SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Giang Ngọc nghẹn cười, trong lòng dâng lên nhiều điểm thương tiếc, nàng ôn nhu vuốt ve dung mạo linh mỹ đáng yêu kia, áy náy cười nói: "Không phải, không phải, Nhị Nhi đừng giận, Nhị Nhi làm rất tốt, chỉ là,  chỉ là, ha ha, có chút nhột, buồn cười mà thôi!"

Vĩnh Ninh công chúa bĩu môi, gắt giọng: "Phò mã đáng ghét, người ta, người ta còn không thuần thục! Nàng, nàng không cần cười ta!"

Giang Ngọc nhìn thấy nha đầu kia tay chân luốn cuống, cuối cùng vẫn không nhịn được ý cười, ngửa đầu, lớn tiếng bật cười...

Vĩnh Ninh công chúa cắn môi, không muốn để tâm nữ tử đang cười to dưới thân nữa, nàng cúi đầu lại bắt đầu dùng toàn bộ tinh thần chăm chú làm việc, nàng muốn khơi dậy nhiệt tình của nữ tử cuồng vọng kia, nàng rất muốn cho nàng ấy cũng thoải mái như cảm giác nàng ấy đã mang đến cho nàng, nàng hy vọng nàng ấy có thể lưu luyến nàng, cũng giống như nàng ấy yêu Nam Cung Diễm.


Giang Ngọc nhìn Vĩnh Ninh công chúa cẩn thận ôn nhu hôn nàng, nàng có thể cảm nhận được sự chấp nhất của nữ tử kia, trong lòng nàng dĩ nhiên là bị nàng ấy cảm động.

Vĩnh Ninh công chúa dần dần theo cần cổ của nữ tử mà hôn xuống, nàng dĩ nhiên bị làn da hoàn mỹ kia làm cho si túy không chịu nổi, nàng giống như trẻ con, liếʍ ʍúŧ thưởng thức quả anh đào phấn nộn trước ngực, một bàn tay nhẹ nhàng nhu lộng một khỏa đầy ắp khác, mà khoảnh khắc bàn tay nàng dần hướng tiểu phúc của nữ tử, mềm nhẹ chạm vào nơi như nhược mẫn cảm nhất của người nàng yêu...

Giang Ngọc nhất thời bị cảm giác nhột nhạt kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nhíu mày, thân thể nàng khẩn trương đến run lên, nhanh chóng phản thân áp nữ tử đang trúc trắc khiêu khích nàng xuống dưới thân, tà ác lại hư hỏng cười nói: "Nhị Nhi, Ngọc Nhi sẽ dạy  nàng một lần được không?"


Vĩnh Ninh công chúa kinh ngạc nhìn vào đôi mắt yêu mị kia, đỏ mặt, muốn  đẩy nàng ra, nói: "Không cần, nàng, nàng đã dạy Nhị Nhi mấy lần rồi, lần này nên đổi lại!"

Giang Ngọc nhướng mày, vũ mị dùng thân thể ma sát, mơn trớn thân thể nhu nhược bên dưới, làn da hoàn mỹ khiến nàng càng lúc càng trầm túy si mê, nàng yêu mị nói: "Lẽ nào Nhị Nhi không thích?"

Vĩnh Ninh công chúa bị người kia ma sát đến toàn thân vô lực, nhưng nàng vẫn quật cường thở dốc nói: "Không cần, phò mã không cần đối với Nhị Nhi như vậy, Nhị Nhi đã muốn đủ rồi, Nhị Nhi cũng muốn cho phò mã...a...Không cần..."

Giang Ngọc cười khẽ một tiếng, một tay nhẹ nhàng phủ lên tấm lưng xinh đẹp của nữ tử, cúi đầu khẽ liếm lộng một khỏa mềm mại, một tay nhẹ nhàng trượt đến nơi nhu nhược nhất của nữ tử, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng tìm kiếm ở nơi nhu nhuyễn kia, một mảnh nóng ẩm trơn ướt đã tràn khỏi sơn động...


Nàng cúi đầu dán sát bên tai nữ tửu, nhẹ giọng hỏi: "Nhị Nhi thật sự muốn đủ rồi sao? Vậy mỹ cảnh ẩm ướt này lại đại biểu cái gì?"

Nữ tử đỏ mặt, quay mặt đi, hai tay muốn đẩy nữ tử trên người ra, nũng nụi nỉ non: "Không biết, không biết, nàng đáng ghét...."

Bên trong sa trướng lụa mỏng màu đỏ, tiếng thân ngâm thở dốc, không ngừng nhợt nhạt truyền vào đình viện giữa đêm khuya, lúc này các nha hoàn trực đêm trong viện, dĩ nhiên nghe được âm thanh tiêu hồn thực cốt bên trong, mỗi người đều mặt đỏ tai hồng tinh tế lắng nghe, có lẽ, trong đầu đều đang miêu tả xuân quang trong phòng một lần...

Giang Ngọc động tình lay động thắt lưng, tất cả của nữ tử kia, làm cho nàng càng lúc càng lâm vào điên cuồng, nàng toàn thân mồ hôi đầm đìa, ngẩng đầu, khẽ gọi danh tự của nữ tử, thắt lưng luật động càng lúc càng mãnh liệt...
Nữ tử dưới thana nàng, dĩ nhiên chịu không nổi xúc cảm quá mức mỹ diệu kia, nàng bất lực, bàng hoàng lay động phối hợp người kia, biểu tình thống khổ mà cầu xin tha thứ, nàng nỉ non, mà động tác của người kia lại càng lúc càng phóng túng, cuồng dã...Cho đến khí các nàng đồng thời phóng thích tất cả....

Nàng hoãn thần, nhẹ nhàng gần kề trước mặt nữ tử còn chưa hoàn hồn, ôm nàng ấy vào lòng, cúi đầu thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên vầng trán xinh đẹp vẫn còn lưu lại mồ hôi, thở dốc ôn nhu nói: "Nhị Nhi thật ngoan, Ngọc Nhi thực sự rất thích, về sau Ngọc Nhi nhất định sẽ yêu thương nàng..."

Nói xong, nàng lại nhẹ nhàng nằm lên thân thể nhu nhược xinh đẹp kia...

Có lẽ, đối với một đôi quyến lữ mới vừa hiểu được việc ân ái mà nói, thời khắc kích động lòng người , vĩnh viễn đều là không biết đủ, ngươi xem đôi gia nhân ngọc nữa kia thì sẽ biết, các nàng lại bắt đầu một phen triền miên vân vũ khác!
Mặt trời đã lên cao ba sào, chính phòng của Thiên Xu biệt uyển, một nữ tử tóc dài xinh đẹp, chậm rãi ngồi dậy, vươn cánh tay trắng nõn cầm lấy bạch sam đặt ở đầu giường, vén chăn gấm lên chuẩn bị cẩn thận rời khỏi chiếc giường lớn hương diễm. Nhưng bỗng nhiên lại bị một cánh tay khác ôm lấy.

Giang Ngọc bất đắc dĩ quay đầu, nhìn nữ tử quang lỏa trên giường, ôn nhu cười nói: "Nhị Nhi ngủ thêm chốc lát, Ngọc Nhi thật sự còn có chuyện phải làm, phải đi rồi!"

Vĩnh Ninh công chúa bĩu môi ngồi dậy, tùy ý cẩm y theo thân thể trắng nõn trượt xuống, lộ ra thân hình lả lướt, hai tay  nàng vũ mị mở ra, gắt gao ôm lấy người đang muốn rời đi, gắt giọng: "Nằm lại một lát không được sao! Xin nàng, ở lại cùng ta, không biết khi nào nàng mới trở lại!"

Giang Ngọc cười khổ, xoay người ôm lấy thân thể mềm mại kia, nói: "Công chúa tốt của ta, nằm nữa sẽ đến ngày mai, chúng ta còn chưa ăn cơm đâu!"
Đột nhiên nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nâng cằm người kia, có chút xấu xa cười nói: "Lẽ nào, công chúa nàng, ha ha, Nhị Nhi vẫn còn muốn..."

Vĩnh Ninh công chúa nghe được tà ngôn tà ngữ của người kia, nổi giận đẩy nàng ra, xấu hổ nói: "Nàng, nàng chỉ biết những chuyện này! Người ta, người ta chính là muốn ở cùng nàng nhiều hơn một chút mà thôi, bỏ đi, bỏ đi, rời giường thôi, rời giường thôi! Nàng đã muốn đi, Nhị Nhi giữ lại cũng không được!"

Giang Ngọc vươn tay kéo tiểu công chúa vào lòng, nhu nhuyễn nói: "Công chúa không nên tức giận, Giang Ngọc hôm nay là thật sự có việc quan trọng phải xử lý, buổi tối ta lại đến cùng  nàng có được không?"

Vĩnh Ninh công chúa nghe người kia ngữ khí mềm nhẹ, tự biết bản thân cũng có phần gây sự vô lý, liền bĩu môi, liếc người kia một cái, khẽ gật đầu nói: "Được rồi, nhưng nàng phải nhớ buổi tối trở về sớm một chút!"
Giang Ngọc bất đắc dĩ gật đầu, cười đáp: "Được được, buổi tối Giang Ngọc nhất định trở về bồi công chúa đại nhân của ta!" Nói xong, nàng lại mỉm cười, đứng dậy nhanh chóng mặc xong y phục....

Ai, nghĩ đến vị kiều thê bướng bỉnh này, chính là không dễ chọc, về sau có thể sẽ có không ít tội cho vị phò mã phong lưu này gánh chịu...

Buổi chiều, Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn một thân thường phục, vừa đi vừa trò chuyện, phía sau bức bình phong hoa văn song ưng hồng điểu, một bóng người đột nhiên từ phía sau bước đến...

Nhất thời đụng phải hai người Giang Ngọc.

Giang Ngọc bị bóng người đột nhiên xuất hiện đụng phải, một chung trà ấm áp sái trên bạch y, nổi lên một mảnh ố vàng...

Giang Ngọc ghét nhất là bị làm bẩn y phục sạch sẽ của nàng, nàng không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn người trong lòng, lỗ mãng đụng phải tiểu hầu gia nàng...
Một đôi mắt yêu mị câu hồn có chút kinh hãi nhìn Giang Ngọc.

Thu Tâm Lan có chút sợ hãi, mềm nhẹ nói: "Xin phò mã trách phạt, Tâm Lan đã quấy nhiễu đến phò mã gia..." Nói xong, Thu Tâm Lan muốn rời khỏi lồng ngực phò mã gia, quỳ xuống thỉnh tội...

Giang Ngọc nhìn nữ tử yêu mị kia, tà ác cong khóe môi, hai tay vươn ra gắt gao ôm lấy nữ tử dự định rời khỏi ngực nàng, cười nói: "Tâm Lan? A, chuyện gì lại nóng vội như vậy?"

Thu Tâm Lan nép vào ngực phò mã gia ngượng ngừng cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: "Công chúa muốn uống Ô Ma trà do Tâm Lan pha, vừa rồi Tâm Lan đặc biệt pha một tách Ô Ma trà cho công chúa, vội vã mang đến cho công chúa nếm thử, không ngờ lại mạo phạm đến phò mã gia, Tâm Lan đáng chết..."

Giang Ngọc kéo ra một nụ cười xấu xa, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi gần kề bên tai nữ tử, ám muội nói: "Tâm Lan có phải muốn cố ý khiến bản hầu chú ý hay không? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thu Tâm Lan không hề chuẩn bị, sững sốt chốc lát, nàng  cũng không nghĩ phò mã gia lại trức tiếp nói ra lời này...

Giang Trí Viễn sắc mặt âm trầm nhìn đôi nam nữ ái muội phía trước, trường kiếm trong tay dần dần nắm chặt..

Trong lòng nàng không hy vọng tiểu hầu gia đi trêu chọc nữ tử lai lịch không rõ ràng này, nàng không muốn hầu gia bởi vì nữ tử này mà bị nguy hiểm không cần thiết.

Giang Ngọc ngẩng đầu buông nữ tử trong lòng, Thu Tâm Lan kinh ngạc đến ngây người, nàng  phất tay áo, phong lưu, dụ hoặc mà nhìn nữ tử, khẽ cười nói: "Tâm Lan không phải biết pha trà sao? Ngày nào đó có thời gian cũng pha cho bản hầu một  tách trà đi, để bản hầu cũng có thể thưởng thức thủ nghệ của giai nhân...ha ha..."

Nói xong, Giang Ngọc liền tiêu sái bước trên hành lang...

Thu Tâm Lan đứng tại chỗ, chậm rãi thu hồi biểu tình nhu nhược, thay vào đó là ánh mắt y mị, nhìn bạch ảnh phiên nhiên rời đi, trong lòng thầm nghĩ, Giang Ngọc, ngươi quả thật là một người thông minh! Nhưng một ngày nào đó, ta nhất định sẽ làm ngươi hoàn toàn thuần phục trước ta, ha ha, nếu như đến lúc đó, ta nhất định đối đãi tốt với ngươi...
Thu Tâm Lan kiều mỵ mỉm cười, cúi thân thể nhặt lấy tách trà trên mặt đất lại không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt vào tay, nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ đầu ngón tay nhợt nhạt...

Giang Ngọc thả chậm bước chân, nhìn như tùy ý, trầm giọng hỏi Giang Trí Viễn vẫn yên lặng bên cạnh: "Nữ tử này ở trong phủ vẫn an phận thủ thường sao? Có phát hiện điều gì dị thường không!"

Giang Trí Viễn cúi đầu thản nhiên trả lời: "Thuộc hạ vẫn sai người theo dõi, nhưng vẫn chưa phát hiện dị thường gì, Thu Tâm Lan này bình thường đều đi theo Vĩnh Ninh công chúa. Bất quá, Trí Viễn vẫn cho rằng nàng ta rất nguy hiểm, hầu gia phải cẩn thận khi tiếp xúc!"

Giang Ngọc quay đầu nhìn về phía Giang Trí Viễn, cười sang sảng, vỗ vai Giang Trí Viễn, cười nói: "Trí Viễn a Trí Viễn, chẳng lẽ là nghĩ bản hầu đối với Thu Tâm Lan kia là có ý gì sao? Ha ha..."
Giang Trí Viễn thấy tiểu hầu gia như vậy, cũng biết bản thân lắm lời, liền đỏ mặt cúi đầu đứng yên không nói.

Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn yên lặng, xấu xa cười nói: "Trí Viễn quá xem thường ta rồi, bản hầu tuy thích nữ tử, nhưng sẽ không lạm tình như thế! Trí Viễn yên tâm, bản hầu chính là muốn xem mị hồ ly kia rốt cuộc muốn giở trò gì! Ha ha... Nhất định phải sai người theo dõi nàng ta, nếu như phát hiện động tĩnh gì, lập tức thông báo cho ta biết, nhưng quyết không thể đả thảo kinh xà! Hiểu không?"

Giang Trí Viễn nghe hiểu, vội cúi đầu cung kính trả lời: "Vâng, hầu gia yên tâm, Trí Viễn nhất định sẽ cẩn thận theo dõi!"

Trong lòng Giang Trí Viễn tràn đầy khó hiểu, nàng thật không nghĩ để tiểu hầu gia cùng nàng kia có tiếp xúc gì, hy vọng hầu gia thật sự không có việc gì mới tốt...

Bình luận

Truyện đang đọc