SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Đổng Thúy Trúc trong lúc đó hốt hoảng liền bị hắc y nam tử kéo lên ngựa, đi về một phương hướng không xác định...

Trong lòng nàng tựa hồ đã trống rỗng một mảnh, nàng không giãy dụa gì, số phận của nàng cả đời này đều không phải do nàng làm chỉ...

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho nam tử phía sau gắt gao ôm lấy mình, nàng đã không biết số phận sẽ ra sao, nàng đã không có tâm tình đi quan tâm nữa, cứ như vậy đi, mặc kệ nó thôi!

Bởi vì, tâm của nàng đã dần dần chết lặng...

...

Sau một hồi lâu, vó ngựa cuồn cuộn dần dần chậm lại, chậm rãi dừng lại.

Hắc y nam tử kéo dây cương trong tay, trầm giọng nói với nữ tử phía trước: "Đổng cô nương, chúng ta hiện tại đã đến nơi rồi!"

Nữ tử chậm rãi thu hồi tâm thần phiêu hốt, nhíu mày , mở đôi mắt hàm chứa lệ quang.


Nàng giật mình nhìn xung quanh, đây không phải Vân Sơn Đình của nàng sao? Nàng khó hiểu quay đầu lại nhìn về phía nam tử trầm mặc phía sau.

Lúc này, từ trong đình bước ra hai bóng người, hết sức phấn khởi hô lên: "Tiểu thư, tiểu thư, người đã trở về rồi sao?"

Đổng Thúy Trúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nha hoàn thiếp thân Tiểu Hương và Điền Ngũ từ trong đình chạy ra.

Hắc y nam tử nặng nề cười, hai tay rất nhanh ôm lấy nữ tử, thả người nhảy xuống lưng ngựa, sau đó lập tức thả nữ tử trong lòng ra.

...

Đổng Thúy Trúc hòa hoãn chốc lát, buồn vui lẫn lộn mà cùng Tiểu Hương, Điền Ngũ ba người ôm lấy nhau mà khóc, nàng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại hai người Đổng Thúy Trúc nàng xem như thân nhân nữa, mà nay ...

Từ trong miệng Tiểu Hương Đổng Thúy Trúc biết được, thì ra hắc y nam tử không chỉ chuộc thân cho nàng, hơn nữa còn chuộc cả Tiểu Hương và Điền Ngũ ra, cho người đưa bọn họ trở về Vân Sơn Đình trước, chờ nàng trở về.


Đổng Thúy Trúc có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn về phía hắc y nam tử đang đứng cách đó không xa, vẫn đang dùng nón vải che mặt, thấp giọng hỏi: "Công tử,  đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi rốt cuộc muốn mua Đổng Thúy Trúc ta để làm gì?"

Hắc y nam tử than nhẹ một tiếng, trầm thấp nói: "Ta là phụng mệnh chủ tử chuộc ba người Đổng cô nương các ngươi ra, mặt khác còn có Sơn Vân Đình này cũng đã được chủ tử mua lại, cô nương sau này cứ ở chỗ này làm được."

Nói xong, hắc y nam tử cầm lấy một tay nải từ trên lưng ngựa xuống, đưa đến trước mặt Đổng Thúy Trúc, lại nói: "Bên trong là một ít ngân phiếu cùng kế ước bán thân của ba người các ngươi, còn có khế đất khế nhà của Vân Sơn Đình, chủ nhân muốn ta mang tất cả đều giao cho Đổng cô nương, sau này tất cả ở đây đều do Đổng cô nương tự mình làm chủ. Nếu như cô nương không có gì nữa, vậy tại hạ trước hết cáo từ!"


Nói xong hắc y nam tử liền xoay người lên ngựa, kéo dây cương, liền dự định rời đi...

Đổng Thúy Trúc cầm tay nải, vạn phần không giải thích được lớn tiếng hỏi: "Công tử, đây rốt cuộc là thế nào? Chủ tử nhà ngươi lại là người ra sao? Vì sao muốn chuộc thân cho bọn ta?"

Hắc y nam tử cũng không nhìn nàng, chỉ là trầm thấp nói: "Cô nương không cần hỏi nhiều, các ngươi hiện nay đã hoàn toàn tự do, chờ ngày nào đó ngươi tự mình gặp chủ nhân, lại tự mình hỏi lấy, cô nương sau này tự mình xử lý đi, tại hạ cáo từ!"

Một mảnh bụi bậm nổi lên, thân ảnh hắc bạch giao thác trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm vô tận, chỉ lưu lại chủ tớ ba người vui mừng lo sợ đan xen, tâm tình phức tạp...

...

Trong thư phòng, Giang Ngọc đang hết sức chăm chú phê duyệt từng phần sổ sách, xử lý việc vặt.
Ba ngày gần đây, nàng vẫn đang liên tục bận rộn....

Ai! Bận rộn một chút cũng tốt, để tránh trong lòng nàng lại nghĩ đến, chuyện cũ khiến nàng đau xót vạn phần...

...

Cửa phòng chợt bị người nào đó trọng trọng gõ vài cái, Giang Ngọc ngẩng đầu nhíu mày nhìn lại, lớn tiếng cả giận nói: "Người nào?"

Không ai trả lời...

Đột nhiên cửa phòng được cố sức đẩy ra, chỉ  thấy Vĩnh Ninh công chúa điêu ngoa bốc đồng xông vào, vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Ngọc tĩnh tọa trước thư án.

Giang Ngọc nhìn Vĩnh Ninh công chúa thở hổn hễn, sửng sốt một khắc, lại vội vàng đứng dậy khuôn mặt tươi cười bước đến trước mặt Vĩnh Ninh công chúa, mỉm cười oán trách: "Là công chúa đến a! Ta còn đang suy nghĩ là ai tính tình lớn như vậy! Giang Ngọc vừa mới trở về, cũng không đến thỉnh an công chúa, công chúa tức giận Giang Ngọc sao?"
Vĩnh Ninh công chúa hung hăng liếc trắng nàng một cái, xoay người đưa lưng về phía Giang Ngọc, cả giận nói: "Vấn an? Ngài còn có thể nghĩ đến Vĩnh Ninh công chúa ta sao? Hừ!"

Giang Ngọc cười ha hả, bắt lấy cánh tay kéo công chúa xoay người lại, nói: "Công chúa đại nhân không thể hẹp hòi như vậy, công chúa không phải không biết Giang Ngọc lần này cũng là có việc gấp xuất môn, bản hầu ngay cả phụ thân  cũng chưa từng ngay mặt thông báo một tiếng! Công chúa đừng chấp nhặt với Giang Ngọc nữa! Được rồi, ta mang về một đồ tốt muốn tặng cho công chúa, lát nữa ta sẽ bảo Trí Viễn đưa đến cho người."

Nói xong, Giang Ngọc liền mỉm cười quay đầu, đi đến trước thư án, tiếp tục tiếp tục vùi đầu làm việc...

Vĩnh Ninh công chúa thấy Giang Ngọc lại muốn không để ý đến nàng, liền bắt lấy góc áo của người đó, ai oán cả giận: "Ngươi, ngươi không muốn để ý ta như thế sao? Ta khiến ngươi cảm thấy đáng ghét như vậy sao? Ngươi, ngươi, ngươi rời đi lâu như vậy, lẽ nào một chút cũng không nhớ đến ta sao?"
Vĩnh Ninh công chúa rất thương tâm, nàng là công chúa cao cao tại thượng, trên đời này chưa từng có người nào dám không nhìn đến nàng như thế, mà người này, nằm lần bảy lượt thờ ơ với nàng....

Giang Ngọc có chút kinh ngạc quay đầu lại, nhìn tiểu công chúa vô cùng thương cảm, cũng có chút không đành lòng, liền mỉm cười nói: "Giang Ngọc sao có thể không nhớ đến công chúa đây! Nếu như không nhớ, thế nào sẽ mang lễ vật về cho công chúa đây! Công chúa thực sự là đa tâm rồi!"

Vĩnh Ninh công chúa nghe những ngời rõ ràng là qua loa có lệ của nàng, hơi nước trong mắt chậm rãi dâng lên, nàng tiến lên ôm lấy thắt lưng của Giang Ngọc, ai oán nói: "Ngươi nói dối! Ngươi rõ ràng đang có lệ Nhị Nhi! Ngươi nhất định là muốn nhanh chóng thoát khỏi Nhị Nhi, ô..."

Giang Ngọc vốn không nghĩ tới tiểu công chúa sẽ có phản ứng như thế, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ đành đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Vĩnh Ninh công chúa, có chút xấu hổ khuyên nhủ: "Công chúa đây là vì sao lại nghĩ như thế? Giang Ngọc nào có ý đó, việc này, ta..."
Đang nói chuyện, bên ngoài Tiểu Thanh đã tiến đến, đứng ngoài cửa, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm phò mã gia, công chúa, hầu gia gọi phò mã gia và công chúa đến tiền thính dùng vãn thiện!"

Giang Ngọc lúc này không biết phải như đối đãi tiểu công chúa thế nào, vừa nghe Tiểu Thanh nói như vậy, phụ thân gọi nàng đến tiền thính dùng thiện, vội vàng cúi đầu nói với công chúa: "A, công chúa đừng giận nữa, chúng ta hay là đến dùng thiện quan trọng hơn! Cáp, người sắt, cơm là thép, Giang Ngọc lúc này thật sự đói bụng!"

Vĩnh Ninh công chúa nhíu mày, ngẩng đầu hung hăng đấm vào ngực Giang Ngọc một cái, hai tay dùng sức đẩy người đang muốn tránh né nàng ra, xoay người giận dữ đi ra ngoài cửa...

Giang Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, ai! Thật không biết món nợ hồ đồ này, muốn Giang Ngọc nàng phải trả lại như thế nào!
....

Trên bàn ăn của hầu phủ, ba người trầm mặc mỗi người một tâm tư...

...

Lão hầu gia nhìn Vĩnh Ninh công chúa đôi mắt có chút sưng đỏ, lại nhìn Giang Ngọc đang rầu rĩ ăn cơm, thần sắc cũng càng lúc càng khó coi, hắn trọng trọng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu căm tức nhìn Giang Ngọc, dùng tay trầm trọng bàn ăn, lớn tiếng nói: "Ngọc Nhi, ngươi lần này thật sự là khiến vi phụ quá thất vọng rồi!"

Hai người trước bàn đều bị động tác của Giang Đô làm giật mình, Giang Ngọc lúc này nghe được phụ thân tức giận trách mắng, trong lòng nhất thời hoảng loạn không chịu nổi, nàng vội vàng đứng dậy, vén vạt áo, hai gối đột nhiên quỳ xuống, cẩn thận trả lời: "Ngọc Nhi sai rồi, xin phụ thân bớt giận, Ngọc Nhi sau này nhất định sẽ không tái phạm!"

Giang Ngọc toát mồ hôi lạnh, nàng không biết phụ thân rốt cuộc là bị chuyện gì chọc giận, có lẽ là bởi vì đã biết nàng sử dụng một số bạc khổng lồ, lại có lẽ là phát hiện chuyện gì khác? Giang Ngọc chờ đợi lo lắng mà thầm nghĩ...
Giang Đô khép hờ đôi mắt, nặng nề nói: "Ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào sao? A! Ngươi liên tiếp hơn một tháng không trở về nhà, cũng không biết tự mình nói với ta một tiếng! Mặc dù nói là ngươi có công vụ khẩn cấp muốn xử lý! Nhưng ngươi dù sao cũng phải gặp công chúa báo trước một tiếng đi!"

Trong lòng Giang Ngọc âm thầm thở dài một hơi, trái tim cũng thoáng chốc trở lại trong ngực, thì ra phụ thân là vì chuyện này mà tức giận! Nàng vội vàng cúi đầu cung kính trả lời: "Phụ thân nói phải! Ngọc Nhi sau này nhất định sẽ không hành sự lỗ mãng như thế nữa! Xin công chúa và phụ thân đừng tức giận!"

Giang Đô trừng Giang Ngọc không biết thức thời một cái, lại nói: "Hừ! Đó chỉ là một sai lầm của ngươi! Còn có một việc khác, ngươi cũng biết!"

Trong lòng Giang Ngọc lại trở nên khẩn trương, vội vàng cẩn thận hỏi lại: "Ngọc Nhi, Ngọc Nhi không biết! Ngọc Nhi nguyện ý nghe phụ thân chỉ giáo!"
Giang Đô nhợt nhạt nhìn công chúa một chút lại nhìn nhi tử đang ngây ngốc quỳ gối một chút, chậm rãi lên tiếng: "Đừng tưởng rằng ta già rồi, nên cái gì cũng không biết, ngươi là phò mã của đương kim công chúa! Sao có thể bỏ rơi công chúa, một mình ngủ lại thư phòng! Hừ, ngươi là muốn tức chết vi phụ phải không? Việc này nếu như truyền đến tai thánh thượng, ngươi là muốn cho Giang gia chúng ta chịu tội tru vi sao?"

Giang Đô thở dài, lại rầu rĩ ho khan vài tiếng, nói với Giang Ngọc: "Nghiệp chướng, vi phụ vừa rồi đã sai người phá hủy giường ngủ trong thư phòng ở Noãn Phượng Các của ngươi, nếu như ngươi còn dám không để tâm đến công chúa điện hạ, lần sau bản hầu nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi, hôm nay để công chúa hả giận, ta cũng nhất định phải dùng gia pháp xử phạt ngươi, người đâu, chuẩn bị gia pháp!"
Giang Ngọc lúc này nghe Giang Đô bị chọc giận đến hơi thở nặng nhọc, vội vàng ngẩng đầu khẩn trương nói: "Phụ thân đừng tức giận, Ngọc Nhi sau này nhất định đối xử thật tốt với công chúa điện hạ, ngài bảo trọng thân thể!"

Vĩnh Ninh công chúa lúc này nghe được Giang Đô nhắc đến gia pháp, cũng là nhất thời lo lắng, vội vàng đỏ mặt nói  với Giang Đô: "Hầu gia đừng trách nàng, đều là Vĩnh Ninh không tốt, là Vĩnh Ninh lúc trước không quá quen có người cùng giường..."

Bình luận

Truyện đang đọc