(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Không có cốt truyện tiếp theo, Đường Quả cũng không quan tâm lắm.

Cô xem lại kịch bản một lần nữa, nhận ra nhà trưởng thôn cũng không tệ, gia đình hòa thuận, vô cùng hài lòng.

Lại nhìn về Tống Dã, rất thú vị, vậy mà có thể cùng Trần Anh vô thanh vô tức sống như vậy cả một đời.

"Tống Dã mới là người đàn ông có khả năng chịu đựng nhất."

Đường Quả cảm thán một tiếng, đột nhiên cảm giác được thân thể có hơi không thoải mái. Cô cứng mặt lại, "Không đúng, ảnh kiên trì không chịu phát sinh cái gì với Trần Anh, nhưng thế này là thế nào?"

[Có thể là vì ký chủ đại đại quá đẹp?]

Đường Quả nhăn mày lại, hệ thống vội vàng chữa cháy, [Có lẽ là vì say.]

Đường Quả không truy cứu nữa, nếu anh chàng kia ngoan thế thì tốt rồi.

Cô tính tính một chút, giờ này hẳn là người trong nhà đang ra ngoài làm việc.

Một năm nữa là khôi phục thi đại học, hiện tại rất nhiều thanh niên trí thức đã có được tin tức này, âm thầm chuẩn bị đi thi. Tống Dã cũng không ngoại lệ, dưới đáy hai thùng quần áo có giấu sách ôn thi đại học, hẳn là trong nhà gửi đến.

Đường Quả vươn đôi tay trắng bóc nhỏ xinh, không thể không cong cong khóe môi, xem ra cô không cần phải đi làm.

Bố cô Đường Thủ Quốc là một người chiều con thành nghiện, không muốn con phải chịu khổ. Mẹ cô cũng coi cô thành áo bông nhỏ, sợ cô bị tủi thân.

Mà hai anh trai của cô, người nào người nấy cũng siêu cuồng em gái, căn bản không nỡ để em gái ra ngoài dầm mưa dãi nắng.

Cho nên, những công việc đáng lẽ thuộc về Đường Quả, người trong nhà mỗi người làm một chút, không sợ không nuôi được cô.

Dù cho sinh sống ở thời đại này, nguyên chủ thật sự chưa từng phải chịu khổ bao giờ.

Một điều duy nhất mà người trong nhà không hài lòng là, con gái, em gái bảo bối được họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lại bị một thằng công tử bột ủi đi mất.

Sáng ngày mới cưới, Tống Dã đã bị cả nhà đuổi đi làm, để lại cô ở đây ngủ nướng.

Đường Quả đi vào trong bếp, quả nhiên thấy được bánh bao chay trong nồi, không cần nói nhiều cũng biết đây là để phần cô. Có bốn cái tất cả, cô ăn hết hai cái.

Bánh bao chay ở thời đại này cũng không tệ. Đồ ăn ngon trong tay cô không ít, nhưng tạm thời vẫn không sánh được với mùi vị này.

Ăn xong, cô chào hỏi với người trong nhóm, nói mình đã đến vị diện mới để họ không cần phải lo lắng, rồi xuống nhóm, chui vào trong chăn.

-

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Jin Yin

Đăng trên watt--pad BeltiouSoulia

Mới sáng sớm Tống Dã đã bị cả nhà vợ kéo ra ngoài làm việc quần quật không ngừng nghỉ. May mắn là anh đã sống ở trong thôn được một thời gian, nếu không đã ngất thẳng cẳng.

Đến giờ anh vẫn thấy mình như đang mơ. Cùng hoa khôi làng rơi xuống nước, làm hỏng danh tiết của con gái người ta, giờ còn kết hôn. Tối qua anh uống say, không biết làm sao để khống chế bản thân mình cho cô ấy ngủ. Vốn dĩ anh không có ý nghĩ gì với cô ấy, kết hôn một phần cũng là bị ép, nhưng mà khi đối diện với đôi mắt kia, dường như anh không còn là anh nữa, giống như đã đổi thành một người hoàn toàn khác.

Sáng rồi anh vẫn đầu óc mơ màng, cảm thấy không phải mình nhưng vẫn là mình.

Tống Dã lau mồ hôi, cứ cảm giác mình đã phạm phải một sai lầm lớn.

Thật ra lúc đó là anh rơi xuống nước trước, cô hoa khôi làng chỉ là đi ngang qua. Cô ấy thấy anh vịt cạn đạp nước, không nghĩ nhiều mà nhảy xuống kéo anh lên bờ, coi như là ân nhân cứu mạng của anh.

Trong lòng Tống Dã cảm thấy có lỗi với người ta, nhưng giờ làm gì cũng vô dụng.

Anh lại nhớ đến một người khác, Trần Anh.

Cũng không phải anh có ý gì với Trần Anh, chẳng qua là anh cảm thấy người đó cực kỳ quái lạ.

Sân nhà hiện lên trước mắt, nhớ trong nhà còn có một người đang mơ màng ngủ, Tống Dã nhìn đôi bàn tay dơ bẩn của mình, nhanh chóng bỏ nông cụ xuống, đi rửa tay.

Rồi anh lại cảm thấy trên người mình bốc mùi, có thể sẽ khiến cho người ta thấy hôi chết, nhanh chóng quay đi tắm nước lạnh, đổi một bộ quần áo khác sạch sẽ hơn. Dù bụng anh đang kêu réo vì đói, anh vẫn thích mình sạch sẽ.

Anh đi vào trong nhà, nhớ đến hành động của mình, không nhịn được cười.

Bình luận

Truyện đang đọc