SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Nam Cung Diễm thủy khí hiện ra ở trong mắt nhìn phía bạch sam nam tử kia, hồi lâu không nói được lời nào.

Lúc này Giang Ngọc bị biểu tình của Nam Cung Diễm đánh bại hoàn toàn, thương xót ôm lấy mỹ nhân si ngốc ngơ ngác kia, ôn nhu nói:

- Diễm nhi, thế nào có thể không nghe lời như vậy chứ, ngươi như vậy bảo ta làm thế nào cho phải a~!

Nam Cung Diễm thút tha thút thít lệ thủy chảy xuống, lại khóc đáp:

- Diễm nhi thực sự sợ là Ngọc ca ca sẽ lại không quay về, Diễm nhi dù sao vẫn cảm giác mấy ngày nay giống như một giấc mộng không chân thật, nếu như liền tỉnh lại thế này, vậy, vậy....

Nói xong thì lại cúi đầu trên vai Giang Ngọc, âm thầm dâng lên nỗi bi thương.

Giang Ngọc yếu ớt nói:

- Ngọc nhi đã từng đáp ứng sẽ không rời khỏi Diễm nhi, thì sẽ không rời khỏi, Diễm nhi cần phải tin tưởng Ngọc nhi, dù Ngọc nhi phải quay về Giang Nam, Diễm nhi cũng đồng ý theo Ngọc nhi cùng đi không?

Nam Cung Diễm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn ấy, trong lòng hiện lên một tia kinh hỉ, cẩn thận đáp:

- Ngọc ca ca có thể mang Diễm nhi đi cùng sao?

Giang Ngọc nhìn vẻ mặt chờ đợi kia, không kiềm được tâm tình đại hảo, nhướn mày nói:

- Diễm nhi không muốn cùng Ngọc nhi quay về Giang Nam sao?

Nam Cung Diễm vội la lên:

- Không, không đúng, Ngọc ca ca đi đến đâu, Diễm nhi nhất định phải theo đến nơi đó, Diễm nhi chỉ sợ Ngọc ca ca ghét bỏ Diễm nhi, chán Diễm nhi, từ bỏ Diễm nhi...

Giang Ngọc thấy dáng điệu của Nam Cung Diễm lúc này thật là khả ái, giơ ngón tay khẽ vuốt lên chiếc mũi tinh xảo kia,cười:

- Được rồi, được rồi, đừng khó chịu, Ngọc nhi yêu mến còn không kịp đây, thế nào lại ghét bỏ!

Dứt lời liền đem Nam Cung Diễm ôm vào trong lòng, dỗ dành nói:

- Diễm nhi ngoan ngoãn, ta gọi Xuân nhi chuẩn bị thức ăn, chúng ta cùng ăn một chút đi!

Nam Cung Diễm ôn thuận yên tâm rúc vào trong lòng nàng kia, gật đầu đồng ý, trong lòng nhất thời một mảnh tình cảm ấm áp kéo đến.

Hạnh phúc là cái gì chứ?

Nghĩ là cũng không hơn gì điều này sao~!

Giang Ngọc dùng đũa gắp một khối đậu hũ xào, ôn nhu đưa tới trước mặt Diễm nhi, tỏ ý nàng ăn một cái.

Đây là thức ăn yêu thích của Nam Cung Diễm, lúc này bệnh chưa khỏi hẳn, quả thực cũng không ăn được thức ăn có nhiều dầu mỡ.

Nam Cung Diễm đỏ mặt, ngoan ngoãn mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ôn thuận mà ăn thức ăn dường như ngọt đến tận tim nàng, tiểu nữ nhân một tia cảm giác hạnh phúc, lúc này vô nghi biểu lộ ra!

Như thế thật tốt a~! Nếu như có thể vĩnh viễn nhu tình mật ý tiếp tục như vậy, muốn để Nam Cung Diễm bệnh suốt đời nàng cũng là nguyện ý.

Giang Ngọc nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nữ tử, cười xấu xa nói:

- Chuyện gì mà cao hứng như vậy, Diễm nhi cũng cùng Giang Ngọc nói ra bàn bạc, cũng để Ngọc nhi cùng vui vẻ a!

Nam Cung Diễm không còn chút máu liếc nàng một cái, cúi đầu nhìn thanh chúc ( cháo) đã ăn một nửa, lời nói nhỏ nhẹ:

- Diễm nhi no bụng rồi, tất nhiên là vui vẻ a~!

Giang Ngọc nhăn hai hàng lông mày lại, cả giận:

- Nói thật chứ, sau này bất kể phát sinh chuyện gì, bản thân đều phải hảo hảo suy nghĩ, sau này không được buông thả như vậy!

Nam Cung Diễm nghiêng nghiêng đầu, bướng bỉnh nhìn về phía Giang Ngọc, mị nhãn nói;

- Diễm nhi mặc kệ, chỉ cần Ngọc ca ca không quan tâm ta, ta sẽ không ăn cơm, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm ta, chết đói cũng sạch sẽ.

Giang Ngọc nghe lời nói tức giận kia, trái lại là hài lòng cười rộ lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Diễm, tà khí:

- Tốt lắm, sau này bất kể Ngọc nhi đến đâu, đều phải mang Diễm nhi theo ta, chăm sóc một ngày ba bữa, không đem ngươi cấp dưỡng thành một tiểu phì trư thì không được. Cáp ~!

Nói xong, liền cười kéo lấy ngọc thủ nhỏ nhắn của Nam Cung Diễm, bằng không lại cùng nhân nhi sắc mặt e thẹn kia có bất cứ tranh luận gì, nâng khuôn mặt đỏ hồng của nữ nhân đang bệnh kia, hướng dời vào trong buồng ngủ.

Xuân nhi cúi đầu khuôn mặt đỏ ửng, thẹn thùng chẳng dám nhìn tình cảnh hàm tình mạch mạch* kia nữa.

Ai~! Nghĩ là quận chúa đại nhân vẫn đều là dẫn dắt người khác đi, cuộc đời này cuối cùng cũng gặp được địch thủ rồi.

Nghĩ là cả đời này đều cũng phải bị người này quản chế chứ ~!

Giang Ngọc đỡ Nam Cung Diễm đến bên tú sàng, để nàng ngồi xuống, kia ngọn đèn dầu tinh tế soi rõ mỹ nhân vô cùng xinh đẹp kia.

Đã nhiều ngày như vậy, Nam Cung Diễm lần đầu xuống giường cùng Giang Ngọc ăn cơm.

Giang Ngọc vui mừng nhìn nàng chằm chằm, vô cùng yêu thương nói:

- Diễm nhi, thế nhưng hôm nay đã tốt hơn nhiều chưa?

Nam Cung Diễm ngoan ngoãn gật đầu, dáng điệu kia thực sự là lộ vẻ khả ái đến tột cùng.

Giang Ngọc khẽ nâng dung mạo mỹ lệ thoát tục ấy, tình thâm ý thiết:

- Đêm tân hôn của Ngọc nhi, thế nhưng đêm đêm đều trải qua cùng quận chúa đại nhân, phần tâm tư này quận chúa thực là hiểu rõ ~.

Nam Cung Diễm bị ánh nhìn chăm chú kia làm kinh hoàng không dứt trong lòng, lại nghĩ đến Giang Ngọc đã cùng công chúa thành thân, tự nhiên nảy sinh cảm giác bi thương, quay đầu nói:

- Ngọc ca ca, Diễm nhi có đúng là đã quấy nhiễu hảo sự của ngươi cùng công chúa rồi không, đều do Diễm nhi không tốt.

Nói xong, trong mắt tựa như cuồn cuộn nổi lên một tầng vụ khí.

Giang Ngọc cau mày, nàng thực không thích nhìn nữ tử khóc, bá đạo nói:

- Không được nghĩ vớ vẩn, chẳng phải Ngọc nhi đã nói rồi sao! Ta cùng với công chúa đều không muốn hôn sự hoang đường này, chúng ta bất quá chỉ là giả phu thê bên ngoài, mỗi ngày nàng, dường như có cơ hội sẽ mỗi người một nơi, sao lại vì sự tình này mà tổn thương tâm thần!

Nói rồi, lại ôn nhu lau đi phấn lệ trên má Nam Cung Diễm, dịu dàng:

- Hảo Diễm nhi, đừng thương tâm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi ~!

Nam Cung Diễm đỏ mặt, quay đầu đi, mặc cho nam tử vì nàng khéo léo chải lại mái tóc đen nhánh, vì nàng khoan y giải đái, đỡ nàng ngã xuống nằm trên tú sàng.

Giang Ngọc đem bộ tiết y của quận chúa sau khi xếp lại gọn gàng, cũng hòa y mà nằm xuống bên cạnh Nam Cung Diễm.

Đây là cách các nàng vẫn cùng dùng để chung sống, cũng chỉ kém một tầng song chỉ mỏng manh.

Nhưng cái loại cảm giác này, cũng là vô cùng tốt đẹp, khao khát ~!

Nam Cung Diễm bệnh tình dường như tốt hơn rất nhiều, không còn giống như trước mỗi ngày đều trong mơ màng buồn ngủ.

Nàng ngẩng đầu nhìn ái nhân gần trong gang tấc ấy, kiềm lòng không được sờ sờ nam tử tuấn tú bất phàm, dung mạo ấy, cái mũi, môi, vì sao lớn lên hợp lại tinh xảo mê người như vậy!

Người nọ tuy là rất gần bên cạnh, nhưng lại cảm giác xa đến không thể  chạm vào như thế, nàng rất sợ sẽ ly biệt cùng người ấy, chỉ cần một giây, nàng cũng cả giác được sợ hãi và lo lắng!

Giang Ngọc lẳng lại nhắm mi nhãn lại, mặc cho đôi ngọc thủ lành lạnh mát mát ấy nhẹ vỗ về mình, nàng thích cái loại xúc cảm khiến nàng dễ chịu này, bàn tay nàng giống như là có ma lực nào đó, có thể khiến cho nàng quên hết phiền muộn thế gian.

Muốn là, vĩnh viễn muốn đắm chìm vào ôn nhu hương* này, Giang Ngọc nàng cũng là cam tâm tình nguyện!

Ngón tay ấy dường như mang theo nhu tình nhè nhẹ, triền miên cùng khiêu gợi. Đùa giỡn, nhẹ nhàng trượt đến cổ Giang Ngọc.

Cổ của Giang Ngọc lúc nào cũng rất cao, rất cao, nhưng đây cũng không thể ngăn trở đường cong duyên dáng của cái cổ.

Giang Ngọc khẩn trương mở hai mắt, nắm lại bàn tay nhỏ bé không an phận kia, nhìn vào đôi mỹ đồng si ngốc ấy, cười không đàng hoàng:

- Diễm nhi thực sự khá hơn rất nhiều rồi, sao lại muốn đến trêu chọc Ngọc nhi?

Nam Cung Diễm đỏ mặt, nhu thuận đem cơ thể nống hầm hập dựa sát vào trong ngực nam nhân,ôn nhu nói:

- Diễm nhi tốt hơn nhiều rồi, cơ thể cũng có chút khí lực, muốn để Ngọc nhi hảo hảo ôm một cái.

Giang Ngọc nhẹ giọng cười cười, nâng mỹ nhan ở trong lòng lên, cười tà ma:

- Diễm nhi từ lúc nào trở nên nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, chẳng lẽ không sợ Ngọc nhi ăn sao?

Nam Cung Diễm sắc mặt đỏ ửng, không nói được lời nào, chỉ khẽ nhắm lại hỏa đồng tràn đấy tình ý, du͙ƈ vọиɠ.

Thực là lúc này không một tiếng động, hơn có âm thanh a~!

Trong lòng Giang Ngọc tức khắc một khối lửa nóng, nghĩ đến Diễm nhi lúc nào trở nên lớn mật như thế, sao lại khiêu khích. Mê hoặc người khác?

Nhưng, phần kích ~ tình kia đã cuộn trào mãnh liệt, dường như cũng cảm hóa đến Giang Ngọc rồi.

Nhẹ nhàng, hôn lên hồng thần đã hết nóng như lửa, chờ mong ấy.....

Chú thích:

hàm tình mạch mạch: gợϊ ȶìиɦ

ôn nhu hương: chỉ nơi dịu dàng ấm áp  

Bình luận

Truyện đang đọc