SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Sáng sớm, tiếng chim chóc kêu vang, thanh thúy dễ nghe....

Giang Đô hầu phủ, một đôi tân hôn yến nhân ở bên trong phòng ngủ, nhợt nhạt truyền ra những tiếng thân ngâm, thở dốc khiến kẻ khác vạn phần xấu hổ...

Đậu Nhi hai tay bưng chậu nước rửa mặt chuẩn bị cho chủ tử sau khi rời giường, đang đỏ mặt, cúi đầu chờ ở bên ngoài cửa.

Bên trong sa trướng phù dung đỏ thẩm, một đôi tay trắng nõn mềm mại đột nhiên nâng lên, gắt gao bắt lấy sa trướng rũ xuống bên giường.

Nữ tử non nớt thanh tú kia dường như dị thường thống khổ mà nhíu chặt mi tâm, nhẹ nhàng ngâm khẽ.

Dáng người kiều mị cũng không tự chủ được mà khẽ cong lên, thân thể trắng nõn xinh đẹp kia, không ngừng lay động tựa như mị ảnh, hai đùi thon dài cũng tách ra tùy ý dây dưa cùng nữ tử tóc dài tuấn mù nằm ở phía trên...


Nữ tử tóc dài mị hoặc kia đang như si như túy mãnh liệt hôn lấy nơi thanh mỹ tư mật của nữ tử dưới thân, cánh tay thon dài tuyệt mỹ khẽ nâng bờ mông kiều diễm của nữ tử, đầu lưỡi linh hoạt càng thêm xâm nhập vào nơi chật hẹp ẩm ướt kia...

Sa trướng đỏ thẩm cùng giường ngọc, cùng với hai giai nhân trên giường chốc lát lại nhẹ nhàng lay động, chiếc giường bởi vì thân thể chuyển động mà phát ra những âm thanh kẽo kẹt.

Môi lưỡi của nữ tử linh hoạt ôn nhu, rất nhanh đã thâm nhập vào con sông bên trong điền viên, nhẹ nhàng khơi dậy tất cả sóng lớn bên trong thân thể lẫn nội tâm nữ tử kia....

Hai đùi của Nam Cung Tố Nhị đã sớm không khống chế được mà gắt gao quấn lấy cần cổ xinh đẹp của người kia, nàng điên cuồn muốn làm cho khuôn mặt đang gần kề giữa hai chân càng thêm gần sát, cảm giác khao khát mãnh liệt đã hiển lộ không thể nghi ngờ.


Nữ tử nhu tình cắn liếm nơi mềm mại thơm ngọt, đầu lưỡi một lần lại một lần đoạt lấy từng chút thanh tỉnh cùng lý trí của người kia, đôi môi đỏ mọng phối hợp với đầu lưỡi linh hoạt tiến sâu vào trong, liếm hôn ở mảnh đất bí ẩn, nhẹ nhàng cắи ʍút̼.

Theo động tác ngày càng kịch liệt, nữ tử dĩ nhiên có chút mất khống chế mà lay động thắt lưng, thanh âm ngọt ngào mỹ diệu lại nhẹ nhàng bật ra từ đôi môi mỏng, dị thường ám muội.

Nơi mềm mại ẩm ướt kia, dĩ nhiên cũng là cuồn cuộn không ngừng chảy ra...

Người kia tựa như đang thưởng thức một bữa thịnh yến mỹ vị, vẻ đẹp kia, mùi hương thơm ngát kia lúc này đang bị nàng từng ngụm nuốt xuống, tiêu hóa.

Thẳng đến khí thiếu nữ non nớt kia cầu xin tha thứ, run rẩy nói ra những lời ái ngữ, nàng mới lưu luyến không tha mà thả chậm tốc độ chiếm đoạt.


Nàng xấu xa giương mắt nhìn nữ tử còn đang run rẩy, hàm răng khẽ cắn vào hạt châu kiều mị nằm giữa u cốc.

Lại một lần nữa thỏa mãn mà nghe được tiếng rêи ɾỉ của nữ tử kia...

Giang Ngọc thương yêu mà nằm trượt lên người nữ tử, nhợt nhạt liếm hôn hai nụ hoa hồng nhuận, rồi lại chậm rãi hôn lên đôi môi xinh đẹp gợi cảm, vùi đầu hôn lên đôi môi thơm của mỹ nhân đang nhắm chặt đôi mắt.

Đôi tay xinh đẹp lại bá đạo nâng gáy nữ tử lên, làm cho đôi môi thơm mềm kia có thể càng thêm xâm nhập....

Tình cảnh hương diễm tiêu hồn thực cốt vẫn đang tiếp tục, hai người kia da thịt ma sát, tất cả đều làm cho các nàng trầm túy....

Giang Ngọc ôn nhu hôn xuống, đôi môi chạm nhẹ vào dung nhan non nớt, ôn nhu nói: "Ngoan, Ngọc Nhi phải rời giường rồi, Nhị Nhi ngủ thêm chốc lát đi!"
"Nằm thêm chốc lát đi! Chỉ chốc lát mà thôi!" Nữ tử cầu khẩn, đôi tay nhỏ bó gắt gao ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh  của người kia, không cho người kia xê dịch nửa phân.

Giang Ngọc lắc đầu cười khẽ: "Không được, hôm nay là khánh điển*, buổi trưa bắt đầu, phụ thân cùng các vị khách quý đều sẽ đến! Ngọc Nhi phải đến sớm đốc thúc chuẩn bị, kiểm tra một phen, công chúa ngoan, buổi tối ta sẽ ở bên cạnh nàng!"

*Khánh điển: lễ khánh thành

Vĩnh Ninh công chúa mím môi, đành phải ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng vẫn không nhịn được yêu thương xoa nắm bộ ngực của người kia, ngẩng đầu lên, thâm tình hôn lên hai nụ hoa kiều diễm kia, lúc này mới quyến luyến không tha nói: "Được rồi, nhưng mà nàng, cũng để Nhị Nhi đi cùng có được không? Nhị Nhi cũng muốn cùng đến dự khánh điển!"
Giang Ngọc nhìn động tác tựa như si mê của nữ tử kia, bất đắc dĩ gật đầu, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ kia, cười nói: "Nếu nàng không ngại nhàm chán, ta mang nàng đi! Bất quá, Nhị Nhi không được chạy loạn! Nếu không có thể lần sau sẽ không có cơ hội ra phủ nữa! Giang Ngọc ta chính là người phải phụ trách sự an toàn của công chúa!"

Nữ tử liếc nàng một cái, bĩu môi nói: "Nàng chỉ biết lấy lý do này ra đàn áp bản công chúa! Được, được, ta đồng ý là được rồi, bản công chúa tuyệt đối sẽ không chạy loạn! Chỉ đi theo phía sau phò mã nàng, như vậy được rồi đi!"

Giang Ngọc tán thưởng gật đầu, cười nói: "Không sai, thông minh, xem như xứng đáng làm chủ mẫu của Giang Đô hầu phủ ta!"

"Đáng ghét...." Một trận tiếng cười, thật lâu vẫn quanh quẩn trong phòng, làm cho lòng người ấm áp.
Như vậy thật sự là có một chút ấm  áp của gia đình....

Nữ tử cuối cùng thỏa hiệp nghe lời vị phò mã ôn nhu lúc này, nhu thuận ngồi dậy, toàn thân quang lỏa, lại nhu thuận hầu hạ nữ tử tuấn mỹ mặc một bộ y phục...

Từng nghe có người nói, trên đời này, nếu ai yêu ai trước, hoặc là ai yêu ai nhiều hơn, như vậy người kia sẽ cả đời phải nghe theo sự sắp xếp của người còn lại.

Nghĩ lại, lời này, cũng không sai....

"Cốc, cốc, cốc..."

Trên cầu nhỏ Giang Nam, một nữ tử xinh đẹp mặc cẩm y đỏ rực, tay cầm bội kiếm đang bước nhanh đuổi theo một vị thiếu niên thanh sam gầy yếu.

Thiếu niên kia dường như là cố ý tránh né hồng y nữ tử, nên bước chân cũng nhanh hơn không ít.

Hồng y nữ tử khẽ nhíu đôi mày liễu, khóe môi khẽ cong, cao giọng gọi người kia: "Ca, ngươi cho rằng ngươi có thể cắt đuôi Nhạc Nhi được sao?"
Nữ tử nói xong, liền thả người lăng không, chỉ trong nháy mắt đã đứng thẳng trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên bị nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cả kinh một chút, sau đó lại bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: "Nhạc Nhi, muội, muội cũng đừng theo ta nữa, hôm nay ta thực sự cso chuyện quan trọng phải làm, lại không phải đi chơi!"

Nữ tử kia bất đắc dĩ nhìn thiếu niên, vui vẻ, hé môi mỉm cười, hai tay ôn nhu khoát cánh tay của thiếu niên, lay động làm nũng: "Nhạc Nhi biết, ca ca không phải là muốn đi tham gia cái gì, các gì khánh điển của hầu phủ sao! Ta cũng muốn đi! Ta muốn đến xem phò mã gia Giang Ngọc đáng ghét kia rốt cuộc là đức hạnh gì! Dám phá hoại Hoàng Phi Tửu Lâu ta thật vất vả mới mở ra được!"

Thiếu niên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nhạc Nhi, là muội phá hoại việc làm ăn của người ta trước, như thế nào lại đổi trắng thay đen rồi! Phương Minh Lâu của người ta đang làm ăn tốt, muội lại nhất định muốn chen chân vào, đối nghịch với người ta! Ai ~" Thiếu niên bất đắc dĩ thở dài.
Hồng y nữ tử nghiêm mặt nói dối: "Ca, ngươi thế nào luôn nói giúp người ngoài, ta đối địch cùng Giang Đô hầu phủ, ngươi còn không biết nguyên nhân sao! Bọn họ luôn khoe khoang tiểu hầu gia Giang Ngọc thông minh tài giỏi, là kỳ tài kinh doanh, hừ, Nhạc Nhi không phục! Ca ca của ta mới là kỳ tài kinh doanh, tài trí song toàn! Ca, ta là muốn trút giận thay ngươi!"

Thiếu niên liếc trắng nàng một cái, tức giận nói: "Trút giận cái gì, ta cũng không bảo muội trút giận cho ta, Nhạc Nhi quá bướng bỉnh rồi, người khác nói như vậy, hà tất để ở trong lòng! Muội có biết không, hư danh này, ta cho đến bây giờ chưa từng muốn tranh giành! Ta chỉ muốn là tốt công việc của mình mà thôi! Về sau không thể hồ nháo như thế nữ!"

Hồng y nữ tử bĩu môi, cả giận nói: "Ngươi không để ý nhưng ta để ý, hai người chúng ta là một, ta mới không muốn những người đó ăn nói lung tung! Ca ca nếu như muốn Nhạc Nhi mặc kệ cũng được, chỉ cần hôm nay ngươi dẫn ta theo, đi xem khánh điển của Giang Đô hầu phủ, nếu không, Nhạc Nhi ta làm ra chuyện gì đó, ca, ngươi cũng đừng hối hận!"
Nói xong, hồng y nữ tử tức giận chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi....

Thanh sam thiếu niên khẽ nhíu mày, hắn biết tính cách của hồng y nữ tử, nên lập tức bắt lấy cổ tay nữ tử dự định rời đi, vội vàng nói: "Nhạc Nhi, được, được rồi, muội muốn đi thì đi, ta không muốn muội lại làm ra chuyện gì nữa! Nhưng phải  nói trước, muội tuyệt không thể làm loạn, không thể gây ra chuyện gì! Nếu không, đừng nghĩ ta để ý đến muội nữa!"

Hồng y nữ tử lúc này nghe thiếu nữ khuất phục dưới dâm y, trong lòng cao hứng vạn phần, nàng nhướng mày xoay người, mị khí nhìn khuôn mặt âm trầm nhíu mày của thiếu niên kia, vươn tay khoát lên bả vai gầy yếu, ôn nhu nói: "Biết rồi, ca ca tốt của ta, Nhạc Nhi có lúc nào không nghe lời ngươi a! Ngươi xem, ngươi muốn ta đóng cửa Hoàng Phi Tử Lâu, ta không nói hai lời liền đóng cửa! Nhạc Nhi còn không ngoan sao?"
Thiếu niên nhíu mày, hắn nhẹ nhàng đẩy nữ tử dán trên người mình ra, thấp giọng, mặt không chút biểu tình nói: "Nhạc Nhi, đừng náo loạn, thời gian không còn sớm! Chúng ta mau đi thôi! Muội phải cố kỵ, mọi việc đều không được nói bừa!"

Nữ tử liếc hắn một cái, nói: "Ta lại không phải kẻ ngốc, ca ca ngươi thế nào luôn phải căn dặn ta như vậy!"

Thiếu niên lại khe khẽ thở dài một hơi, trăm lần bất đắc dĩ mà lắc đầu, đi về phía trước...

Cẩm Tú Ngự Bố Hành của Giang Đô hầu phủ, trước cửa nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, vui mừng một mảnh, cảnh tượng phi thường náo nhiệt...

Biển người bên ngoài, cũng vây xem náo nhiệt, quả thật là không giống bình thường.

Tịch gian mọi người xem lễ, những nhân vật có mặt, đều là danh tiếng hiển hách, là những nhân vật có mặt mũi trong triều đình, thương giới, chốn giang hồ....
Điển lễ long trọng náo nhiệt còn đang tiếng hành, Giang Ngọc mi mục hòa ái, đường đường chính chính ngồi bên cảnh Giang Đô hầu.

Chính Ngọ, tiếng pháo chúc mừng vang lên, đinh tai nhức óc...

Vĩnh Ninh công chúa ngồi ở một bên có chút sợ hãi mà khẽ cúi người, trốn vào trong lòng của phò mã đang thoải mái cười to ở bên cạnh, nàng vùi mặt vào lòng người kia, ôm lấy người kia.

Giang Ngọc cúi đầu nhìn nữ tử dán sát vào ngực mình, yêu thương ôm chặt nữ tử nhu nhược kia.

Lúc nàng lại giương mắt nhìn lên, trong lúc vô tình lại đối diện một đôi mắt đen đang lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng.

Nàng nhận ra người kia, chủ nhân của đôi mắt đen thanh lượng như nước, đó là một khách nhân tôn quý được mời đến - người đang nắm giữ việc kinh doanh tơ lụa, Tiếu Dũng, thanh sam thiếu niên có diện mạo luôn làm cho nàng cảm thấy kỳ quái!
Giang Ngọc khẽ nheo mắt, liếc nhìn chén ngọc, hữu lễ nâng chén xem như thiện ý đáp lại thiếu niên kia.

Thiếu niên kia động tác cũng không chút hoang mang nâng chén rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó khẽ cười trút chén rượu trống rỗng trong tay, làm cho phò mã gia hiểu được, hắn đã uống cạn, thể hiện sự tôn trọng đối với người mời rượu.

Giang Ngọc mỉm cười nhìn về phía thiếu niên tính tình sảng khoái kia, trong lòng nhất thời cao hứng, cũng ngửa đầu uống cạn.

Hai nam tử đồng thời buông chén rượu trong tay, cùng nhau thưởng thức tiếng pháo mà mỉm cười rực rỡ...

Bình luận

Truyện đang đọc