(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"A Mặc, không có ai đâu." Cô ra hiệu cho Mai Lan, nhỏ giọng nói, "Lý công công nói A Mặc muốn tới, ta để bọn họ ra ngoài hết, không ai thấy đâu."

"Ta cũng để người làm chè sen chàng thích rồi."

Đường Quả bưng bát chè sen đến trước mặt Hiên Viên Mặc, "A Mặc tới đúng lúc quá, đã lạnh rồi này."

Hiên Viên Mặc nhận lấy bát canh, trong lòng có một loại cảm xúc khó mà nói thành lời. Nhìn nụ cười tươi sáng đầy mong chờ trên gương mặt của nữ tử, hắn lấy thìa ăn một miếng, hương vị rất tốt.

"Có ngon không?" Cô trông chờ.

"Có."

Đường Quả cười híp mắt, "Vậy tốt quá rồi, sau này A Mặc muốn ăn gì cứ nói cho ta, ta giúp chàng chuẩn bị."

Hiên Viên Mặc vốn không có khẩu vị gì, chè sen chỉ là đồ ngọt, không phải món khai vị. Nhưng mà bát chè sen này còn ăn đứt cả ngự trù, bất tri bất giác hắn đã ăn hết sạch. Nhìn cái bát trống không, hắn hơi ngạc nhiên một chút.

Đường Quả đưa tay ra lau khóe miệng cho hắn, "Ăn ngon đúng không? Ta biết A Mặc sẽ thích mà." Mắt của cô sáng lên, giống như vì sao rực rỡ nhất ngân hà.

Hiên Viên Mặc khó mà nhìn ra được một tia tạp niệm nào trong đôi con mắt ấy. Hắn khó chịu, không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.

"Đầu bếp của Quý phi không tệ, ngay cả trẫm cũng muốn cướp đi."

Đường Quả cười xán lạn, "Trong cung này có gì không phải của A Mặc đâu. Nhưng đầu bếp này ta sẽ không nhường cho chàng, để ngày nào chàng cũng đến chỗ ta ăn."

Không thể không thừa nhận rằng sau chuyến đi này, Hiên Viên Mặc đã tìm được lý do để đến cung Quý phi, dù sao đồ ăn ở đây cũng không tệ.

Edit: Phong Nguyệt

Beta: Jin Yin

Đăng trên watt...pad _phongnguyetnguyet_

Ban đêm, Hoàng đế vẫn lật thẻ bài của Quý phi.

Và người đến, đương nhiên vẫn là Hiên Viên Diệt.

Hiên Viên Diệt ôm eo nữ tử, trong lòng thỏa mãn. Nhưng hắn chợt nhớ đến tin tức ban ngày, cảm thấy không tốt cho lắm.

"Quý phi, ta muốn ăn chè sen." Hiên Viên Diệt xụ mặt, vì sao thằng em ngu xuẩn của hắn được ăn chè sen? Hắn đây thèm cả ngày trời, cứ tưởng đến là sẽ có ăn.

Kết quả chỉ có một chén trà nóng.

Đường Quả ngạc nhiên một chút, "Hoàng thượng, không phải chàng nói rằng không nên ăn khuya sao?"

"Ta muốn sửa lại, về sau nàng cứ chuẩn bị thêm cho ta, ta rất thích ăn đêm." Nhìn nữ tử nhỏ bé trong ngực ngơ ngác gật đầu, khóe môi hắn giật giật. Hắn vuốt ve gương mặt cô, hôn lên môi cô, "Quý phi của ta thật đẹp."

Thành công thấy được gương mặt đỏ ửng của cô, trong lòng hắn nổi lên lửa nóng, thật sự muốn bàn chính sự ngay lập tức.

"Hoàng thượng, chàng buông thiếp ra."

"Không buông đấy."

Đường Quả đấy tay hắn, "Hoàng thượng không buông là không có chè sen đâu." Cô nói xong, ngại ngùng ngẩng đầu lên.

Hiên Viên Diệt hơi sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại câu nói này, "Chè sen hồi chiều là nàng tự làm?" Hắn không rõ mùi vị thế nào, nhưng nghe tin rằng thằng em ngu xuẩn của hắn ăn rất ngon.

Thấy Đường Quả khẳng định, trong lòng có hơi tức giận. Đây là nữ tử của hắn, thằng ngu Hiên Viên Mặc kia dựa vào cái gì mà dám ăn chè sen nàng tự làm?

"Hoàng thượng, chàng còn muốn ăn chè sen nữa không?"

Hiên Viên Mặc buông eo cô ra, hờn dỗi, "Còn."

"Vậy chàng chờ ở đây, thiếp đi một lúc rồi về."

"Không, ta muốn đi cùng nàng."

"Quân tử tránh nhà bếp."

"Ta là thiên tử, thiên tử lớn nhất, cái gì cũng là ta định đoạt." Hiên Viên Diệt nắm tay nữ tử, kéo cô đi vào trong phòng bếp nhỏ, còn thuận tay đóng cửa phòng bếp lại để Mai Lan nơm nớp lo sợ canh giữ bên ngoài.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trán nàng, quả nhiên quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp, Hoàng thượng sớm chiều thay đổi nhanh như chong chóng.

____

Editor: Ghen cũng cute thế A Diệt ơiiii

Bình luận

Truyện đang đọc