SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Hoa tuyết trong suốt bay lượn khắp bầu trời, thực sự khiến người hảo sinh say mê mê luyến.

Giang Ngọc thích tuyết, mặc dù nàng không thích sự lạnh lẽo, mùa đông ở phương bắc lạnh thấu xương tủy, nhưng phương bắc kia độc hữu chính là tuyết bay nhẹ nhàng thuần khiết.

Bạch y nam tử miễn cưỡng ở trên giường ngủ tựa vào cửa sổ, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, nghênh tiếp từng mảng từng mảng hoa tuyết ngoài cửa sổ rơi xuống.

Chúng thật băng lãnh, rơi vào tay lập tức tan biến, nhưng lại thấy hiển nhiên, rõ ràng ~.

Cảnh vật thiên nhiên này, thế nào lại tinh xảo như thế, nhiều dáng vẻ.

Giống như do thần linh tinh tế xảo đoạt thiên công* (vô cùng khéo léo) vẽ ra!

Nghĩ là thần nhân tạo tuyết ở thượng thiên, thật sự là có một loại tâm tư, tuệ tâm, lại có thể tạo ra cảnh vật tuyệt mỹ tinh tế như vậy.

Suy nghĩ ở thế gian này, cũng có một cảnh vật tuyết đầu mùa từ trên trời giáng xuống tối thánh khiết đi ~!

Giang Ngọc tự mình suy nghĩ, Nam Cung Diễm nhẹ mang một kiện áo choàng khoác lên trên người Giang Ngọc, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng.

Giang Ngọc quay đầu ôm lấy mỹ nhân không lên tiếng kia,cười nói:

- Diễm nhi có lạnh không? Hay là nên đóng cửa sổ lại đi? Thân thể ngươi vừa mới khỏe lại, cũng không nên bị hàn khí ảnh hưởng.

Nam Cung Diễm ngoan ngoãn dựa sát vào trong ngực tuấn nhân kia, yếu ớt đáp:

- Diễm nhi không lạnh, Ngọc ca ca thích tuyết ư?

Giang Ngọc cười cười, tiện tay khẽ đóng cửa sổ lại, cúi đầu:

- Thích, chúng cũng giống như Diễm nhi thuần khiết đẹp đẽ, sao khiến ta không thích?

Nam Cung Diễm nhẹ nhàng cầm lấy ngọc thủ trắng nõn vô cùng lạnh kia, đặt ở trên mặt muốn sưởi ấm cho nàng:

- Ngọc ca ca, có phải là nhớ nhà?

Giang Ngọc nhìn nhân nhi nhu thuận ấy, ôn nhu nói:

- Diễm nhi cái gì cũng biết sao?

Nam Cung Diễm nhẹ ngẩng đầu nhìn nhân nhi tối dạ kia nói:

- Diễm nhi hiểu rõ, Ngọc ca ca sớm muộn cũng phải về, miễn là Ngọc ca ca đừng quên mang Diễm nhi đi cùng, đừng bỏ rơi Diễm nhi là được.

Nói xong lại nhàn nhạt cười nói:

- Ngọc ca ca, chúng ta đến hoa viên ngắm tuyết rơi đi thế nào?

Giang Ngọc cau mày đáp:

- Vừa mới khỏi bệnh, sao lại nghịch ngợm chơi đùa rồi?

Nam Cung Diễm nũng nịu đung đưa ống tay áo của Giang Ngọc, ôn nhu nói:

- Người ta khỏe hơn nhiều rồi, suốt ngày đều ở trong phòng buồn bực, cả người đều nổi mốc, Ngọc ca ca chính là thương thương xót xót cho Diễm nhi chứ, mang Diễm nhi ra ngoài hít thở không khí đi!

Giang Ngọc cười khẽ nhìn nhân nhi bảo bối khả ái kia, nghĩ rằng mỹ nhân này độc hữu năng lực làm nũng quả thực là dễ chịu, thực sự bất luận ngươi là nhân vật thế nào, đều phải thạch lưu quần hạ* phủ phục tại đây ~!

Giang Ngọc nắm lấy ngọc thủ của bảo bối mang vào trong ngực, cúi đầu đến gần bên tai mỹ nhân thấp giọng nói:

- Yêu nhi, sau này không được phép lại đối với kẻ khác mà nũng nịu, ngoại trừ ta ra!

Nam Cung Diễm khí sắc đỏ ửng quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, lớn mật đáp:

- Ngọc ca ca, cũng phải chỉ đối với ta là thận cận như thế mới phải?

Giang Ngọc nhẹ đớp một cái trên mũi phấn nhân ấy, cười nói:

- Chỉ cần Diễm nhi không vứa bỏ Ngọc nhi, Ngọc nhi cả đời chỉ đối tốt với Diễm nhi ~!

Nói xong trong lòng lại hiện lên dáng người đẫy đà mị hoặc kia, thật không biết thời gian qua nàng như thế nào.....

Trong hoa viên vương phủ trắng trong suốt long lanh,tuấn mỹ thiếu niên khoác tuyết hồ bì áo đang bẻ một nhánh hồng mai đua tỏa hương, trên cây mai tuyết đọng hoa đều rơi rụng trên người thiếu niên, lưu luyến chẳng rơi.

Giang trên tay cầm nhánh mai, vui vẻ đặt vào trong tay Nam Cung Diễm, nói:

- Diễm nhi thích là chính nhánh này? Đúng là Ngọc nhi không chiết sai?

Nam Cung Diễm nhìn Giang Ngọc kia một thân tuyết nhung*, thương tiếc lấy tay phủi xuống từng mảng tuyết, đáp:

- Ai cho ngươi hái nó, Diễm nhi chỉ nói nó xinh đẹp, xem ngươi này toàn thân đầy tuyết khí!

Giang Ngọc ngắm nhìn mỹ nhân nọ vì mình phủi tuyết, cười sáng ngời:

- Chỉ cần ngươi thích, Ngọc nhi cũng liền cho ngươi ~! Dù cho là ngôi sao trên trời, Giang Ngọc ta cũng nhất định hái nó xuống cho ngươi ~!

Dứt lời liền kéo mỹ nhân từ chỗ đó, đi đến chỗ hoa mai tụ hội.

Nam Cung Phi vừa mới từ trong cung hồi phủ, đi ngang qua mai viên là lúc lại nghe được chính là tiếu ngữ hoan thanh, liền cau mày đi vào, chẳng ngờ lại chứng kiến cảnh tuấn nam mỹ nữ thân thiết chơi đùa.

Hắn xuất thần nhìn tràng diện đẹp đẽ rực rỡ ấy, trong lòng cảm thấy khó khăn một hồi đã bình tĩnh lại được.

Kia là đôi bích nhân thanh mai trúc mã, nhưng trong mắt Nam Cung Phi hắn, lại là không vừa mắt như vậy.

Giang Ngọc nhẹ nhàng gạt đi tuyết trắng trên tóc Nam Cung Diễm, ngẩng đầu lại trông thấy tiểu vương gia đứng cách đó không xa đang ngơ ngác nhìn mình.

Là Nam Cung Phi, cuối cùng gặp mặt hắn rồi ~!

Giang Ngọc cười cười, cúi đầu đối Nam Cung Diễm nói:

- Diễm nhi, thời gian cũng không còn sớm, bảo Xuân nhi cùng ngươi quay về trước, sợ sẽ bị nhiễm hàn khí, thì lợi bất cập hại!

Trong mắt Diễm nhi hiện lên một tia lo lắng, nghi ngờ nói:

- Ngọc ca ca không cùng Diễm nhi quay về sao?

Giang Ngọc ôn nhu đáp:

- Diễm nhi về trước đi, Ngọc nhi cùng Nam Cung huynh nói vài lời, sẽ về.

Diễm nhi quay đầu nhìn cách đó không xa Nam Cung Phi ngơ ngẩn đứng ở kia, minh bạch ý tứ của nàng, liền cúi đầu đáp ứng thuận theo, để cho Xuân nhi dìu trở về trước.

Giang Ngọc mỉm cười hướng đi về phía Nam Cung Phi, cúi người hỏi:

- Tiểu vương gia gần đây tốt không ~!

Nam Cung Phi khí sắc ám trầm đáp:

- Phò mã gia cũng khỏe mạnh a~!

Giang Ngọc xấu hổ cười nói:

- Việc đã đến nước này, Giang Ngọc tự biết có tội, mong rằng tiểu vương gia có thể lý giải ~!

Nam Cung Phi nhướn mày bực tức nói:

- Thế nào lý giải? Xin hỏi phò mã gia muốn đối đãi quận chúa như thế nào?

Giang Ngọc nghiêng đầu ngắm nhìn một khối đá, đáp:

- Lấy chân tâm đối đãi ~!

Nam Cung Phi cười khẽ:

- Chân tâm? Phò mã gia thật có chân tâm? Vậy còn công chúa?

Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dường như đang châm biếm kia, nói:

- Nếu có cơ hội ta nhất định cùng công chúa thanh minh, trả cho Diễm nhi một cái công đạo ~!

Nam Cung Phi nhíu mày, từng bước đến gần Giang Ngọc, nhìn thẳng nàng nói:

- Phò mã gia đúng là thật tâm đối đãi Diễm nhi sao?

Khóe miệng Giang Ngọc khẽ nhếch, cũng nhìn thẳng vào đôi mắt không thấu đó, câu chữ rõ ràng:

- Tuyệt không giả dối!

Nam Cung Phi thống khổ cuồng tiếu, đúng vậy, hắn muốn nghe được cái gì, nực cười, hắn không nên lại đối với nàng có ảo tưởng gì, đó là không có khả năng ~!

Hắn rõ ràng nhớ được ngốc nhân kia xem nhẹ sinh mệnh bản thân liều mạng cứu tỉnh quận chúa....

Hắn hiểu điều đó có ý nghĩa gì!

Giang Ngọc khó hiểu nhìn phía Nam Cung Phi, thầm nghĩ: việc này để cho thái tử nhìn ra, tâm tư cẩn trọng chặt chẽ, cũng tuyệt đối không thể khinh thường nửa phần, vạn sự phải tiểu tâm hận trọng mới được ~!

Nam Cung Phi xoay người đưa lưng về phía Giang Ngọc nói:

- Hiển đệ có bằng lòng sẽ cùng duy huynh đối ẩm không?

Giang Ngọc mỉm cười nói:

- Nếu Nam Cung Huynh có nhã hứng như vậy, Giang Ngọc nhất định hầu ~!

Nam Cung Phi tự châm một chén lại một chén muộn tửu, không nói lời nào.

Giang Ngọc cũng cùng uống, cuối cùng muốn phá tan bầu không khí gượng gạo kia, nâng chén lên nói:

- Nam Cung huynh, đang trách Giang Ngọc?

Nam Cung Phi khẽ hừ một tiếng đáp:

- Trách với không trách, nhiều lời đã vô nghĩa ~!

Giang Ngọc nâng chén uống vào một hớp, nghiêm túc kỳ lạ:

- Tiểu đệ chỉ cầu huynh trưởng hiểu cho ta và Diễm nhi, nếu như Diễm nhi nguyện ý theo Giang Ngọc ta, Giang Ngọc cuộc đời này nhất định sẽ dốc hết toàn lực khiến nàng vui vẻ, hạnh phúc ~!

Nam Cung Phi nhướn đôi mắt lên, nhìn chằm chằm thẳng vào Giang Ngọc, cầm chén tửu thủy chậm rãi uống cạn nói:

- Hiền đệ, ngươi...

Giang Ngọc thấy hắn muốn nói lại ngừng, trong tay đã cầm bầu rượu vì Nam Cung Phi châm rượu:

- Huynh trưởng có gì muốn nói, có thể nói thẳng, Giang Ngọc chắc chắn nghe hết lời giáo huấn.

Nam Cung Phi bỗng nhiên nắm lấy ngọc thủ muốn châm rượu cho hắn, nhẹ giọng:

- Hiền đệ có nguyện ở lại kinh thành lâu dài, đem hầu phủ dời đến nơi kinh thành phồn thịnh cũng không phải việc khó a~!

Trong lòng Giang Ngọc khẽ động, ngẩng đầu thấy sắc mặt đỏ hồng chính là tiểu vương gia trong mắt đã đục đi không rõ, nghĩ là đã uống quá nhiều, thì lại cười đáp lại:

- Khó thì không khó, chẳng qua phụ hầu và ta từ nhỏ đã ở tại Giang Nam, phụ hầu tuổi tác đã cao, không thích hợp thay đổi hoàn cảnh, sự nghiệp trong nhà căn bản tất cả đều ở Giang Nam, cũng không thể tùy tiện chuyển nhà.

Khi đang nói chuyện, Giang Ngọc đem ngọc thụ bị mạnh mẽ nắm lấy tự nhiên rút lại, bình tĩnh nói:

- Tiểu vương gia chớ có lo lắng, nếu như quận chúa đồng ý cùng Giang Ngọc đến Giang Nam an dưỡng một đoạn, Giang Ngọc nhất định chăm sóc tốt, thương tiếc ~!

Nam Cung Phi cười khẽ, ánh mắt say mê lại vẫn nhìn thẳng Giang Ngọc, trầm xuống nói:

- Vậy nếu như vi huynh muốn gặp hiền đệ, thì phải làm như thế nào mới được?

Chú thích:

xảo đoạt thiên công: vô cùng khéo léo

thạch lưu quần hạ: ý nói nam tử sùng bái đối với nữ tử

tuyết nhung: vải nhung màu sắc như tuyết  

Bình luận

Truyện đang đọc