RUNG ĐỘNG SỰ QUYẾN RŨ CỦA THIÊN THẦN


Hoàng Nguyên nói chuyện rất thẳng khiến cho Xuyên Hạ mặt hết trắng lại xanh rồi thành đỏ vì tức giận.

Cô ta thật chẳng tin nổi người đàn ông trước mắt này miệng lưỡi lại sắc bén như vậy.

Cô ta không chấp nhận, Hoàng Nguyên chắc chắn phải đổ gục trước cô ta khi va chạm xác thịt.
Nghĩ là làm Xuyên Hạ rời khỏi ghế của mình vòng đến chỗ Hoàng Nguyên.

Thân hình trong chiếc đầm bó sát từ từ áp lên cánh tay người đàn ông, bầu ngực ma sát lên xuống, bàn tay khẽ vuốt ve dọc theo nơi cánh tay dài đến những đầu ngón tay rồi miết nhẹ.

Gương mặt trang điểm đậm kề đến bên vành tai người đàn ông và thổi khí.

Giọng nói như muốn dụ hoặc nhẹ vang bên tai:
“Vũ Khúc thiếu à, anh chưa thử làm sao biết được chứ.

Hay là tối nay chúng ta đi ăn rồi bàn việc sau đó thì….”
“Ông xã thật là đào hoa nha.

Anh lại bị mấy ma nữ vây quạn nữa rồi à?”
Xuyên Hạ chưa kịp nói hết đã bị tiếng nói ngọt ngào có phần chế nhạo của Huỳnh Đan cắt đứt.
Huỳnh Đan vốn từ lâu mỗi khi đến tìm Hoàng Nguyên ở công ty thì không cần gõ cửa, cứ tự nhiên mà đi vào.

Giờ là vợ anh rồi thì việc này lại càng trở nên bình thường.

Tính đến tìm ông xã cho bất ngờ mà giờ còn bắt gặp cảnh tượng bất ngờ hơn nữa.

Haizz, ai kêu chồng cô quá mức đẹp trai, anh tuấn nên khiến cho không ít phụ nữ muốn quyến rũ anh…
Tiếng giày gót nhọn vang lên trên sàn nhà một cách nhẹ nhàng nhưng gương mặt xinh đẹp của chủ nhân nó lại mang một phong thái vô cùng sắc sảo.

Rất tự nhiên Huỳnh Đan ngồi xuống chỗ của Xuyên Hạ đối diện với Hoàng Nguyên, đôi môi đỏ mọng vẽ lên một nụ cười ngọt ngào và nói:
“Ông xã, áo vest của anh bị cô ta chạm vào rồi phải làm sao?”
Hoàng Nguyên không màng đến Xuyên Hạ đang dùng cách quyến rũ mình, ánh mắt lạnh lùng lại chuyển sang dịu dàng như nước khi nhìn Huỳnh Đan.

Gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười anh tuấn sau đó cất tiếng:
“Trên cơ thể anh và đồ dùng của anh, bất kể thứ gì của anh đều là của em và có hương vị của em.

Người khác chạm vào mà không phải em thì thôi, quăng đi.

Cục cưng, anh làm thế được không?”
Huỳnh Đan nhún vai, ánh nhìn đối với Xuyên Hạ đầy sự thách thức.

Cô đáp lời Hoàng Nguyên:
“Làm sao coi được thì làm.

Nhưng mà em thấy anh thay đồ luôn càng tốt.

Em chỉ đưa ý kiến thôi, anh muốn thế nào cũng được hết.


Mà cô đây là đối tác của anh hả hay là tiểu thư của nhà đối tác nào?”
“Đối tác”
Hoàng Nguyên mỉm cười đáp lại, sự cưng chiều tràn đầy trong mắt.
Huỳnh Đan gật đầu trước câu trả lời của anh sau đó nói tiếp:
“Ồ ra là vậy nhưng mà thấy cũng không khác gì các cô gái ái mộ anh nhỉ.

Muốn dùng da thịt để cầu xin sự chú ý của anh.

Hơi phèn so với vị thế, nếu anh còn không nể mặt người ta mà quăng áo vest thì không chừng người ta tăng xông và ganh tị với em mất.

Ông xã, làm sao bây giờ, buổi làm ăn này có lời không?”
“Không lời, anh còn nhiều chỗ khác hợp lí hơn.”
Hoàng Nguyên nhanh miệng đáp lời vợ, chứng tỏ anh vô cùng sợ cô vợ nhỏ nhà mình.

Mà điều này khiến cho Xuyên Hạ càng trở nên khó chịu hơn.

Một người đàn ông cao cao tại thượng như Hoàng Nguyên mà lại nghiêng mình trước một cô vợ.

Điều đó chẳng xứng với địa vị của anh chút nào cả.

Vợ của anh lại chẳng có gì xứng với anh, một cô người mẫu mà gia đình thực chất cũng chẳng phải trâm anh thế phiệt.

Có chỗ nào để Vũ Khúc thiếu phải hạ mình chứ? Hừ, con nhỏ đáng chết bỏ bùa anh chắc rồi.

Cô ta không cam tâm, chỉ có những người trong giới thượng lưu thật sự như cô ta mới xứng tầm với anh.

Vợ cưới rồi vẫn có thể li dị mà, chắc chắn Hoàng Nguyên chỉ hứng thú nhất thời thôi.
Nghĩ như vậy trên môi Xuyên Hạ ánh lên nụ cười đầy khinh thường hướng về Huỳnh Đan.

Cô ta cố tình choàng tay qua cổ Hoàng Nguyên, tia thách thức hiện trong mắt mà nói:
“Vũ Khúc thiếu nói vậy tôi sẽ buồn đấy.

Nhưng mà không sao, thời gian của chúng ta còn dài, tôi sẽ cho anh cái giá hợp lí nhất để cùng làm ăn.

Ngoài ra còn có thêm đãi ngộ…”
Huỳnh Đan vô cùng dửng dưng trước hành động này của Xuyên Hạ, cô nhìn Hoàng Nguyên một cách rất bình thường như không để chuyện đang xảy ra trong mắt.

Mà anh cũng vậy, anh chỉ có một niềm yêu mến cưng chiều dành cho cô còn lại xung quanh chỉ là vô hình.
Vì Huỳnh Đan chưa có phản ứng nào nên Xuyên Hạ có hơi “quê” nhẹ.

Nhưng cô ta nào bỏ cuộc, vẫn tiếp tục nói mấy lời khó nghe nhằm công kích Huỳnh Đan:
“Vũ Khúc thiếu làm sao phải e dè trước một người phụ nữ thấp kém như thế chứ.

Anh có tiền có quyền, cưới cô ta về cũng chỉ làm công cụ ấm giường thôi.

Với lại gia thế của cô ta chẳng qua là có Lê gia chống lưng chứ cũng đâu có ruột thịt gì.


Nhà ngoại cũng bị anh mua lại cả rồi, anh thật ra là thương hại cô ta phải không.

Loại người thế này biết đâu cũng ăn bám đàn ông khác chứ làm gì mà được tất cả thế.

Đúng là thấp kém quá, Vũ Khúc Thiếu anh chắc bị cô ta chơi bùa rồi.”
“Có bùa thì cũng tự tôi tìm đến trước, cô ấy có chơi cũng để tôi yêu cô ấy hơn thôi.

Cô là cái m* gì mà lên tiếng ở đây hả!”
Hoàng Nguyên thật sự rất bình thường nhưng càng về sau lời Xuyên Hạ nói cố ý xúc phạm cục cưng của anh cùng gia đình vợ đã khiến anh không thể làm ngơ được nữa.

Cô ta có cái quyền gì mà phán xét, bất kì ai cũng không được phép nói lời khinh thường Đan nhi của anh.
Chủ ý trong lời Hoàng Nguyên nói đã biểu hiện sự giận dữ của anh.

Huỳnh Đan vẫn chờ xem ông xã đại nhân sẽ làm gì tiếp theo nên ngồi im không lên tiếng.

Trong lòng cô đang thương xót cho Xuyên Hạ vì chỉ trong ít phút nữa cô ta từ một phụ nữ quyền lực giàu có sẽ trở thành cái dạng mà nãy giờ nói về cô.

Không trách được ai kêu ông xã đại nhân chiều cô quá làm chi, cưng cô quá làm gì.

Cô cũng rất vui thích hưởng ứng sự cưng chiều của anh nên là ai cố ý móc mỉa thì cô không bênh cho đâu.

Những thể loại như vậy phải để chồng yêu trị cho một lần mới nhớ không được phạm lỗi đắc tội với cô nữa.
Xuyên Hạ nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt Hoàng Nguyên, tia dịu dàng dành cho Huỳnh Đan đã đổi thành sắc bén, băng lãnh dành cho cô ta.

Nó còn lạnh hơn ban đầu khi cả hai nói chuyện.

Cô ta nói sai à, thế nào thì nói thôi chứ.
Hoàng Nguyên nhìn Xuyên Hạ không biết hối cãi, sự uất ức và tức giận hiện lên trên gương mặt cô ta càng khiến anh phẫn nộ nhiều hơn.

Giọng nói trầm thấp cất lên:
“Vợ tôi không phải món hàng để cô mang ra đánh giá.

Thứ nhất, cô ấy không dựa vào thế lực gia đình nội ngoại để đi lên mà dựa vào chính mình để tìm thấy hào quang.

Thứ hai, chuyện gia thế của cô ấy ai ai cũng biết khi tôi cưới cô ấy.

Chẳng có gì phải mỉa mai hay khinh thường vì dù là Lê gia hay Yamamoto thì ba mẹ vợ tôi cũng như Đan nhi vợ tôi đều tự gầy dựng bằng chính công sức của mình rồi.

Gia sản bây giờ ba vợ tôi có đủ mua cả gia phả nhà cô.

Thứ ba, cô nói vợ tôi thấp kém? Nhìn lại mình chưa mà đã mở miệng ra nói hay thế? Bản thân cũng chỉ ăn bám tiền ba mẹ chứ có giỏi giang gì.

Người ta công nhận cô là vì ba mẹ cô thôi chứ cô chẳng là cái thá gì hết.

Cô có một tấm bằng đại học top chọn trong nước thì vợ tôi đã có tận ba tấm bằng ở nước ngoài thuộc các trường top rồi.


Chưa kể cái bằng của cô cũng là bỏ tiền ra mua thôi.

Đừng cho mình là thông minh nữa cô Xuyên.

Thứ tư, cô nói vợ tôi ăn bám tôi? Tôi đây còn sợ cô ấy không lấy tiền tôi mà tiêu xài đây.

Cô ấy có tiền, có quyền, có tiếng thì cần gì phải dựa vào tôi.

Tiền của cô ấy đủ để đập nát cái gia sản nhà cô luôn đó.

Nói ăn bám thì phải nhìn lại mình đi chứ, cô cố gắng lấy lòng tôi chẳng phải cũng đang muốn bám để lấy tiếng tăm à?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Quái Vật - Hiểu Bạo
2.

Vật Lộn Với Ảo Mộng
3.

Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
4.

Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
=====================================
Hoàng Nguyên từ tốn nói một tràng, vừa nói anh vừa đẩy Xuyên Hạ xuống đất đầy thô bạo khiến cô ta phải kêu ré lên.

Áo vest trên người cũng theo đó được cởi ra ném một đường đáp vào mặt cô ta.

Anh nhấn chuông gọi cho Ken giúp mình mang bộ quần áo mới để thay.

Xong thì vòng qua chỗ Huỳnh Đan, kéo cô vào lòng và nói:
“Cho anh ôm một chút, nhớ cục cưng.

Lát nữa thay đồ xong đưa em đi ăn.”
Huỳnh Đan gật đầu vuốt ve tóc anh, mắt dời qua Xuyên Hạ đang tức tối.

Cô nói:
“Hình như ông xã không làm cô đây hài lòng rồi đó.

Anh xem làm sao cho người ta ưng đi kìa.”
Hoàng Nguyên nghe thế đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh của cô sau đó lần nữa cầm điện thoại gọi cho ai đó.

Ngay khi anh kết thúc trò chuyện thì khoảng chừng vài phút điện thoại Xuyên Hạ đổ chuông.

Cô ta tức tối vuốt tóc rồi nhận máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ vô cùng gấp gáp và lo lắng:
“Cô Xuyên, không hay rồi, các doanh nghiệp lớn muốn chấm dứt hợp đồng với chúng ta.

Giá cổ phiếu đột nhiên rớt không phanh, cô mau về gấp.”
“Cái gì?”
Xuyên Hạ hoang mang sau đó đưa mắt nhìn đến Hoàng Nguyên và Huỳnh Đan.


Cô ta phẫn nộ đứng dậy muốn xông đến đánh Huỳnh Đan thì đã bị cô chặn lại và tát một cái vào mặt.

Dáng vẻ vô cùng sắc sảo khiến Hoàng Nguyên say mê, lòng không ngừng khen ngợi.
Từng bước Huỳnh Đan đi tới, một tay nắm tóc Xuyên Hạ kéo đầu cô ta lên đối diện mình, đôi mắt to tròn tràn đầy sự khinh bỉ.

Đôi môi đỏ mọng cất lên từng tiếng sắc bén:
“Có đọc Tấm Cám chưa? Có biết cái câu “Cót ca cót két, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra” không? Câu này bây giờ tôi sẽ áp dụng lên cô.

Đừng dại dột quyến rũ người đàn ông của tôi, có ngày con mắt của cô sẽ bị khoét thành hai cái lỗ thật to đấy.

Hôm nay xem như cô bị ông xã tôi trừng phạt rồi nên tôi bỏ qua.

Đừng dại dột mang thù ghim hận, tôi không có hiền đâu.

Nếu cô mang dã tâm trả thù, ngay đêm nay cô sẽ phải làm mồ chôn tất cả người nhà của mình đấy.

Nhớ điều đó! Chồng tôi là người của thế giới ngầm thì vợ anh ấy cũng không phải dạng vừa.

Hoặc là tôi cho cô hưởng trọn niềm vui nơi địa ngục hoặc là tôi để cô sống không bằng chết.

Bỏ cái thói mồi chài đàn ông đi nghe chưa.”
Nói rồi quay lại giúp Hoàng Nguyên cởi áo sơmi, anh cho người mang Xuyên Hạ đang thất thần ra khỏi phòng sau đó gọi nhân viên tạp vụ vào lau sàn nhà, rồi hai vợ chồng tạm vào phòng nghỉ của anh.
Ken cho người mang đồ lên cho anh thay vì Ken đang bận ở cùng Nguyệt Băng dưới sảnh.

Hoàng Nguyên nghe vợ nói về hai người cũng thấy vui trong lòng.
Huỳnh Đan giúp anh thay đồ, anh tranh thủ chiếm tiện nghi của cô….
“Cục cưng càng ngày càng có bản lĩnh.

Giỏi, tối nay thưởng cho em.”
Huỳnh Đan đang cài cúc áo cho anh, nghe nói vậy thì đáp:
“Ai kêu cô ta dám có ý xấu với anh làm gì.

Anh là của em mà, phụ nữ khác làm gì có cửa mà chen vào chúng ta.”
Hoàng Nguyên ôm eo cô, môi hôn lên trán cô.

Huỳnh Đan nói vậy làm anh vô cùng hạnh phúc.

Anh nhẹ nói:
“Nếu không phải ở công ty anh nhất định cho cô ta một phát súng vào đầu.

Cô ta dám xúc phạm em.”
“Em không sao, không đáng đâu.

Anh nói mấy câu đả kích cũng khiến cô âm hồn bạt vía rồi.

Cô ta cũng chỉ tới đó thôi, sao làm lại em.

Đáng lẽ đã bị em cho ăn guốc rồi ấy nhưng mà em muốn xem ông xã xử lí sao thôi.”
Huỳnh Đan tinh nghịch cất tiếng, Hoàng Nguyên lại vô cùng cưng chiều cô.

Hôn lên đôi môi đỏ mọng, anh thì thầm:
“Cục cưng thật nghịch ngợm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc