SAI LOẠN HỒNG TRẦN

U lan minh nguyệt chiếu mỹ nhân,

Mỹ nhân vô tâm lãm thiền quyên.

Phong hoa tuyết nguyệt vô minh nhật,

Lang quân hà sự quy bất lai?

Giang Ngọc bỗng nhiên đưa đồng tử hỗn loạn lên, đã sớm đỏ bừng nhìn về phía kia, khép chặt mi nhãn lại. Nàng đột ngột ngưng lại sự xâm nhập gần như điên cuồng ấy, thử cố gắng chính là để tự mình bình tĩnh.

Nàng nhẹ nhàng buông thân thể mềm mại tê liệt trong lòng ngực xuống,thay nàng đắp kín chăn.

Giang Ngọc nằm sấp người ở đó đã hết mê say bên tai mỹ nhân, xinh đẹp thì thầm:

- Xin lỗi, Diễm nhi chớ đừng tức giận, ta sẽ không như thế này nữa, đều là lỗi của ta, tin tưởng ta~

Nàng biết rõ là sai rồi, sai đến không hợp theo lẽ thường! Nàng cũng không hiểu tình yêu. Du͙ƈ vọиɠ, là Giang Ngọc nàng không nên có cảm giác đó. Nàng đã vẫn luôn là một người có thể khống chế tâm tình của bản thân! Buồn cười vừa rồi nàng lại còn không kìm lòng nổi nói là sẽ chịu trách nhiệm đối với người ta!!! Làm sao nàng có thể chịu trách nhiệm? Giang Ngọc nàng đảm đương không nổi hậu quả đáng xấu hổ kia, hậu quả ấy là bị sự bất dung của thế nhân.

Nàng chưa từng nghĩ qua cái gì là vợ chồng hữu danh vô thật, hay là hôn nhân ái tình, nàng chỉ nghĩ yên bình, một mình cô độc suốt quãng đời còn lại.

Nàng khẩn cầu nhìn nhân nhi kia không nói được lời nào, chỉ cần một câu nói của nàng ấy, bất luận là gì cũng được, chỉ cần nàng ấy nhìn nàng, hoặc cho nàng một tia an ủi cũng tốt ~.

Mà nàng ấy, lại không có bất kì hồi ứng nào ~

Nam Cung Diễm lúc này cố chịu đựng cả người nóng ran, tâm tình run rẩy, nàng cũng không thực sự muốn bảo Giang Ngọc dừng lại. Làm cho nàng không hiểu rốt cuộc muốn cái gì, tâm tư của nàng hỗn loạn, có chút bàng hoàng luống cuống, nhưng lại lo được lo mất. Nàng vừa khát khao gần như điên cuồng sự va chạm thân mật và sự vỗ về ôn nhu kia, nhưng thiếu nữ rụt rè khiến nàng không biết nên đáp ứng người ấy thế nào. Chỉ một thoáng hồi tưởng lại sự thân mật có được cùng kɦoáı ƈảʍ ấy, một tia nhiệt khí lại bắt đầu lan ra hướng phía cơ thể mỏng manh. Thân thể, nàng xấu hổ không dám mở mắt ra nhìn thiếu niên trước mặt. Chỉ có thể cảm thấy hơi thở nặng nề mang theo tức giận vô độ, nặng nề một lần lại một lần đập về phía mình.

Giang Ngọc mất mác nhìn về phía mỹ nhân nhắm mắt không nói gì trước mặt, nàng cảm thấy nàng ấy đang tức giận!

Giang Ngọc phạm sai lầm rồi! Bi thương ~! Sự cao ngạo lòng tự tôn ấy khiến nàng thẹn quá hóa giận! Cái thứ thất bại trước nay chưa từng có đã xóa bỏ hết thảy cảm xúc du͙ƈ vọиɠ của nàng ~ cuối cùng lý trí trở lại cơ thể.

Nàng kiên quyết ly khai khỏi mỹ nhân kia, nàng không quay đầu lại, nhưng thanh lãnh nói:

- Quận chúa hảo hảo nghỉ ngơi đi, coi như nó là một cơn ác mộng, tỉnh mộng hết thảy mọi thứ sẽ kết thúc ~

Nam Cung Diễm nghe lời nói kia đột nhiên trở nên lạnh lùng, cùng với tiếng đóng cửa nhẹ chấm dứt ở bên tai.

Lòng của nàng dường như bị đánh tan thành nghìn vạn mảnh, mỗi một mảnh đều là tiên huyết. Người ấy đem nàng trở thành cái gì, lẽ nào nàng có thể như vậy mặc cho người đùa giỡn sao? Nàng không hiểu không phải vừa mới rất tốt, thế nào thoáng cái đã trở thành thế này?

Quận chúa kia vừa mới ngừng rơi lệ lại lặng lẽ rơi xuống.

Đây thật là mộng sao? Lẽ nào thực chỉ là một màn hư vô mờ mịt là một giấc mơ không thể thành sự thật? Nhưng nó lại chân thực như vậy quấn quanh mình......

Vậy là lộ trình dài cuối cùng sắp kết thúc, đã nhiều ngày qua Nam Cung Diễm một cơn bệnh nặng, mọi người sợ là quận chúa đi trên đường mệt mỏi không nên cố gắng, liền chờ Nam Cung Diễm tốt hơn một chút thì bắt đầu tăng tốc quay về kinh cho kịp tiến độ, không trì hoãn ở lại nửa ngày.

Trong bầu không khí vẩn đục càng khiến người ta suy nghĩ mơ hồ!

Mặc dù lời nói cũng vẫn như thế, nhưng cảm giác hai bên đều duy trì một khoảng cách rất lớn.

Giang Ngọc vẫn phong lưu phóng khoáng, nhưng hình như có rất nhiều điều lo lắng ~

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tựa như trời yên biển lặng, chỉ tiếc sự thật lại là mưa gió nổi lên chính là điềm báo trước....

Thoáng một cái mà, cuối cùng đã đến được kinh đô thánh địa kia.

Khi Giang Ngọc còn nhỏ từng cùng phụ hầu đến kinh thành hai lần, đối với nơi này hết thảy mọi thứ cũng là thập phần quen thuộc.

Nơi này thực ra cũng xem như là địa bàn của Giang đô hầu phủ nàng, suy nghĩ Giang đô hầu phủ nàng có mấy đại ngân lâu, hiệu buôn đích thực tổng hành cũng đều thiết lập tại chỗ này.

Đừng xem Giang đô hầu phủ của hắn từ trước đến nay đều hành sự bình thường, bên ngoài giống như không tiếp xúc nhiều với việc triều chánh, quan viên, kia không biết Giang đô hầu phủ nàng đối với cả Nam triều vốn có năng lực nắm quyền kiểm soát nhất định.

Nguyên tắc thương nhân là nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương, muốn chính xác không có sai lầm chính là nắm chắc kỳ trung đà hướng* – tục xưng kiến phong sử đà, dĩ tiện tự bảo tịnh cầu kỳ lợi. ( gặp gió dùng đà, nhằm bảo vệ mình đồng thời tìm lợi ích.)

" Hiểu thiên hạ ", cái tên này là tiếng vang trên giang hồ hiện nay chính là cờ hiệu.

Trên giang hồ có một tổ chức bang phái có thanh danh vang dội, người gọi "Hiểu thiên hạ". Thế lực bang phái kia rất lớn, tai mắt đông đảo, chỉ cần là ngươi muốn biết, cho dù hoàng cung đại nội hay giang hồ thế gia, đều có thể dò la được từ nơi đó, nhưng tiền đề chỉ cần là ngươi phải có bạc. Mà thánh danh vốn có lâu nay lại đồng thời cũng có thể khiến cho một số người nghe được phải sợ đến vỡ mật là " Hiểu thiên hạ ", phía sau bức màn chủ não hân chính, lại vẫn là Giang đô hầu phủ của nàng.

Vào đêm đầu tiên ở kinh thành, đương nhiên được Bình vương phủ mời đến cùng dùng bữa.

Giang Ngọc lãnh nhiên đi đến, ở giữa bữa tiệc Nam Cung Phi cùng Bình vương gia đều thịnh tình mời nàng đi nghỉ tại vương phủ, nhưng đều bị Giang Ngọc tươi cười từ chối. Nàng nói bản thân ở tại kinh thành đã có sắp đặt dịch quán biệt uyển, rất nhiều công vụ của hiệu buôn đều phải xử lí ở đó, ở lại đây có rất nhiều bất tiện. Bình vương gia cũng biết lời ấy của nàng là thật, liền cũng không miễn cưỡng lưu lại.

Sau yến tiệc, Nam Cung Phi tự mình tiễn Giang Ngọc rời phủ, Giang Ngọc thấy cách đó không xa dường như có một thân ảnh yếu ớt quen thuộc. Trong lòng nhất thời phập phồng không yên, nhưng bên ngoài Giang Ngọc vẫn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên.

Nam Cung Phi thấy Xuân nhi dìu Nam Cung Diễm yếu ớt đứng ở phía trước, vội la lên:

- Xuân nhi, tiểu thư bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, sao có thể tùy tiện để nàng ra ngoài hóng gió.

Xuân nhi biết sai cúi đầu không dám mở miệng.

Nam Cung Diễm nói lại:

- Ca ca không cần trách Xuân nhi, là ta phiền nàng đỡ ta ra đây.

Nam Cung Phi nhíu mày nói:

- Cơ thể ngươi nhược như vậy, không nghỉ ngơi cho tốt ở trong phòng, mặc kệ trời tối lại đi ra đây?

Nam Cung Diễm ai oán nhìn phía thân ảnh thanh lãnh kia nói:

- Ta, ta chỉ là muốn ra tiễn đưa tiểu hầu gia.

Nói rồi được Xuân nhi dìu xuống hướng bên Giang Ngọc thi lễ, giống như là thực sự bày tỏ lòng cảm kích, yếu ớt nói:

- Đa tạ tiểu hầu gia đoạn thời gian qua đối với Diễm nhi và ca ca chiếu cố không vì điều gì, hôm nay từ biệt không biết khi nào gặp lại. Diễm nhi, khụ......

Nàng vẫn một mực đè nén, tức giận, nhưng hiện tại thực sự là một lòng muốn ly biệt cùng người kia, như thế hết thảy tức giận lại là không đáng kể. Nghĩ đến có lẽ sẽ không còn gặp lại khuôn mặt tuấn sảng lại mang theo tà khí, nàng lại thương tâm gần chết!

Giang Ngọc nhìn thấy thân thể yêu kiều suy yếu cố đè nén cơn ho, trong lòng cũng rất là không đành lòng, muôn vàn yêu thương. Tuy chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, làm sao đã đem mỹ nhân thanh lệ hoạt bát kia đày đọa đến tiều tụy không thể tả! Nhưng có thể làm sao đây? Ha! Buồn cười Giang Ngọc thế nào đã thành tội nhân đáng ghê sợ! Nghĩ thầm Nam Cung Diễm nhất định là người vẫn còn vướng bận tâm kết, vẫn đang oán hận mình.

Giang Ngọc cúi đầu không nhìn về phía mỹ nhân, phong thanh vân đàm đối Nam Cung Diễm đáp:

- Quận chúa, tốt hơn nên bảo trọng thân thể, có một số việc hãy để cho nó qua đi, buông bỏ tâm kết bệnh tự nhiên sẽ khỏi hẳn!

Nam Cung Diễm khẽ cười lắc đầu, buồn bã nói:

- Chuyện đã xảy ra, làm thế nào có thể quên đi? Dám hỏi tiểu hầu gia, ta muốn biết làm sao có thể buông bỏ?

Giang Ngọc nhìu mày trả lời:

- Làm sao có thể không buông bỏ được?

Giang Ngọc ở tâm cũng bi thương, cuối cùng chuyện không nên xảy ra đã xảy ra, vậy Giang Ngọc nàng có thể làm thế nào, nếu như quận chúa nàng quả thực hận nàng đến muốn nàng phải chết, Giang Ngọc nàng lúc này cũng không oán không hận! Liền lại thản nhiên nói:

- Chỉ cần quận chúa hảo muốn như thế nào, Giang Ngọc chắc chắn sẽ giúp đỡ đạt được mục đích.

Nói xong liền phất tay áo phiêu nhiên ly khai.

Lúc này Nam Cung Diễm nhìn về phía thân ảnh đã đi xa, thầm nghĩ: Ngươi thế nào lại đối đãi ta nhẫn tâm tuyệt tình, rốt cuộc bản thân làm sai điều gì? Tâm nàng lại một trận đau thắt, hai mắt lại đẫm lệ mơ màng như xuân vũ chảy xuống.

Nam Cung Phi thấy hai người kia đối thoại bí hiểm, hắn là loại người thông minh, như thế nào lại không nghe ra lời nói huyền cơ kia.

Nam Cung Phi tức giận trừng mắt với Xuân nhi một cái nói:

- Còn không mau đỡ quận chúa quay về phòng!

Xuân Nhi sợ hãi liền dìu quân chúa vô cùng suy yếu rời đi.

Xuân nhi ở trong phòng vừa uy hết dược cho quận chúa, nhìn quận chúa ngày càng gầy đi trong lòng cũng trăm cảm xúc lẫn lộn. Quận chúa trong ấn tượng của nàng chưa từng có trọng bệnh, mấy vị ngự y trong cung đến đây đều không có cách nào.

Cửa phòng bị người đẩy ra, Xuân nhi quay lại nhìn xem đúng là tiểu vương gia, liền vội vàng đứng dậy hành lễ vấn an.

Nam Cung Phi cau mày hỏi:

- Quận chúa thế nào rồi?

Xuân nhi sợ sệt lắc đầu.

Nam Cung Phi sắc mặt ám trầm nói:

- Lui xuống đi.

Xuân Nhi cúi đầu, rất nhanh tiêu sái ra khỏi cửa phòng quận chúa.

Giữa khuê phòng yên tĩnh một loại áp lực vô hình quanh quẩn một chỗ, Nam Cung Phi nhìn mỹ nữ tiều tụy trên giường kia, hai mắt nàng nhắm nghiền má vẫn còn giống như chảy lệ thủy.

Nam Cung Phi sắc mặt càng thêm u ám nói:

- Nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thanh âm kia mang theo sự cao cao tại thượng chính là vương giả phích đạo*, kia không phải là thăm hỏi, mà chính là mệnh lệnh!

Nam Cung Diễm như trước nhắm mắt không nói gì, toàn thân nàng bất giác co quắp lại, lệ thủy lại liên tục tuôn ra không ngừng.

Nam Cung Phi không đành lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy kia, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ thì thào nói:

- Đó là một chén rượu mang theo độc dịch, cho dù là ai cũng không dám uống đến một ngụm, nhưng cũng không phải không thể uống được! Trên đời này e rằng chỉ có một người có thể thưởng thức hương thơm của nó, đây là vận mệnh sớm đã được định trước, cho dù là người nào đều là vô pháp thay đổi sự thực.

Hắn biết rõ lòng của nàng bi thương, không phải hắn đã từng nếm trải tiên huyết sao....một giọt lại một giọt....

Kim phấn ngọc bích ở giữa đại trạch vương phủ, một tia hàn ý thanh phong lạnh lùng ai oán chậm rãi lướt qua, nhẹ nhàng thổi liễu rủ giống như cũng lo lắng cho bệnh tình của chủ nhân ~

Đây thực sự là: Sai tình, tình sai, sai sai sai! Chân tình, giả tình, tự thương thần ( tự ổn thương tinh thần) a~

Bình luận

Truyện đang đọc