(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đường Quả ở cạnh Tống Dã cả một buổi chiều, hết nước cô lại chạy về nhà pha nước lạnh rồi quay lại.

Đàn ông nào cũng thế thôi, khi làm việc được một người phụ nữ xinh đẹp chăm chú nhìn, thỉnh thoảng còn được bưng trà rót nước cho, không thể nào kiềm lòng nổi.

Những người cùng ra đồng đều nhận ra được thanh niên trí thức Tống hôm nay cực kỳ khỏe, một người mà làm cả phần ba người.

Mặt trời xuống núi, Tống Dã người đầy mồ hôi nhận khăn mặt Đường Quả đưa cho để lau.

Nhìn cô vợ nhỏ trắng nõn trước mặt, anh nhịn xuống nỗi xúc động muốn đến ôm cô.

Hiện tại cần phải nhanh chóng xử lý chuyện nhà máy, về sau tập trung xây dựng nhà máy, không cần ra đồng, cả người sạch sẽ, lúc nào cũng có thể ôm cô vợ nhỏ thơm ngào ngạt.

Tống Dã cũng hơi không biết nói gì với suy nghĩ của mình. Thật không ngờ rằng anh nhanh chóng xây nhà máy là bởi vì có thể tùy lúc ôm cô vợ nhỏ. Nếu như người khác biết được, già trẻ lớn bé sẽ cười anh rụng răng.

"A Dã, sao anh đứng xa em thế?" Đường Quả biết rõ còn hỏi. Cái anh Tống Dã này, cô thích, vừa đáng yêu vừa ngây thơ.

Trên gương mặt đẹp trai của Tống Dã xuất hiện vệt đỏ, "Anh bẩn, toàn mùi thôi."

"Vậy vẫn có thể nắm tay em mà."

Tống Dã nhìn tay mình, vội vàng lắc đầu, "Tay cũng bẩn."

"Đường khó đi lắm. A Dã, nếu anh không nắm tay em, nhỡ đâu em ngã, va vào đâu đó rồi bị thương thì sao?"

Hệ thống: Ký chủ lại bắt đầu vô lý rồi.

Tống Dã nhìn con đường nhỏ bằng phẳng, có hơi một lời khó nói hết. Anh biết rõ cô vợ nhỏ đang chọc anh chơi nhưng mà không hiểu sao trong đầu anh chỉ có suy nghĩ, lỡ trên đường có đá, Quả Quả vấp phải rồi bị ngã thì làm sao giờ?

Anh do dự đứng đó. Tiếng hai người không lớn không nhỏ, người đi cùng đường nghe thấy được, cười ha ha. Bọn họ tưởng thanh niên trí thức Tống ăn chắc hoa khôi Đường rồi, không ngờ vẫn là hoa khôi Đường ăn chắc thanh niên trí thức Tống, đúng là hoa khôi Đường có khác.

"Thanh niên trí thức Tống, chú cứ nắm tay hoa khôi đi, lỡ người ta vấp đâu đó thật là tối về đau lòng đấy."

"Đúng đấy, đúng đấy. Cứ nắm đi, chúng tôi không cười đâu."

"Bẩn thì bẩn, không phải lát nữa cùng tắm à?"

Đường Quả cười mỉm, "Ai cũng bảo anh phải nắm tay em đấy thanh niên trí thức Tống ạ."

Nghe cô gọi mình là thanh niên trí thức Tống, Tống Dã sợ cô giận, vội vàng nắm lấy tay cô. Đường Quả rất hài lòng, gần anh hơn một chút, để hai người song song đi cùng nhau. Biết Tống Dã không quen gần gũi với mình khi đang bẩn, cô thức thời không có được voi đòi tiên.

"Em đun nước cho anh rồi đấy."

Tống Dã nhíu mày, "Không cần làm nữa, đun nước không mất bao nhiêu thời gian, em đừng để mình mệt."

Người xung quanh (một lời khó nói hết): Ha ha, mệt cơ đấy. Đun nước thôi cũng mệt được, vậy bọn tôi đây ra đồng sợ là đã mệt chết rồi.

Trần Anh cũng ở trong đám người, nhìn hai người kia đi cùng nhau, cũng nghe được lời Tống Dã, thiếu chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài.

Cô ta nhìn nhầm rồi đúng không? Sao Tống Dã lại đối xử tốt với phụ nữ như thế? Coi như trước đó được Đường Quả tốt bụng vớt lên nhưng cũng không cần phải đối xử tốt với người ta như thế đúng không?

Trần Anh ghen ghét.

Đường Quả cảm giác được ánh mắt của Trần Anh, nhỏ giọng nói, "A Dã, anh quen Trần Anh à? Cổ đang nhìn lén anh đó."

Cả người Tống Dã căng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc