(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Lan Tiệp dư cũng thấy cách thêu đó độc đáo?"

"Dạ."

Đường Quả mỉm cười, "Ngươi cũng thích?"

Lan Tiệp dư không nghi ngờ gì, thẳng thắn nói, "Thiếp đương nhiên là thích rồi. Thiếp tin các chị em trong đây không ai không thích cả."

"À..." Đường Quả lướt qua tất cả các cung phi, hỏi, "Mọi người cũng rất thích?"

Các phi tần nhìn nhau, đồng thanh trả lời, "Đương nhiên ạ."

"Không ngờ bản cung chỉ khen một câu mà các ngươi đều nhìn trúng," Khóe môi Đường Quả nhếch lên, quả thực là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc* "Thật ra bổn cung cũng chỉ thấy độc đáo, không muốn lắm. Đồ của bổn cung nhiều vô cùng, mấy cái thêu thùa nho nhỏ này chỉ có thể làm bổn cung hứng thú chút thôi."

(*hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh – lục cung phấn đại vô nhan sắc: hai câu thơ trong "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, ý chỉ người đẹp (?))

Các phi tần không biết nên nói gì, Quý phi này càng ngày càng vô pháp vô thiên, đây là đang cố tình khoe của trước mặt các nàng đúng không?

Sao cũng được, nàng đã thành công chọc giận người khác rồi.

"Nếu mọi người thích, ta cũng không thể nói cái gì, nhất là Lan Tiệp dư." Ánh mắt Đường Quả rơi trên người Lan Tiệp dư, đầy ý coi thường, "Tất nhiên, Lan Tiệp dư và tất cả đều thích, vậy đề nghị vừa rồi của Lan Tiệp dư cũng không tệ lắm," Cô đặt mắt lên người An Ngưng Hương, "An Mỹ nhân, ngươi có nghe rõ Lan Tiệp dư nói gì không?"

Nói gì cơ?

An Ngưng Hương ngơ ngác, nàng không hiểu được.

"An Mỹ nhân?"

"Dạ, có thiếp." An Ngưng Hương cảm thấy không ổn lắm, sống lưng nàng lạnh buốt.

Đường Quả cười như có như không, "Lan Tiệp dư và mọi người thích vải may với cách thêu trên váy áo của ngươi, muốn hỏi xem ngươi ở đâu mà có được."

Không đợi An Ngưng Hương đáp lại, cô ngáp một cái, "Thân thể bản cung không được tốt lắm, bản cung muốn nghỉ ngơi. An Mỹ nhân cứ ở lại đây nói chuyện thêu thùa với Lan Tiệp dư."

"Vốn chuyện này không liên quan đến An Mỹ nhân, nhưng Lan Tiệp dư nói cũng nói rồi, bản cung không thể không cho mặt mũi, vậy đành để ngươi chịu tủi thân thôi."

Nói xong, Đường Quả không thèm quan tâm đến vẻ giật mình của Lan Tiệp dư mà để Mai Lan đỡ đi.

"Đúng rồi, nếu Lan Tiệp dư có được vải may với cách thêu ấy, nhớ phải mặc cho bản cung xem. Bản cung cũng rất tò mò, không biết Lan Tiệp dư mặc vào có đẹp lên hay không."

Đây là mắng nàng ta không đẹp?? Xấu xí?

Lan Tiệp dư đen mặt, Quý phi quá phách lối.

Edit: Phong Nguyệt

Beta: Jin Yin 

Đăng trên watt--pad _phongnguyetnguyet_

Không bao lâu sau, Hiên Viên Mặc ban thưởng đủ loại vật quý và vải vóc, nhiều không đếm xuể.

Đường Quả nhìn mấy thứ đó, không khách khí tí gì, "Lấy hết chỗ vải này may xiêm y thật đẹp cho bổn cung, bổn cung muốn mặc mỗi ngày một bộ, không ngày nào giống ngày nào."

"Trang sức cũng thế, bổn cung cũng muốn đổi mỗi loại trang sức khác nhau mỗi ngày."

Cô cũng quét mắt nhìn đồ trang trí, "Trang trí cũng vậy, mỗi ngày đổi một lần."

Mai Lan: "..." Nương nương à, vậy cũng không ổn lắm đâu?

"Hoàng thượng sủng ái bổn cung như thế, sao bổn cung có thể phụ tâm ý của chàng chứ."

Đường Quả ngồi trước bàn trang điểm cười, "Hoàng thượng thưởng chỉ có thể dùng với đặt trước mặt mới có nghĩa là coi trọng. Ta tin, nếu chàng biết được, chắc chắn sẽ rất vui."

Thế... thế ạ?

Lý công công mang đồ đến vừa mới ra ngoài, nghe được lời của Đường Quả, suýt chút nữa vấp ngã, may mắn là thái giám nhỏ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Lão thở ra một hơi, vội quay lại liếc nhìn rồi lắc đầu, vị này vốn không được sủng lâu, giờ còn làm thế dễ mà khiến Hoàng thượng ghét bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc