SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Giang Đô quay đầu, thần sắc hòa hoãn một chút, hòa ái cười nói với công chúa: "Công chúa không cần cầu xin thay cho tên nghiệp chướng này, tiểu tử này hiện tại là không thể không quản, người đâu, mau mang gia pháp đến..."

Vĩnh Ninh công chúa nhìn thấy Giang Đô thực sự muốn vận dụng gia pháp đến xử phạt Giang Ngọc, nhất thời nóng lòng cũng không biết như thế nào cho phải, liền cuống quít đứng dậy chạy đến bên cạnh Giang Ngọc, quỳ xuống cầu xin: "Vĩnh Ninh cầu hầu gia nghìn vạn lần đừng trách phạt phò mã, việc này đều do Vĩnh Ninh không tốt, ngài muốn phạt thì phạt bản công chúa đi!"

Giang Ngọc hiểu rõ phụ thân, nàng biết phụ thân lúc này chỉ là đang giả vờ, từ nhỏ đến lớn, Giang Đô chưa từng nhẫn tâm đánh nàng lần nào. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng Vĩnh Ninh công chúa lúc này sẽ đột nhiên buông xuống kiêu ngạo cùng rụt rè của một công chúa, chạy đến cầu xin chịu phạt  thay Giang Ngọc nàng nhất thời cũng khiến tiểu hầu gia kiệt ngạo bất tuân như nàng cảm động không ngớt...


...

Thần sắc trên mặt Giang Đô, chậm rãi nổi lên một mạt tiếu ý, hắn nhẹ nhàng đến trước mặt tiểu công chúa, đỡ nàng đứng lên, ngữ khí ôn hòa nói: "Công chúa thực sự là một thê tử tốt hiểu được đại cuộc, Ngọc Nhi có phúc mới cưới được một giai nhân hiền lành như thế, sau này nên cố gắng quý trọng mới đúng! Hiện tại bản hầu nể mặt con dâu ta tha cho ngươi một lần, nghiệp chướng, từ hôm nay trở đi, đừng để công chúa và bản hầu thất vọng nữa, hiểu không?"

Giang Ngọc cúi đầu, nhẹ giọng thuận theo: "Ngọc Nhi đã hiểu..."

...

Xuân Nhi bất đắc dĩ bước đến trước giường, nhìn quận chúa ngày một gầy gò, trong lòng rất khổ sở...

Xuân Nhi chậm rãi ngồi bên cạnh quận chúa, nhẹ giọng nói: "Quận chúa, người, người đừng luôn nhốt mình trong phòng nữa. Xuân Nhi nghe nói phò mã gia đã trở về!"


Nam Cung Diễm lúc này nghe thấy Xuân Nhi nhắc tới người đó, thân thể nhẹ nhàng run lên, bỗng nhiên nhắm mắt lại, thần sắc càng thêm tiều tụy tái nhợt, nhưng vẫn như cũ trầm mặc không nói.

Một tháng tới nay, thật ra nàng vẫn luôn lo lắng bất an vì người đó, hôm nay nghe thấy người đó bình an trở về, trong lòng nàng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm không ít...

Xuân Nhi nhìn quận chúa ưu sầu như vậy, không dám tiếp tục nói nữa, chỉ có thể đau khổ lắc đầu, thối lui ra ngoài.

Thật không biết một đôi uyên ương như vậy, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì, thật không biết khúc mắt này, khi nào mới có thể tháo gỡ a!

Aiz...

Ban đêm, Giang Ngọc bất đắc dĩ từ thư phòng đi theo Vĩnh Ninh công chúa tự mình đến gọi nàng, vào phòng ngủ của các nàng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, nàng nhẹ giọng mỉm cười nói với Vĩnh Ninh công chúa: "Hôm nay thực sự là đa tạ công chúa cầu xin cho Giang Ngọc, Giang Ngọc trong lòng vạn phần cảm kích!"


Vĩnh Ninh công chúa quay đầu lại, liếc người đó một cái, bĩu môi nói: "Cảm kích? Không phải nàng cảm thấy ta rất phiền sao!"

Giang Ngọc xấu hổ mỉm cười, nói: "Ta nào có! Công chúa rộng lượng, ôn nhu có thừa, Giang Ngọc sao lại thấy phiền! Ta chỉ là, ta chỉ là, ai~."

Nói đến đây, Giang Ngọc liền phất tay áo u nhiên đi vào bên trong, đến trước chiếc giường lớn hồng sắc, đưa tay ôm lấy một một tấm chăn lại nói với Vĩnh Ninh công chúa: "Thời gian cũng không sớm, công chúa cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!"

Vĩnh Ninh công chúa nhìn kẻ ngốc kia tay ôm tấm chăn, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Nàng, nàng đây là muốn đi đâu? Nàng không nghỉ ngơi sao?"

Giang Ngọc chỉ xuống mặt đất, trả lời: "Ta nghỉ ngơi, công chúa cho ta một cái chăn, tối nay ta ngủ dưới đất là được rồi!"

Vĩnh Ninh công chúa nghe kẻ ngốc kia nói như vậy, một cổ lửa giận lại nảy lên trong lòng, nàng vươn hai tay đẩy vị phò mã trì độn kia ra cửa, to tiếng cả giận nói: "Nàng còn nói không cảm thấy ta phiền phức! Nàng ra ngoài đi, ra ngoài đi! Đi tìm chỗ nàng thích đi thôi! Đừng ở chỗ ta giả vờ tốt bụng! Ta đây là không chứa nổi nàng!"
Giang Ngọc không hiểu ra sao, nghe công chúa đại nhân to tiếng khóc nháo, đêm hôm khuya khoắc nếu như để cho lão phụ thân của nàng biết được, lúc này phỏng chừng nhất định sẽ không tha cho nàng! Nàng vội vàng xoay người lại, ôm lấy tiểu công chúa đang đang dùng lực đẩy nàng, cầu xin tha thứ: "Công chúa, công chúa tốt, đừng nóng giận, đừng nóng giận nữa, nàng nói xem đang nửa đêm nàng muốn Giang Ngọc ta phải đi đâu ngủ!"

Vĩnh Ninh công chúa đưa tay hung hăng đấm người kia vài cái, tức giận nói: "Nàng mau buông bản công chúa ra, đến chỗ nàng muốn đến! Hôm nay Giang Ngọc nàng còn dám khi dễ Vĩnh Ninh công chúa ta, ta nhất định sẽ đi tìm Giang Đô Hầu, nói cho ngài ấy biết nàng làm sao khi dễ bản công chúa! Ô.."

Giang Ngọc nghe tiểu công chúa nói lời ấy, trong lòng căng thẳng, nàng chỉ sợ tiểu công chúa nóng nảy bốc đồng miệng vô ngăn cản đem những lời không nên nói đều nói ra. Nàng cũng không muốn cho phụ thân biết sự thật giống như sét đánh giữa trời quang kia, vạn nhất phụ thân xảy ra chuyện gì, nàng sẽ càng không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Giang gia!
Vĩnh Ninh công chúa thấy Giang Ngọc nhíu mày không nói lời nào, liền tức giận giãy khỏi cánh tay đang gắt gao ôm lấy nàng, cả giận nói: "Nàng mau buông ta ra, không phải nàng không muốn ở lại đây sao! Vậy thì nàng mau đi đi, nàng thích đi đâu thì đi, không phải trong lòng nàng có người khác sao! Cái gì rừng trúc a, nhã thất và vân vân! Tùy tiện nàng khoái hoạt ngủ là được rồi, ta ở đây một không hương diễm, hai không giai nhân chờ đợi, hừ, có lẽ là không giữ được trái tim nàng đi!"

Giang Ngọc trong lòng khẽ động, nàng biết người tiểu công chúa ám chỉ là ai, vết thương giấu kín trong lòng cùng tràn đầy chua xót trong nháy mắt bị tiểu công chúa xé rách, nàng có chút tức giận bế vị công chúa đang không an phận lên, nhíu mày, trầm giọng nói: "Công chúa, đây là tân phòng của chúng ta, ta có thể đi nơi nào ngủ? Không phải công chúa tự mình mời Giang Ngọc cùng phòng mà ngủ sao? Lúc này sao lại muốn đuổi ta đi?"
Vĩnh Ninh thấy bản thân không thể thoát khỏi cánh tay hữu lực kia, liền cắn môi, lớn tiếng nói: "Ta gọi nàng đến cũng không phải muốn nàng ngủ trên mặt đất, nếu như nàng muốn ngủ trên mặt đất, vậy thì ngủ ở bên ngoài đi, nàng đi tìm người trong lòng cùng ngủ với nàng đi! Bản công chúa nơi này không chào đón nàng!"

Giang Ngọc khẽ cười nói: "Vậy công chúa đến ta nghe thử, nàng muốn cho bản hầu ngủ ở nơi nào?"

Vĩnh Ninh công chúa biết nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói lỡ lời, liền đỏ mặt tía tai đấm nhẹ vào phò mã đang ôm mình, hô lớn: "Buông, nàng mau buông, nàng, nàng thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, bản công chúa mới lười quản nàng..."

Giang Ngọc cười khẽ, ôm lấy thân thể nhỏ nhắm vô cùng không an phận đi vào trong sa trướng phù dung màu đỏ....

...

Giang Ngọc chậm rãi thả người trong lòng xuống giường, cúi người ngồi vào bên cạnh nàng, nhìn mỹ nhân thanh tú, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng...
Vĩnh Ninh công chúa đỏ mặt như lửa đốt, nàng nhìn thấy kẻ ngốc kia sau khi thả nàng xuống cũng không có bỏ đi, mà chỉ cùng nàng ngồi trên giường, trong lòng có một chút khẩn trương lui về phía sau một chút, nhỏ giọng nói: "Nàng, nàng không phải muốn đi sao? Còn ngồi ở đây làm gì!"

Giang Ngọc nhìn tiểu công chúa mặt đỏ tai hồng, ngẩng đầu lên cười sang sảng: "Trong lòng Nhị Nhi không phải là không muốn để ta đi sao!"

Vĩnh Ninh công chúa xấu hổ đỏ mặt, gắt giọng: "Bản công chúa mới không nói những lời này! Nàng, nàng muốn đi thì đi! Ta cũng không ngăn cản!"

Giang Ngọc khẽ cong khóe môi, đưa tay kéo lấy công chúa đang rút vào mép giường, chậm rãi kéo nàng đến bên cạnh mình, sau đó khẽ nâng cằm của nàng lên, tà ác nói: "Công chúa là thật lòng sao? Nếu như thật lòng muốn Giang Ngọc ta đi, vậy ta thực sự đi rồi!"
Nói xong nàng liền thả lỏng thân thể của Nam Cung Tố Nhị, phất tay áo đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi giường lớn...

Một đôi tay mảnh khảnh bỗng nhiên gắt gao bắt lấy cánh tay nàng, ai oán cầu xin: "Đừng, cầu xin nàng, cầu xin nàng đừng..."

Giang Ngọc quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia, cười xấu xa nói: "Công chúa không muốn cái gì?"

Vĩnh Ninh công chúa cúi đầu, nhỏ giọng, có chút nỉ non mà cầu xin: "Cầu xin nàng đừng đi, đừng rời xa Nhị Nhi, xin nàng, Nhị Nhi thực sự rất thích phò mã, rất thích..."

....

Giang Ngọc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng kéo vị tiểu công chúa còn không thành thục, có chút tùy hứng, có chút ngang ngược vô lý vào trong lòng mình!

Aiz ~ Nàng hiểu rất rõ, cảm giác thống khổ cùng thương tâm khi phụ người khác, tổn thương người khác...

Xem ra, nàng phải ở lại cùng nàng ấy, bằng không, tiểu công chúa một khi trở nên bốc đồng, nàng thật sự sợ nàng ấy sẽ nói ra chuyện không nên nói, bất đắc dĩ a bất đắc dĩ...
Thật ra nàng nhìn ra được, Vĩnh Ninh công chúa là thật lòng đối với nàng, nàng ấy không những có thể bất kể Giang Ngọc nàng là nam hay nữ, đều sẽ chấp nhất mà yêu nàng, như vậy, nàng cần gì phải làm tổn thương một người thật lòng yêu nàng, huống hồ các nàng cũng đã từng có...

...

Giang Ngọc ôn nhu cúi đầu hỏi Vĩnh Ninh công chúa: "Giang Ngọc là một nữ tử, sẽ không mang đến cho nàng được nhiều hạnh phúc! Công chúa vẫn muốn ở bên ta sao?"

Vĩnh Ninh công chúa giương mắt nhìn Giang Ngọc lúc này dị thường ôn nhu, trong lòng có một chút mừng rỡ, mềm giọng nói: "Nhị Nhi mặc kệ nhiều như vậy, trong lòng Nhị Nhi hiện tại chỉ có nàng, Nhị Nhi không thấy được phò mã trong lòng sẽ rất khổ sở, rất khó chịu, Nhị Nhi muốn phò mã mãi mãi bầu bạn bên cạnh Nhị Nhi..."

Giang Ngọc mỉm cười, đưa tay chậm rãi kéo dung mạo xinh đẹp kia đến gần mặt mình, dị thường ôn nhu mà hôn nhẹ lên đôi môi anh đào mềm mại...
Vĩnh Ninh công chúa kinh ngạc cảm thụ được xúc cảm mềm mại mang theo hương thơm nhàn nhạt kia, thể xác và tinh thần nhất thời trở nên hư huyễn...

Đầu lưỡi của Giang Ngọc xấm chiếm lấy đôi môi đỏ mọng kia cũng dần dần trở nên mãnh liệt không chút cố kỵ, nàng thật sâu thăm dò, chậm rãi dụ dỗ đôi môi phấn hồng kia cùng nàng giao quấn, các nàng quấn quýt lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau, không muốn xa rời...

Giang Ngọc chậm rãi ôm lấy thiếu nữ trong lòng ngã xuống giường, thật sâu hôn lên dung nhan non nớt, hai tay không an phận cởi đi cẩm y trên người thiếu nữ, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong thân thể mềm mại...

Bàn tay mềm nhẹ du đãng trên da thịt mềm mại, chậm rãi áp đảo thiếu nữ trên giường ngọc...

...

Bên trong sa trướng phù dung, lửa nóng mãnh liệt, hai thân thể thướt tha trắng noãn liên tục giao quấn câu triền...
Giang Ngọc bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tiểu công chúa đang chuyên chú hầu hạ nàng, bỗng nhiên, cảm thấy một trận nhột tê dại, làm cho Giang Ngọc phải ngẩng đầu lên, liên tục bật cười, mà thiếu nữ đang kịch liệt hôn môi trên người nàng nàng, lại bất mãn ngẩng đầu, có chút bất mãn nói: "Cười cái gì? Đáng ghét! Nhị Nhi làm sai sao?"

...

Bình luận

Truyện đang đọc