựng tóc gáy.


Đó là đôi mắt của trẻ con đó, Tô Đại Bảo đúng là phần tử nguy hiểm, thông minh nhưng không biết điều, toàn hành động theo cảm xúc, điển hình như chuyện Tô Nhiễm mang thai.


Tô Đại Bảo hiểu ngay rằng đứa con trong bụng nguyên chủ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa bố và mẹ, cũng ảnh hưởng đến vị trí của anh em nó, vậy nên nó đẩy người ta xuống cầu thang.


Nó quả thật độc ác và tàn nhẫn một cách khờ dại.


Ninh Thư càng không có thiện cảm với Tô Manh hơn. Nếu đã sinh con thì phải dạy con thế nào là đúng đắn, thế nào là điều hay lẽ phải. Nhưng Tô Manh lại xoáy sâu vào cái vòng luẩn quẩn của tình yêu trai gái mà chẳng dạy con tử tế. Thậm chí có những lúc còn để một đứa trẻ con như Tô Đại Bảo xử lý hậu quả cho. Tiền Tô Đại Bảo kiếm được có thể cho Tô Manh sống an nhàn.


Cũng chỉ là ông cụ non nhưng Tô Đại Bảo lại cảm thấy hạnh phúc vì mình có thể bảo vệ mẹ và em gái. Rõ ràng đây là quan hệ mẹ con bất thường.


Ninh Thư mặc kệ những người khác, cô cứ bước vào, bà Tiêu đứng lên hỏi Ninh Thư: "Cô về rồi à?"


Ninh Thư ừ một tiếng rồi lên trên tầng.


Ông bà Tiêu thấy Ninh Thư phớt lờ mình là họ khó chịu lắm, họ ngoảnh lại nhìn bóng dáng lên trên tầng của Ninh Thư. Ông Tiêu già đời chau mày, tỏ rõ đang không hài lòng ra mặt. Còn về bà Tiêu, nếu không phải do có các cháu ở đây bà đã mắng Ninh Thư có học mà không có khôn luôn rồi.


Có chết cũng không ly hôn là cái kiểu gì?


Bà Tiêu không hài lòng về Tô Manh thế nhưng trông thấy hai đứa cháu nhỏ này thì cũng nể tình mà chấp nhận Tô Manh. Dẫu vậy Tô Nhiễm lại là cái đồ không tinh ý, không biết đằng chủ động ly hôn.


Tô Đại Bảo chớp động đôi mắt, nó nhoẻn miệng cười nhào vào lòng ông Tiêu, thủ thỉ: "Ông đừng giận, Đại Bảo không muốn ông giận đâu. Mẹ bảo là tức giận không tốt cho sức khỏe."


"Phải ạ, Tiểu Bảo cũng không muốn ông giận đâu." Tô Tiểu Bảo thả búp bê xuống hồn nhiên khuyên ông Tiêu.


Ông Tiêu bỗng mỉm cười, ông xoa đầu Tô Đại Bảo, "Được rồi được rồi, ông đâu có giận, ông không thích giận."


"Hừ, các con chỉ để ý ông các con có giận hay không à, bà cũng đang giận này." Ngoài miệng thì bà Tiêu nói vậy nhưng vẫn cười hiền hòa.


Lập tức Tô Tiểu Bảo vươn bàn tay nhỏ xoa mặt bà Tiêu, nó thành thật, "Bà đừng giận, giận sẽ mau già, Tiểu Bảo muốn bà trẻ đẹp mãi cơ."


Bà Tiêu ngọt đến tan chảy, đây đúng là hai bé cưng ông trời ban cho nhà họ Tiêu mà.


Ninh Thư mặc xác ông bà cháu quấn quýt nhau, cô về đến phòng ngủ là bắt tay ngay vào thu dọn hết trang sức có giá trị và một số đồ quý giá trên bàn trang điểm.


Rất nhiều thứ đều là của hồi môn của nguyên chủ, chúng đắt lắm chứ chẳng đùa. Sau khi nhà họ Tô phá sản, Tô Nhiễm bị Tiêu Diễn đuổi khỏi nhà. Tiêu Diễn đưa rất nhiều đồ của Tô Nhiễm cho Tô Manh, còn làm màu bảo tìm lại những thứ vốn thuộc về Tô Manh về nữa.


Làm vậy là muốn nịnh từ đít lên tận đầu nhỉ? Ninh Thư rất ngao ngán, ngao ngán không đỡ nổi.


Ninh Thư để một số đồ trang sức và văn bản có giá trị vào trong một cái túi, sau đó chuẩn bị đến ngân hàng mở két an toàn. Đống đồ này phải để lại cho lòng lang dạ sói á? Chưa nói nguyên chủ không đồng ý, ngay cả Ninh Thư cũng không ngửi được, người ngoài như Ninh Thư nhìn mà cũng bực bội.


Trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy, chắc chắc là hàng hiếm trong vũ trụ.


Ninh Thư xách một cái túi gì đó xuống dưới nhà, bầu không khí vui vẻ mà Tô Đại Bảo và Tô Tiểu Bảo cố gắng vực dậy đã lại bị Ninh Thư phá tan.


Tự nhiên Ninh Thư thấy mình cũng trở thành vua nhạt nhẽo.


Ra đến cửa, đột nhiên Ninh Thư ngoảnh lại dặn người trong phòng khách, "Trưa tôi sẽ về ăn cơm, tôi muốn ăn bào ngư, nhớ phần cơm cho tôi đấy. Nhớ dặn nhà bếp để lại cho tôi đó, nhất định phải để lại đấy. Tôi sảy thai, tôi cần bồi bổ cơ thể."


Ninh Thư vừa nói vừa dừng tầm mắt ở Tô Đại Bảo, Tô Đại Bảo nghiêng đầu vô tội nhìn lại Ninh Thư, "Dì à, dì nhìn con làm gì, con đâu phải bào ngư."


Ninh Thư nhìn Tô Đại Bảo nghiêm túc, cô nói: "Cậu không được gọi tôi là dì, cậu phải gọi là mẹ cả. Mẹ cậu cũng giống như tiểu thiếp ở cổ đại, chỉ có tôi mới là mẹ của cậu thôi."


Tô Đại Bảo sầm mặt, đôi mắt nhìn Ninh Thư ngoan độc, bí mật làm ra động tác cắt cổ với cô. Nó làm người khác thấy thật ác cảm.


Ninh Thư mặt không biến sắc, nó cũng chỉ là ranh con thôi vậy nên cô càng kích thích, đổ thêm dầu vào lửa, "Nhớ gọi tôi là mẹ cả, còn gọi mẹ của cô cậu là dì đấy."


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Tô Đại Bảo có thể nhịn được nhưng Tô Tiểu Bảo thì òa khóc, "Mẹ của con không phải dì, dì là người xấu."


Trông thấy cục cưng khóc, ông bà Tiêu luống cuống tay chân dỗ dành đứa cháu khóc đến thương.


"Tô Nhiễm, cô nói với trẻ nhỏ mấy cái đó làm gì, cô luyên thuyên cái gì vậy hả." Bà Tiêu bực dọc lườm Ninh Thư, "Nào nào bé cưng đừng khóc, bà thương bà thương."


Ninh Thư bĩu môi, vô lý vừa thôi, cô nói thật mà trách cái gì, làm như trái tim mong manh lắm ý.


Cho phép Tô Manh làm xằng làm bậy mà không cho người ta chỉ trích à?

Bình luận

Truyện đang đọc