(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Mà tương lai, nhà nào cũng được ăn thịt không còn là chuyện bất ngờ."

"Nuôi gà trong núi không thể thiếu được, dù người vùng này không ai mua, vẫn có thế bán ra cho các vùng khác."

"Nhà nào càng giàu, càng quan tâm đến tự nhiên, càng thuần thiên nhiên càng thích."

"Qua mấy năm nữa, bùng nổ dân số, cuộc sống nâng cao lên, sẽ có cái gọi là cơm ăn, áo mặc, nhà ở. Ăn ngon mặc đẹp rồi, người ta sẽ bắt đầu nghĩ trăm phương nghìn kế để thay đổi hoàn cảnh, lúc đó nhà ở sẽ quan trọng vô cùng. Trước đó, chúng ta có thể phát triển thôn Đường thành thế ngoại đào nguyên, tương lai sẽ thành khu du lịch thắng địa."

Đường Quả không nhịn được mà giao lưu với hệ thống: "Ảnh không có trùng sinh đúng không?"

[Không có đâu. Ký chủ đại đại, phải nói là ánh mắt ảnh tương đối tốt, hình như có liên quan đến hoàn cảnh sống hồi bé.]

"Có một số người, vừa mới sinh ra đã được ưu ái, đầu óc như bật hack."

Đường Quả hâm mộ cực kì, anh chàng này không trùng sinh mà có thể nói đến chuyện cơm ăn áo mặc nhà ở sau này gần như không sai chút nào, thậm chí còn tính được cho cả tương lai thôn Đường.

"Quả Quả, em thấy sao?" Tống Dã nói một thôi một hồi không thấy cô vợ nhỏ nói gì, cúi đầu xuống thấy cô đang ngơ ngác, cho là cô không hiểu, "Nếu em nghe không hiểu, để anh giải thích cho."

Tống Dã nghĩ nghĩ, liệu anh có cần phải khai báo những chuyện mình định làm để giải thích rõ ràng cho cô vợ nhỏ hay không.

Anh không chỉ muốn phát triển bản thân mà còn muốn phát triển thôn Đường, cũng muốn cô vợ nhỏ tiến bộ như anh. Không phải anh xem thường xuất thân của cô, cho rằng cô kiến thức nông cạn, mà là hai người cùng tiến bộ, khoảng cách mới không xa. Chỉ khi nào giữa hai người cùng có tiếng nói chung, tình cảm mới có thể càng ngày càng sâu đậm.

Hàn huyên với Tống Dã một hồi, Đường Quả nhận ra được người đàn ông này rất có sức hút, rất hấp dẫn người ta, vô cùng vô cùng đáng yêu.

Anh cân nhắc chuyện tương lai rất chu đáo, còn nhắc khéo cô phải không ngừng hoàn thiện bản thân, khiến cô không nhịn được cười. Anh còn nói, nếu như cô có gì không hiểu, đến tối cứ việc hỏi anh để hai người cùng nhau tiến bộ. Rõ ràng, anh không có ý định chỉ xem cô như bình hoa.

Đường Quả nhìn Tống Dã nói chuyện, cười tít mắt. Tống Dã thỉnh thoảng chú ý đến ánh mắt của cô vợ nhỏ, tai đỏ lên, nhưng vẫn nắm tay cô không buông. Được cô vợ nhỏ nhìn như thế, anh có một nỗi xúc động muốn làm việc lớn. Ngẫm lại thời gian trước kia, anh cảm thấy đúng là cho chó ăn.

Lên trên núi, Tống Dã để Đường Quả đứng ở nơi an toàn, còn anh thì xuyên qua những bụi cỏ trong rừng, cuối cùng săn được một con thỏ hoang, bắt sống hai con gà rừng. Đường Quả còn hái thêm một chút rau dại.

Rồi Tống Dã nắm tay của cô vợ nhỏ, mang con mồi săn được xuống núi. Hai người vừa đi vừa tình tứ khiến thôn dân đi qua sợ ngây người.

"Đấy là thanh niên trí thức Tống?"

"Hình như là Tống nhạt."

"Còn bên cạnh là hoa khôi Đường?"

"Ờ."

"Đúng rồi, hôm qua vừa mới kết hôn xong."

Đám người hai mặt nhìn nhau, Tống nhạt thế mà đang cười, còn cười với hoa khôi Đường, nhưng mà nhìn qua trông hai người rất xứng đôi.

...

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Jin Yin

Đăng trên watt..pad BeltiouSoulia

Trần Anh đang làm việc, vô tình nghe được người ta tám chuyện Tống Dã và Đường Quả, cúi đầu xuống nở một nụ cười.

Tên Tống Dã ấy à, ai gặp được đúng là xui xẻo. Cô ta và tên đó đã hành hạ nhau cả một đời, kiếp này đã thoát được.

"Khỏi nói, hai người trông rất xứng đôi"

Trần Anh bĩu môi, xứng đôi thì thế nào?

Cái tên Tống Dã kia ngoại trừ có cái mã ra thì chẳng có cái rắm gì. Kiếp trước làm vợ chồng có danh mà không có thực cả đời, tên đó rất tầm thường vô vị. Sự thật chứng minh, Tống Dã chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt mà thôi, không có tác dụng chó gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc