(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đêm, Hiên Viên Diệt đến.

Hôm nay mưa, hắn biết rõ đầu gối cô sẽ bị đau.

Đặt chân cô lên đùi, hắn nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, còn dùng thêm nội lực, quả nhiên thấy cô thư giãn hẳn.

"Sao ban ngày chàng không xoa bóp cho thiếp? Nếu xoa bóp sớm, thiếp đã không đau đến mức này."

Hiên Viên Diệt bật cười, hắn cũng muốn lắm chứ, nhưng ban ngày xuất hiện, chẳng phải là bại lộ thân phận hay sao?

"Ban ngày nhiều người."

Đường Quả buồn cười nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ tủi thân, "Hôm nay thiếp không chuẩn bị đồ ăn, Hoàng thượng có sao không?"

Hắn véo nhẹ gương mặt của cô, kéo cô vào lòng, "Đau đến mức này rồi, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng đi chuẩn bị đồ ăn chứ?"

Mai Lan đang bưng nước thuốc vào chấn kinh, nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệt. Sợ bị nhìn ra được gì đó, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, không giấu vẻ chấn động trong mắt.

Nếu nàng không bưng chậu vững tay, chắc chắn sẽ đổ ra.

Nàng bưng chậu, thận trọng để bên cạnh, vẫn cúi đầu xuống không dám ngẩng lên. Hình như nàng đã biết được một bí mật động trời, hoàng thượng ban ngày với hoàng thượng ban đêm không phải một người!

Đúng rồi, Quý phi nhà nàng xưng hô với hai người cũng không giống nhau.

Ban ngày gọi A Mặc, xưng ta.

Ban đêm gọi Hoàng thượng, xưng thiếp.

Khác nhau chỗ nào?

Hoàng thượng nào là thật?

Chắc chắn Quý phi biết được bí mật này.

Nàng cắn chặt môi lại, không dám lên tiếng. Trong hậu cung càng biết nhiều càng dễ chết, đừng nghĩ rằng lúc nào cũng hài hòa.

Nhưng mà biểu hiện của Mai Lan vẫn bị hai người trên giường thấy được.

Hiên Viên Diệt đang nghĩ có nên gϊếŧ người diệt khẩu rồi tìm người thay thế hay không.

"Vẫn là Mai Lan tri kỉ. Em ấy đã hầu hạ thiếp từ nhỏ, biết thiếp sẽ đau gối vào ngày mưa, đã sớm chuẩn bị nước thuốc." Đường Quả lơ đãng nói, bỏ đi ý định gϊếŧ người diệt khẩu của Hiên Viên Diệt.

Được rồi, vẫn phải theo dõi Mai Lan, không lỡ nàng loan tin loạn.

"Hoàng thượng, thiếp cảm thấy chàng ban ngày với ban đêm không giống nhau."

Mai Lan cúi thấp đầu làm tượng gỗ, trong lòng căng thẳng. Nương nương, người biết hết rồi còn hỏi làm gì?

Nếu như ban ngày là Hoàng thượng thật... Nàng không dám nghĩ nữa, Hoàng thượng rốt cuộc là ác cỡ nào mới có thể đối xử với nương nương như thế?

"Quả nhi cứ nghĩ là ban ngày ta bị mất não đi." Hiên Viên Diệt ôm người yêu, thấp giọng, "Ban ngày ta có làm gì sai, nhất định không phải ý nghĩ của ta, Quả nhi phải phân biệt rõ ràng."

Đường Quả ngẩng đầu lên, đôi con ngươi mờ mịt. Đột nhiên, cô cười một tiếng, "Nói thế tức là Hoàng thượng thật lòng sủng ái thiếp?"

"Đương nhiên." Vì nàng mà hắn thành cầm thú luôn rồi, còn không thật lòng chỗ nào nữa?

Cô gục đầu xuống, chui vào trong ngực hắn, nhẹ giọng, "Vậy là tốt rồi. Thật lòng là tốt rồi."

Hiên Viên Diệt nhìn nữ tử trong ngực, âm thầm nắm chặt tay lại, nàng nhìn ra cái gì rồi? Hay là đau đến mức suy nghĩ lung tung?

Đêm này, Hiên Viên Diệt không làm loạn, chỉ yên ổn ôm cô ngủ.

Chờ đến khi hắn rời đi, Mai Lan cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại mình mình bên cạnh Đường Quả. nàng muốn hỏi, nhưng thân phận của nàng nhỏ bé, không nên hỏi.

Có điều, nàng đã bên nương nương từ bé, không thể không hỏi. Nếu đúng như suy nghĩ của nàng, gia tộc Hiên Viên thật sự rất có lỗi với nương nương.

"Nương nương."

Bình luận

Truyện đang đọc