SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Tại thanh sơn xinh đẹp tuyệt trần, lại quanh quẩn trận trận nhạc khúc du dương tuyệt mỹ, tiên nhạc nhẹ nhàng phiêu hốt khiến thánh địa này lại thêm một phần tiên khí, bất nhiễm phàm trần...

...

Buổi tối tại Tử Vân Đình, Giang Ngọc nhàn nhã tự tại đạn tấu dao cầm, đôi mắt xinh đẹp nửa mở nửa khép âm thầm hung đúc. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đột nhiên thích cảm giác tranh nhạc mờ ảo này, mỗi một âm phù quả thật là có thể rung động lòng người, khiến người ta vô cùng hoài niệm...

...

Đổng Thúy Trúc vừa rồi đã đổi một thân la y bạch sắc, nàng toát ra mị lực mê người, uyển chuyển nhu nhược tiến đến Tử Vân Đình.

Làn váy thật dài theo bước chân mềm mại của nữ tử, chậm rãi vẽ ra một đường cong tinh xảo trên sàn gỗ hương mộc của Tử Vân Đình...


Nữ tử tao nhã tuyệt sắc như vậy, trên thế gian này quả thật là khó gặp!

Chỉ tiếc, nữ tử sạch sẽ như vậy, thanh lịch sạch sẽ, phong vận khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại sinh tồn tại nơi phong trần ô trọc!

Có lẽ, người và việc trên thế gian, quả thật là không có gì là hoàn mỹ không tỳ vết...

Đổng Thúy Trúc mềm mại đi đến bên cạnh nữ tử đang đánh dao cầm, nàng khẽ cúi người ngồi bên cạnh Giang Ngọc, tập trung tinh thần thưởng thức tiếng đàn thanh thoát tựa như một vị tri âm tri kỷ.

...

Giang Ngọc khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang cười nhìn nữ tử bên cạnh, mị khí mị giận thản nhiên mỉm cười với nàng, rồi lại quay đầu tiếp tục đắm chìm trong tiếng đàn như si như túy...

Đổng Thúy Trúc thấy người kia lúc này dáng vẻ say mê, trong lòng cũng vui vẻ không ngớt, nàng ôn nhu nâng cánh tay lên, thay nữ tử đang đánh đàn, vén một lọn tóc rũ xuống bên tai, thần sắc mang theo nồng đậm quyến luyến, tình ý triền miên...


Giang Ngọc nhẹ nhàng hưởng thụ xúc cảm ấm áp ôn nhu tựa như mơn trớn, cảm giác như vậy, đối với nàng mà nói thật ra cũng không tệ.

Đối diện nữ tử trước mắt, nàng có thể tạm thời buông xuống tất cả ràng buộc và mặt nạ trên người. Thì ra thẳng thắn thành khẩn đối mặt người khác, sẽ là cảm giác khoan khoái và thả lỏng như vậy...

Giang Ngọc đánh xong cầm khúc, chậm rãi thu lực đạo trên tay.

Đổng Thúy Trúc thấy nữ tử dừng động tác, liền ôn nhu tựa vào vai nữ tử. Lại nâng cánh tay, vươn tay trái, nhẹ nhàng sờ lên cầm huyền tinh tế vừa rồi Giang Ngọc đánh lên, ôn nhu nói: "Cầm khúc này cũng được Ngọc Nhi đánh ra linh tính, khúc khúc diệu âm, thật sự rất cảm động, khiến người ta say mê!" Đổng Thúy Trúc yếu ớt nhướng mày, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt hữu thần.


Giang Ngọc nghe nàng ca ngợi  như vậy, trong lòng cũng là có chút vui vẻ. Nàng hài lòng ngửa đầu cười lớn, thân thể theo tiếng cười nhẹ nhàng lay động, nàng nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt thanh mỹ kia, trong lòng lướt qua một tia cảm giác khác thường, nói: "Nguyệt Nhi thật biết ăn nói, ta cũng chỉ có thể ở Tử Vân Đình của ngươi, mới có thể sinh ra nhã hứng như thế, cầm nghệ của ta quá mức bình thường, sao có thể so với cầm nghệ của nữ nhân tài ba đứng đầu bát viện như ngươi !"

Đổng Thúy Trúc nhu nhuyễn nhìn lên bạch y nữ tử đang cố ý tránh né ánh mắt của nàng, mắt ngậm hoa đào nhìn nữ tử đang mặt mày rạng rỡ kia, mị khí nói: "Nguyệt Nhi chính là thích nghe ngươi đạn tấu cầm khúc, cầm khúc bàng bạc đại khí, Nguyệt Nhi có lẽ cả đời cũng theo không kịp!"

Giang Ngọc nheo mắt nhìn vào đôi mắt hoa đào nhu mị trong suốt kia, một tia ảo giác ở trước mắt chợt lóe tức thệ, nàng khẽ lắc đầu, cười nhẹ một tiếng, không hề muốn cùng nữ tử này nói thêm gì nữa, sóng mắt lưu chuyển nhìn đến dao cầm, suy tư chốc lát, liền muốn đứng dậy rời đi.
Không ngờ lại bị nữ tử bên cạnh nhẹ nhàng kéo trở về tại chỗ, Giang Ngọc nghiêng đầu hàm chứa tiếu ý cùng khó hiểu mà nhìn nàng,  ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Kẻ ngốc như nàng, quả thật là hoàn toàn đoán không ra tâm tư của nữ tử nhu tình vạn chủng kia!

Đổng Thúy Trúc quyến rũ ôm lấy Giang Ngọc, đưa tay ôn nhu  vuốt ve dung nhan tuấn mỹ, mềm nhẹ nói: "Nguyệt Nhi rất thích Ngọc Nhi, thực sự rất thích!"

Giang Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn nữ tử ám muội vạn phần lúc này, khẽ cười nói: "Ngọc Nhi cũng rất thưởng thức, rất thích Nguyệt Nhi! Ha ha..."

Đổng Thúy Trúc chăm chú nhìn đôi mỹ đồng của Giang Ngọc, nhẹ nhàng nâng ngọc thủ trắng nõn, tháo tấm khăn lụa màu xanh nhẹ trên mặt xuống, trong khoảnh khắc liền lộ ra dung nhan tuyệt thế khuynh thành...

Giang Ngọc ngơ ngác nhìn dung nhan dường như đã từng quen biết, nàng không hiểu vì sao mỗi lần thấy dung nhan này, nàng sẽ sản sinh loại cảm giác đau lòng đến hít thở không thông?
Nàng mờ mịt nhìn về phía nàng kia, lẳng lặng nhìn, si ngốc, suy tư...

Đổng Thúy Trúc chậm rãi đến gần nữ tử đang thất thần, có chút khẩn trương, ôn nhu hôn lên dung nhan nàng ái mộ đã lâu, trong lòng nàng có chút kích động, nữ tử kia không hề tránh né nàng, mà chỉ mặc cho nàng nhẹ nhàng hôn lấy, ôm lấy.

Nàng vốn dĩ thực sự rất sợ người kia sẽ chán ghét nàng, thực sự rất sợ...

Giang Ngọc mờ mịt mặc cho nữ tử tuyệt mỹ kia tiếp cận nàng, hôn nàng, khóe môi lại chậm rãi cong lên...

Phóng túng, cho dù phóng túng thì đã thế nào? Đối với các nàng mà nói, cũng không cầu yêu nhau lâu dài, muốn chỉ là sáng nay có rượu sáng nay sa, lưu lại chút hồi ức tốt đẹp là đủ rồi...

Mặc kệ là an ủi, là phóng túng, là si tình, là luyến ái, tất cả thật ra ở giờ phút này cũng đã hoàn toàn không quan trọng nữa...
Có lẽ, ái ngữ cùng ôn tồn, cũng chỉ là nhợt nhạt thoáng qua mà thôi...

Mà vô tận thâm ý, cũng chỉ có người trong cuộc, mới có thể thật sự sáng tỏ!

...

Nữ tử mềm nhẹ hôn môi Giang Ngọc, nụ hôn tinh tế mềm mại, rồi lại nồng nhiệt như lửa, đầu lưỡi ấm áp linh xảo một lần lại một lần khơi dậy nhiệt huyết cùng tình triều trong Giang Ngọc.

Bàn tay thon dài mềm mại của nữ tử, nhẹ nhàng thăm dò vào y phục lụa mỏng, ôn nhu xoa nắn đỉnh núi ôn nhu khéo léo, nhẹ nhàng trêu đùa nụ hoa, một lần lại một lần muốn kích khởi tình ý trong lòng mỹ nhân...

Giang Ngọc nhíu mày khẽ đẩy nữ tử trong lòng ra, thở dốc nhìn thẳng  vào đôi mắt đẹp đã động tình, nàng đột nhiên hé miệng cuồng tiếu. Chợt nghiêng đầu ngả ngớn quan sát nữ tử, vươn tay, chậm rãi cởi dây thắt lưng tuyết trắng của Đổng Thúy Trúc, nhẹ nhàng đẩy xiêm y của nàng ra, chậm rãi cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh núi oánh nhuận xinh đẹp, môi lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng liếm ngậm nụ hoa kiều diễm, tà khí mỉm cười, cảm thụ được nữ tử trong lòng nhất thời rung động...
Đổng Thúy Trúc có chút vô lực mà nằm xuống, đưa tay câu lấy cần cổ của nữ tử phía trên, yêu mị mỉm cười nhìn nữ tử như si như say kia...

Giang Ngọc theo lực đạo của nữ tử mà nằm trên người nàng, cúi đầu nhìn nhau, nàng tùy ý giai nhân trong lòng cũng ôn nhu trút bỏ xiêm y của nàng, hai thân thể xinh đẹp nóng bỏng gắt gao dán hợp với nhau, ma sát lẫn nhau, quấn lấy lẫn nhau...

Hai đôi môi xinh đẹp cũng đồng dạng thân mật khăng khít, giao triền đòi lấy...

....

Trong Tử Vân Đình phi sa mạn vũ, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng ngâm khẽ phát ra từ một đôi nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nhịn không được làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào...

...

Tiểu Hương bưng một đĩa trái cây đến, tiêu sái vào Tử Vân Đình, mỉm cười giương mắt nhìn vào trong đình, vừa định lên tiếng, lại chợt thấy một bức cảnh xuân đầy hương diễm.
Chỉ thấy, một đôi nữ tử tóc dài bạch y thuần mỹ, song song dựa sát vào nhau phía sau dao cầm, thoả thích quấn lấy đối phương, si mê ma sát đối phương, hình ảnh tuyệt mỹ như vậy, quả thật khiến người ta không thể dời mắt!

Tiểu Hương đỏ mặt, thức thời mà chậm rãi rời khỏi Tử Vân Đình đang tình cảm dâng trào mãnh liệt, nàng xấu hổ đỏ mặt đồng thời ngọt ngào mỉm cười.

Có lẽ, tiểu thư vẫn tâm cao khí ngạo nhà nàng, cuối cùng đã tìm được người có thể ký thác phương tâm cùng vướn bận...

...

Các nàng ưu mỹ ngồi dậy, giúp đỡ đối phương bỏ đi tất cả ràng buộc ngoài thân, thân thể băng cơ ngọc cốt cuối cùng hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng, có vẻ càng thêm động nhân, câu hồn nhiếp phách...

Đổng Thúy Trúc quyến rũ mềm mại quấn lấy nữ tử cao gầy tuấn mỹ, cẩn cẩn dực dực hôn lên thân thể mềm mại nhẵn nhụi, xúc cảm tuyệt hảo một lần lại một lần khơi dậy sóng nhiệt trong thân thể, nơi tư mật giữa hai chân đã ướt đẫm từ lâu, cảm giác cấp thiết yêu thương, có lẽ các nàng cũng đã cảm nhận được từ lâu.
Giang Ngọc tà khí cười xấu xa với nữ tử trong lòng, bàn tay thon dài, mềm nhẹ theo thân thể uyển chuyển của nữ tử chậm rãi trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng mơn trớn nơi mềm mại mẫn cảm kia, khiến nữ tử trong lòng trong lòng càng thêm trầm mê trong tình triều cuồn cuộn...

Nữ tử hôn sâu, cũng theo người đó nhu lộng mà trở nên càng thêm nồng nhiệt. Các nàng thỉnh thoảng nhìn nhau thấp giọng mỉm cười, triền miên xen lẫn hoan thanh tiếu ngữ, thật sự có thể làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Bàn tay xinh đẹp kia cuối cùng không thể cưỡng lại hàm ý khẩn cầu trong đôi mắt xinh đẹp của nữ tử, cuối cùng chậm rãi tìm đến nguồn suối, mềm nhẹ tham nhập vào nơi sâu nhất, yêu kiều vũ động, âu yếm...

Nữ tử được động tác ôn nhu cùng tiết tấu có quy luật kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thể xác và tinh thần hư nhuyễn không chịu nổi, không tự chủ được mà khẽ ngâm ra tiếng, toàn thân càng thêm gắt gao quấn lấy thân thể của Giang Ngọc, thở dốc, run rẩy...
Bàn tay ngọc đầy vết thương theo tiếng rêи ɾỉ của nữ tử, dần dần tăng thêm tốc độ và lực đạo, một lần lại một lần muốn cho mỹ cảm càng thêm tăng vọt.

Nàng dường như đang đạn tấu một cây cổ cầm với những âm phù tuyệt diệu, lần lượt đưa nữ tử trong lòng đến gần đỉnh núi.

Mãi đến Mãi đến khi nữ tử khuynh quốc khuynh thành trong lòng nũng nịu ngâm khẽ, cầu xin tha thứ, cho đến suy yếu, tê liệt ngã vào trong lòng nàng, nàng mới quyến luyến dừng những động tác điên cuồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chậm rãi rút ngón tay ra, yêu dị cúi đầu hôn lên dung nhan phấn hồng kiều diễm, khẽ hỏi: "Được không? Thích không?"

Đổng Thúy Trúc xấu hổ đỏ mặt, chậm rãi gật đầu, lại vươn hai tay ôm lấy cần cổ thon dài của nàng, ngẩng đầu si mê dâng lên đôi môi thơm ngọt...

...

Bình luận

Truyện đang đọc