(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Hiên Viên Mặc ở lại cung Quý phi cả đêm. Một ngày, hai ngày, ba ngày, đến mười ngày trời, các cung phi vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng mà, đã hơn một tháng rồi, Hoàng thượng vẫn không có ý định đi thị tẩm các cung phi khác khiến nhiều người không chịu nổi.

Hiên Viên Mặc làm như không biết gì, vẫn cứ đi cung Quý phi.

Đương nhiên, chỉ có Đường Quả biết người đến cung mình là Hiên Viên Diệt. Càng ngày hắn càng quá đáng, cứ đợi cô ngủ say sẽ ôm chặt cô hôn hít mấy lần.

Trong thế giới này, cô nể nhất hai người, là hai anh em họ Hiên Viên kia.

Hai người cực kỳ biết nhịn, một người đối mặt với hoạt sắc sinh hương* đến một tháng vẫn nhịn được, coi như hôn hít mấy lần cũng không làm đến bước cuối cùng.

(*hoạt sắc sinh hương: mỹ nhân diễm lệ)

Người còn lại trơ mắt nhìn anh mình cả đêm mây mưa gió bão với Quý phi của mình, tình nguyện đội nguyên một cái nón xanh, còn phải cắn răng ban thưởng đủ loại vật quý cho cô vào ban ngày.

Không thể không bái phục.

Mai Lan từ hoảng hốt đến bình tĩnh, ánh mắt nhìn Đường Quả càng ngày càng tôn kính.

Nàng đã xem thường nương nương nhà mình rồi, luận trong cung ai biết diễn nhất, nương nương nhà nàng đứng thứ hai thì không ai đứng đầu cả.

"Được đấy, cô bé Mai Lan này rất biết điều."

Đường Quả nghịch ngọc Như Ý, tùy tiện ném qua một bên khác, rồi đổi lấy một cái vòng tay thật đẹp, Mai Lan còn rất tri kỉ mà nhận xét cho cô.

"Gọi Mạnh Thục nghi, Doãn Tu nghi, Hà Phương nghi, Dư Thuận nghi đến đây."

Mai Lan không rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn rất nghe lời gọi mấy vị chủ tử đến.

Bốn người được gọi đến cũng hoang mang, không rõ vị Quý phi phách lối này muốn làm gì. Dù đắng lòng nhưng các nàng biết làm sao giờ?

"Bái kiến Quý phi nương nương."

Đường Quả phất tay, "Đứng lên đi, không cần phải hành lễ. Bản cung sắp rảnh đến phát khùng, muốn chơi với các ngươi."

Muốn chơi với các nàng?

Xác định là không phải chơi các nàng?

"Mai Lan, lấy đồ ra chia cho mọi người."

Đồ gì, đương nhiên là thưởng của Hiên Viên Mặc rồi. Đường Quả cười lên, "Không để trong khố phòng mãi được. Bản cung nhìn các ngươi thuận mắt nên cho đó."

Bốn vị phi tần: Có một câu không biết nên nói hay không, Quý phi quá đáng lắm rồi đấy.

Đường Quả gọi người đến đặt một cái bàn vuông vào rồi dẫn bốn người đến chỗ ngồi. Sau đó, cô gọi Mai Lan lấy đồ ra, nhướn mày, "Trong cung chán lắm đúng không?"

Bốn người nhìn nhau chua xót, sao mà không chán được? Thú vui duy nhất là tranh sủng, kết quả một mình vị này chiếm hết rồi, các nàng không có tí ti cơ hội nào.

Các nàng làm gì cũng thế, Hoàng thượng vẫn thiên vị cho Quý phi, Quý phi đúng hay sai vẫn là đúng, các nàng đúng hay sai vẫn là sai.

Tình hình như thế, các nàng có thể làm được gì?

Người ta vẫn là con gái Đại tướng quân, có một người cha lợi hại như thế, gia tộc của các nàng không dám ho he gì.

"Bản cung mới có được một món đồ chơi rất hay, cho các ngươi chơi cùng."

Bốn người nhìn khối nhỏ trên bàn, hứng thú một chút, "Quý phi nương nương, đây là cái gì?"

"Mạt chược." Đường Quả phun ra hai chữ, "Đây, để bản cung dạy cho các ngươi. Trò này chơi bốn người, vui lắm. Đồ bản cung mới cho sẽ là đặt cọc, các ngươi nhớ nghe cho kĩ, về sau nếu có chán quá thì bốn người các ngươi vẫn có thể góp lại thành một bàn."

"Những người khác nếu thích thì cũng có thể dạy chút."

Bình luận

Truyện đang đọc