RUNG ĐỘNG SỰ QUYẾN RŨ CỦA THIÊN THẦN


Cả không gian gần như im lặng sau câu hỏi của tên phóng viên.

Huỳnh Đan vẫn giữ nguyên nét rạng rỡ, cô gật đầu sau đó nhẹ lấy micro từ tay của tên phóng viên, bắt đầu trả lời:
“Đầu tiên tôi cảm ơn câu hỏi đầy sự thâm thuý của anh.

Tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho anh ngay.

Thứ nhất anh hỏi rằng tôi có dụ dỗ ông xã tôi để lên giường rồi trở thành thiếu phu nhân Vũ Khúc thị hay không ? Có, tôi dụ anh ấy đấy.

Nhưng mà Vũ Khúc thiếu gia là ai chứ, một câu, hai câu hay là một thời gian thì tôi cũng chẳng thể làm gì được cả.

Tâm anh ấy vững lắm, khi nào thật sự muốn thì mới làm.

Vậy nên dù cho có phụ nữ cởi hết đồ đứng trước anh ấy thì cũng chẳng thể nào leo lên được giường anh ấy đâu.

Tôi nói thế anh hiểu không? Có hiểu vì sao tôi nói có chưa? Tôi chẳng cần làm gì cả, tự mình Nguyên tìm đến tôi.

Còn việc bùa ngải? Xin lỗi, tôi không thiếu tiền để mồi chài đàn ông.

Xung quanh tôi biết bao người muốn dâng cả những gì họ có cho tôi nhưng tôi không cần.

Hoặc là tôi muốn chứ không có chuyện tôi phải dùng bùa ngải quyến rũ đàn ông.

Vì vậy, việc tôi được Nguyên cầu hôn và chọn làm thiếu phu nhân Vũ Khúc thị là do anh ấy muốn.

Kế đến là công việc thấp kém? Theo anh thế nào là thấp kém?”
Huỳnh Đan nhẹ nhàng buông từng chữ một, thái độ thản nhiên đến độ khiến người ta nặng nề hơi thở.

Cô chẳng cần giật đùng đùng khi bị tên phóng viên móc họng, cô chỉ nhẹ nói thế cũng đủ thể hiện bản thân mình là một người cao quý, có tự tôn cao.

Hoàng Nguyên thấy vợ như thế rất hài lòng, xem ra ở bên cạnh anh cô cũng bắt đầu giống tính anh rồi.


Không cần nói nặng nhưng lời lẽ sắc bén.

À không, vợ anh đã giỏi đấu khẩu rồi, cô đâu sợ ai chứ.

Anh chỉ là tiếp thêm cho cô sự rực rỡ hào quang mà cô vốn có.

Cô muốn làm gì thì làm, anh chỉ ở sau chống lưng thôi.
Tên phóng viên nghe Huỳnh Đan trả lời mà nhất thời cứng họng.

Cô hỏi anh ta cũng chẳng thể mở miệng, căng cặp mắt ra mà nhìn.
Huỳnh Đan thấy thái độ của hắn như vậy cánh môi liền nhếch lên một đường sắc sảo nhưng nhìn kĩ sẽ thấy sự khinh bỉ trong đó.

Điệu bộ uyển chuyển quay sang vờ giúp Hoàng Nguyên chỉnh lại cổ áo, mà anh cũng phối hợp với cô, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự yêu thương cùng cưng chiều.

Hành động của cả hai đã khiến cho mọi người ở đó một phen ăn cơm chó.

Họ tranh thủ giơ máy ảnh lên chụp lại khoảnh khắc tình tứ này….Ai cũng thấy được Hoàng Nguyên nhìn Huỳnh Đan thâm tình biết bao….
Mộc Chi càng hứng thú hơn nữa, cô bé vội dừng lại đoạn video đang quay sau đó chuyển sang chụp lia lịa mấy tấm hình của thần tượng rồi gửi vào nhóm fanclub.

Kin nhìn qua thấy thế lại nhẹ ánh lên nụ cười trên môi.

Ánh mắt anh hoá dịu dàng như nước mùa thu tự bao giờ.
Huỳnh Đan sau khoảng vài phút chờ đợi chẳng nghe được câu trả lời thì quay người lại đối diện tên phóng viên kia.

Khuôn mặt xinh đẹp ngay lúc này hiện lên nét kiêu ngạo đầy quyền lực, cặp mắt to tròn long lanh thuần khiết đã được thay bởi sự sắc bén.

Đôi môi đỏ mọng bắt đầu cất tiếng:
“Không trả lời được ? Vậy để tôi giúp anh.

Anh có biết để trở thành một người mẫu chuyên nghiệp thì những người theo nó đã phải đánh đổi những gì không? Họ chấp nhận bị dè bỉu, chấp nhận cãi lời gia đình, chấp nhận mọi thử thách đối với nghề nhạy cảm này.

Anh có biết để đi được trên sàn runway một cách tự tin nhất thì người mẫu đã phải chịu đau khi mang những đôi giày cao gót luyện tập hằng ngay để bước đi được uyển chuyển, vững vàng.


Anh có biết để có được những tấm ảnh đẹp thì các người mẫu đã phải thay đổi chính bản thân mình, không tự ti, không ngại, không xấu hổ.

Mà điều đó phải mất một khoảng thời gian rất lâu.

Và họ muốn thành công, họ phải hạ mình trước những nhãn hiệu từ nhỏ đến lớn.

Còn biết bao cạm bẫy ngoài kia kìa.

Người vấp ngã là vì họ trong một phút lựa chọn sai lầm, nhưng người biết cố gắng để thành công thì lại trở nên toả sáng trên con đường người mẫu.”
Dừng một chút, cô nói tiếp:
“Tôi chẳng đi cửa sau dù cho tôi có quan hệ thân thiết với cựu siêu mẫu Nhược Lan.

Tôi cũng như bao người mẫu cùng trang lứa, cũng luyện tập rồi mới từng bước để tìm thấy được hào quang của riêng mình.

Tôi chọn con đường táo bạo làm người mẫu nội y vì tôi thích bản thân mình trong mắt người khác phải là ngưỡng mộ, quyến rũ và tài giỏi.

Mấy ai làm được như tôi, và mấy ai chấp nhận phơi thân mình trước máy ảnh và trong những bộ đồ nội y vô cùng sexy đó? Nghề nào cũng là nghề nhưng riêng nghề người mẫu thì ai theo nó cũng phải vững vàng mới dần có được vinh quang.

Vậy nó có thấp kém không? Nếu thấp kém thì anh đâu có cần xếp hàng từ sớm để chờ tôi đến rồi hỏi.

Nếu vậy thì xin chúc mừng anh đã tìm được một người cao quý hơn anh để anh phỏng vấn rồi đó.

Anh là nhà báo mà cái nết thế này thì chỉ có nước đăng tin ở mấy cái mương bôi nhọ giới nghệ sĩ chúng tôi thôi.

Chính bản thân mình chưa có được gì là bàn đạp thì đừng đi vùi dập người khác vì những gì thấy trước mắt.”
Mộc Chi nghe Huỳnh Đan dần về sau bắt đầu khịa tới tên phóng viên mà hào hứng vỗ tay.

Hoàng Nguyên lại càng hứng thú ra mặt vì vợ quá giỏi, bật người ta không trượt phát nào chỉ có thể là cục cưng nhà anh thôi.

Mọi người xung quanh, nhất là những nhà báo không tên tủi lại hiện lên tia hổ thẹn, có người lại cho rằng Huỳnh Đan quá kiêu ngạo và chua ngoa.


Tên phóng viên cũng vậy, lúc này hắn mới nói lại:
“Cô đừng ỷ lấy được người giàu có thì ra vẻ.

Hạng thấp kém mãi chỉ thấp kém.

Cô gả cho Vũ Khúc thiếu thì từ vịt hoá thiên nga rồi còn gì.”
Ngay khi dứt lời đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của Mộc Chi rồi loáng thoáng nghe được cô bé nói:
“Người ta sẵn là phượng hoàng rồi cần gì hoá thiên nga hả thằng cha quê mùa? Bộ làm nhà báo mà không theo dõi tin tức à? Là nhà báo hay báo trong nhà thế? Đúng là ngu si đần độn lại thích ra vẻ ta đây.

Dưới mương thì hãy yên phận chứ đừng ngoi lên để rồi bị đạp cho thúi mặt.

Đau lắm đấy cha nội báo đời.”
Kin nghe thấy lời nói mỉa mai của Mộc Chi cũng chẳng nhịn được cười khẽ ra một tiếng.

Anh lườm cô bé một cái rồi nhắc nhở:
“Đừng quấy, để thiếu phu nhân xử hắn đi.

Loại người như tên nhà báo kia phải để phu nhân cho hắn bài học rồi lão đại chốt sổ hắn luôn mới vừa.

Em ngoan coi kịch đi, trẻ nhỏ mà cứ sung sức coi chừng bị người ta gây phiền hà.”
Mộc chi bĩu môi đáp:
“Lo cái gì, tôi không có võ nhưng chị Tiểu Đan giao tôi cho anh.

Anh phải bảo vệ tôi.”
“Ừ, tôi bảo vệ em!”
Mộc Chi nghe thấy thế mới nhận ra mình lại hố nữa rồi…Trời ạ, cô cứ xà lơ làm sao ấy…Người mới quen mà cô ra lệnh người ta như đúng rồi…Aizzz, đúng là tự chuốc nhục vào thân mà…
Huỳnh Đan sau khi nghe Mộc Chi nói cũng bật cười rồi bắt đầu đáp lại lời tên phóng viên:
“Tôi nói rồi hào quang tôi có đủ để vùi dập mấy tên xấu xa như anh đấy.

Anh cứ hỏi chồng tôi xem tôi có đòi hỏi gì hay không hay là tự anh ấy hạ mình chờ tôi đồng ý ? Có gan thì cứ việc hỏi, tôi bảo kê cho.

Nhắc lại cho mà nhớ, nhà báo thì cũng phải biết cái nào nên hay không, phải nhìn người khác, nhìn đời bằng nhiều hướng khác nhau rồi mới đưa tin.

Tôi nói anh mà cứ thái độ hay quen thói miệt thị người khác thì chẳng bao giờ vụt lên được đâu.

Không chừng bị người ta đánh cho bầm mặt đó.


Hỏi hai câu rồi mà tôi nghĩ anh cũng chẳng phải hỏi nữa đâu.

Chỉ sợ câu cuối anh hỏi thì cũng là lúc tăng xông chết đấy.

Nói cho biết, ngoài việc khiến người ta ganh tị vì tất cả tôi có thì tôi còn sở hữu cái mỏ chẳng vừa ai đâu.

Đã có người bị tôi nói đến độ tức quá nhập viện ấy.

Coi chừng lần này ô trúng thưởng quay tới anh.”
Huỳnh Đan nói xong mỉm cười một cách vô cùng sáng chói, tên phóng viên quả nhiên bị chọc tức đến ngậm miệng.

Hoàng Nguyên đưa tay xem đồng hồ rồi cất tiếng:
“Làm phiền quá, thôi thì về quê cày ruộng cho yên bình đi.

Mồm miệng thế kia có ngày người ta tiễn thẳng xuống mồ mà không kịp trăn trối đấy.”
Nói rồi anh lệnh cho vệ sĩ lôi tên phóng viên kia ra ngoài đồng thời hạ lệnh tước bỏ chức vị nhà báo của hắn tại trụ sở làm việc.

Anh sẽ cho người liên hệ và lệnh cho mọi toà soạn và công ty không được chất chứa loại người dơ bẩn như tên phóng viên vào làm việc.

Xong xuôi tất cả, Hoàng Nguyên lại nhìn một loạt những ngừoi vây xung quanh.

Đôi mắt chim ưng toát lên tia lạnh lùng, giọng nói trầm thấp đến cực độ khiến người ta chẳng dám hít thở mạnh vang lên:
“Tôi tự mình dâng hiến cho vợ tôi, tôi cũng là hạ mình chờ cô ấy gật đầu về làm nóc nhà của tôi.

Mọi thứ cô ấy muốn tôi đều sẽ cho hết.

Nhớ rằng vợ tôi không thiếu gì cả chỉ vì tôi đã yêu cô ấy nên mới muốn cho nhiều hơn những gì cô ấy có.

Nếu có ai viết lời xằng bậy đưa tin nhảm thì tự hiểu bản thân sắp rời khỏi thế gian này hoặc cả đời chẳng làm được bất cứ nghề nào nữa.

Muốn hỏi gì trực tiếp đến Vũ Khúc thị tìm tôi, đừng làm phiền vợ tôi.

Cô ấy không vui thì các người sẽ phải trả giá.”
Nói xong ôm eo Huỳnh Đan bước đi vào nơi chụp ảnh cưới, theo sau là Kin cùng Mộc Chi và những người vệ sĩ, mặc kệ lũ phóng viên đang không ngừng giơ máy ảnh chụp lấy chụp để.




Bình luận

Truyện đang đọc