(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Hoàng quý phi, trẫm tới đòi người. Xuân Tuyết tốt xấu gì cũng là người bên Hoàng hậu từ nhỏ, nàng trả cho Hoàng hậu đi."

Hiên Viên Mặc nói với An Ngưng Hương là muốn tính sổ với Hoàng quý phi, nhưng thực tế, giữa đường đi anh hắn đã truyền tin đến cho hắn.

Nội dung là, "Ngươi dám động đến người của ta xem?"

Nhìn thấy một câu đó, Hiên Viên Mặc như bị tạt một gáo nước lạnh. Đúng thế, Hoàng huynh hắn không chỉ một lần nói cho hắn biết, Hoàng quý phi thực chất là Hoàng tẩu của hắn.

Hắn không thể tính sổ được, chỉ có thể đòi người.

Nhưng mà, câu nói kia cứ vòng vòng mãi trong đầu hắn. Hắn không thoải mái, cực kỳ không thoải mái, nhưng có thể làm thế nào, Hoàng quý phi chỉ là Hoàng quý phi trên danh nghĩa.

Mà chuyện này là một tay hắn thúc đẩy.

Hắn sợ nói chân tướng ra, nỗi sợ từ đáy lòng, nhưng hắn lại vô tình xem nhẹ.

"Hoàng thượng tới đòi người?" Đường Quả mỉm cười, cúi đầu xuống, "Ta còn tưởng chàng đến làm khó ta."

Hiên Viên Mặc không chú ý đến Hoàng quý phi đã không gọi hắn là A Mặc mà gọi lên một tiếng Hoàng thượng xa lạ. Hắn chỉ nhớ đến An Ngưng Hương điềm đạm đáng yêu lại có con nối dõi của hắn, hắn không thể không thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của nàng ta.

"Hoàng quý phi đã xả giận xong rồi, trẫm có thể mang người đi được chưa?"

"Cả thiên hạ này là của Hoàng thượng hết, chàng muốn đưa ai đi thì cứ đưa đi, hỏi ta làm gì?"

Hiên Viên Mặc nghĩ cô vẫn còn giận nên không so đo, ngược lại thấy cô vì phong hậu mà giận có hơi mừng trong lòng. Hoàng quý phi để ý hắn nên mới có chuyện giận vì hắn phong hậu đúng không?

Ánh mắt Hiên Viên Mặc cũng không như trước, giờ dồn hết ên người Đường Quả. Có thể nàng rất để ý hắn nên mới tức giận.

"Trẫm mang người đi, Hoàng quý phi thích gì cứ nói, chốc trẫm cho người đưa qua."

Đường Quả ngẩng đầu lên, môi cong cong, "Ta thích vàng bạc, Hoàng thượng nếu cảm thấy áy náy thì cứ tặng vàng bạc cho ta là được."

"Hoàng hậu muốn cắt giảm chi phí, ta một ngày đổi quần áo ba lần giờ chỉ còn một lần, còn có không ít đồ đã phải mang đi bán lấy tiền." Đường Quả miễn cưỡng chống cằm, "Đang sống xa xỉ đột nhiên phải nghèo khổ thế này, thực sự không quen."

Hiên Viên Mặc quét mắt nhìn trang trí trong cung, quả nhiên là thiếu đi rất nhiều.

Phi tần trong hậu cung vì giảm bớt chi phí mà ăn mặc cũng kém hơn không ít.

"Được, chốc nữa trẫm đưa cho Hoàng quý phi, ngàn vạn lần không được để mình khổ."

Đường Quả mỉm cười, "Đa tạ Hoàng thượng, ta sẽ không tự hành hạ bản thân mình." Cô dừng một chút, nói thêm, "Cũng phiền Hoàng thượng nói cho Hoàng hậu một câu, lúc trước là Hoàng thượng cho phép nên ta không cần phải hành lễ với ai, cho dù là chàng cũng không cần."

"Được rồi." Hiên Viên Mặc nhớ ra, cũng hiểu được vì sao Hoàng quý phi lại phạt Xuân Tuyết, trong lòng không hài lòng với Xuân Tuyết lắm, chuyện này cả hậu cung đều phải biết chứ.

Lời đã nói ra, hắn không thể nuốt lại.

Dù có muốn cũng không thể nuốt lại.

Người của Hoàng huynh có thể hành lễ với Hoàng hậu của hắn à?

"Hoàng thượng, chàng mang Xuân Tuyết về đi, hi vọng chàng nhắc kĩ Hoàng hậu, miễn cho có chuyện như thế xảy ra nữa."

Hiên Viên Mặc nhìn ánh mắt xa lạ, trong lòng hoảng hốt nhưng lại không quá để ý, vội vàng bưng gương mặt không cảm xúc đưa Xuân Tuyết đi.

Xuân Tuyết tưởng Hiên Viên Mặc sẽ trừng phạt Hoàng quý phi, không ngờ hắn chỉ tới đưa mình đi, không thể không giận trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc