SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Lại một tia nắng sớm nhợt nhạt chiếu xuống Tử Vân Đình nhàn nhạt xuân sắc.

Cẩm y mỏng manh của Đổng Thúy Trúc nhẹ nhàng che phủ trên thân thể quang lỏa, dĩ nhiên vươn cánh tay ngọc muốn sờ đến giai nhân mỹ lệ nằm bên cạnh....

Nhưng, bàn tay nàng cũng chỉ là chạm đến một khoảng không.

Đổng Thúy Trúc có chút mê man mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn xunh quanh.

Cũng thật không biết, người nàng yêu thương, thế nào sẽ tràn đầy tinh lực như thế!

Đã nhiều ngày đến nay, hai người điên cuồng cầu hoan cùng vô tận tình triều, nàng ấy thế nào cũng tuyệt không cảm thấy mệt mỏi?

Vì sao mỗi lần luôn thức dậy sớm như vậy? Làm hại Đổng Thúy Trúc nàng đã sớm quen đến lúc mặt trời lên cao mới rời giường, đoạn thời gian này lại luôn ngủ trễ, thức dậy lại rất sớm a! Thật sự khiến nàng mệt mỏi muốn chết...


Ai ~! Đổng Thúy Trúc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thực sự là oan nghiệt!

...

Trong lòng Đổng Thúy Trúc đột nhiên có một chút khẩn trương, vì sao trước lan can trong phòng, lại không nhìn thấy bóng dáng phiêu dật  của bạch y nữ tử quen thuộc nữa?

Nàng ấy, nàng ấy có thể đi nơi nào?

Trong khoảng thời gian ngắn, Đổng Thúy Trúc vốn dĩ còn có chút hỗn loạn buồn ngủ, lại trong nháy mắt trở nên thanh tĩnh!

Nàng vội vàng cầm lấy y phục trên đầu giường mặc lên người, vội vàng ngồi dậy, hướng ra phía ngoài nhẹ giọng hô: "Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, nàng đang ở đâu..."

Ngay lúc nàng muốn đứng dậy, một phong thư hoàng sắc đột nhiên từ trên cẩm y, rơi xuống đất...

Đôi mi thanh tú của Đổng Thúy Trúc khẽ nhíu lại, một loại trực giác bất hảo, trong nháy mắt đánh thẳng vào lòng nàng.

Nàng có chút run rẩy nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt phong thư hoàng sắc lên, hít sâu một hơi, thong thả mở phong thư...


Thật ra, trong lòng nàng từ lâu biết được, đây sẽ là một phong thư gì...

Ngày này, cuối cùng cũng đến rồi, nàng ấy thực sự cứ như thế vô thanh vô tức mà đi rồi, cứ như thế nhẫn tâm không lưu lại cho nàng một cơ hội đích thân nói rõ với nàng ấy....

Trang giấy mở ra, trên giấy mỏng đạm hoàng sắc nhợt nhạt viết vài dòng chữ kiên nghị lưu loát: "Ta đi, Nguyệt Nhi yên tâm, mấy ngày nữa sẽ quay về..."

Đôi mắt của Đổng Thúy Trúc dần dần trở nên mơ hồ, nàng ấy quả thực cứ như vậy không một tiếng động mà rời đi! Bỏ lại nàng, a, a!

Mấy ngày? Mấy ngày là bao lâu?

Nàng là người lăn lộn chốn phong nguyệt, từ lâu đã hiểu rõ mấy ngày trong miệng tình nhân, có lẽ chính là rất lâu rất lâu...

Tại nơi phong nguyệt, nàng từ lâu đã quen nghe những lời thề non hẹn biển, hứa hẹn yêu thương!


Nàng đã sớm có chuẩn bị, có lẽ, các nàng cũng chỉ là ngắn ngủi như thế mà thôi!

...

" Tiểu thư..."

Đổng Thúy Trúc nghe được giọng nói của Tiểu Hương, cuống quít xoay người lại, đưa lưng về phía Tiểu Hương, nàng không muốn để cho người khác thấy bộ dạng chật vật đáng thương của bản thân lúc này, trấn tĩnh thấp giọng nói: "Chuyện gì?"

Tiểu Hương ngẩng đầu nhìn tiểu thư một thân y quan không chỉnh, cười nói: "Mụ mụ trong viện phái người đến, hỏi tiểu thư đã khỏi bệnh chưa, nếu như khỏi rồi, phải nhanh chóng trở về viện, mấy vị khách quen cũng hối thúc đã lâu, vội vã muốn gặp tiểu thư! Tiểu thư người xem, chúng ta nên trả lời nàng thế nào?"

Đổng Thúy Trúc cười khổ nói: "Nói cho nàng biết, bệnh của ta đã  tốt hơn rồi, buổi chiều có thể trở về, bảo nàng chuẩn bị đi!"
Thế sự vô thường, đó cũng là chuyện nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt...

Nàng vì lấy lòng nàng ấy, âm thầm nói với mụ mụ muốn nghỉ bệnh vài ngài.

Mới có thể cùng nàng ấy kề cận tại Tử Vân Đình, nhưng mộng đẹp chung quy là phải tỉnh lại. Người khiến nàng đắm chìm trong mộng, cuối cùng đã phiêu nhiên rời đi.

Mà nàng lúc này, sớm muộn gì cũng đều phải trở về chốn hồng trần, trở lại cuộc sống mê loạn vốn có của nàng...

Có lẽ, có một ngày, người kia mệt mỏi sẽ một lần nữa nhớ đến Tử Vân Đình nho nhỏ của nàng...

Có lẽ, Đổng Thúy Trúc nàng mặc kệ làm thế nào, nàng nhất định cũng sẽ đau khổ chờ đợi ở nơi này.

Cho đến một ngày, nàng ấy nhất định sẽ lại một lần nữa trở về bên cạnh nàng, cùng nàng đồng sàng cộng chậm...

...

Giang Trí Viễn đầy mặt xuân sắc nhìn người trước mắt, cung kính đặt sổ sách của một tháng qua trên thư án, để chủ tử mất tích một tháng  cẩn thận kiểm tra...
Giang Ngọc có chút áp lực mà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sổ sách chồng chất như núi, nàng đưa tay cầm lấy một quyển sổ lật xem vài tờ, liền tiện tay nhét sang một bên, sau đó tức giận nói: "Trước để ở đây đi, mấy ngày nữa ta sẽ xem hết. Hiện tại có một việc gấp, còn muốn cho ngươi giúp ta xử lý!"

Giang Trí Viễn ngẩng đầu nhìn người nàng tưởng niệm đã lâu, cung kính trả lời: "Tiểu hầu gia mời nói, thuộc hạ nhất định tận lực!"

Giang Ngọc mặt lộ vẻ tiếu ý, đứng dậy bước đến gần Giang Trí Viễn, nhẹ giọng nói: "Trí Viễn, lúc làm việc này, quyết không được phô trương, càng không thể để phụ thân mẫu thân biết! Ha ha, hiểu không?"

Nói xong, Giang Ngọc nhìn vào đôi mắt đen bóng của Giang Trí Viễn, lại trầm giọng nói: "Dùng lệnh bài của ta, âm thầm rút đi lợi nhuận năm nay của Hiểu Thiên Hạ, nhập vào sổ sách của ta. Sau đó ngươi mang theo số ngân lượng kia, đến thanh lâu bát viện giúp ta chuộc thân cho một người!"
Giang Trí Viễn nghe Giang Ngọc nói, trong lòng một mảnh nghi vấn...

Mang 'lợi nhuận năm nay của Hiểu Thiên Hạ' đến thanh lâu bát viện chuộc người!

Hai việc này thế nào dường như có chút không liên quan? Lợi nhuận của Hiểu Thiên Hạ rất khổng lồ, rốt cuộc tiểu hầu gia cần số ngân lượng lớn như vậy để chuộc thân cho người phương nào?

Giang Ngọc nhìn biểu tình kinh ngạc của Giang Trí Viễn, nhẹ nhàng cười, nói: "Ta nói như thế nào, Trí Viễn cứ làm như thế đó!"

Giang Trí Viễn vội vàng cung kính gật đầu xưng vâng, lại không giải thích được mà hỏi lại: "Tiểu hầu gia, người là muốn chuộc thân cho người nào?"

Ánh mắt của Giang Ngọc chợt trở nên ôn nhu, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, yếu ớt nói: "Người đứng đầu bát viện - Đổng Thúy Trúc!"

...

Trong thanh lâu Giang Nam tràn đầy hoan ngôn tiếu ngữ, trên đài cao, một nữ tử xinh đẹp diễm lệ, đang theo cầm khúc, uyển chuyển khinh vũ...
Dưới đài ngồi các nam nhân y quan hoa quý, lại thỉnh thoảng vì vũ bộ của nữ tử xin đẹp bất phàm trên dài mà trầm trồ khen ngợi...

Mụ mụ của thanh lâu trong tay bưng hộp gấm, trên mặt mang theo tiếu ý, chậm rãi đến trước mặt các vị quý nhân, để các nam nhân áo mũ chỉnh tề đặt bái thiếp ra giá cho tối nay vào trong hộp.

Như thế nào là bái thiếp ra giá?

Đây là bi ai của nữ tử thanh lâu, cũng là thê lương của tuyệt thế giai nhân đang khởi vũ trên đài...

Vật mang ra đấu giá, rõ ràng chính là nữ tử đeo khăn che mặt, đang khởi vũ trên đài!

...

Những nam tử viết bái thiếp cùng ra giá, thật ra đều là muốn tối nay có thể không đơn độc cầm ca đối ẩm cùng Đổng Thúy Trúc đứng đầu bát viện,  tình thoại tư ngữ mà ra một cái giá.

Những con số này sẽ thông qua các mụ mụ tiến hành tập hợp, cuối cùng những người ra giá cao nhất, mới có cơ hội đơn độc tình ý kéo dài cùng người đứng đầu bát viện, đối ẩm xướng ca...
...

Một khúc cầm cuối cùng kết thúc, Đổng Thúy Trúc chậm rãi ngừng vũ bộ, nàng cúi đầu, thướt tha bước xuống dưới đài, yêu mị nằm nghiêng trên ghế quý phi, thần sắc mờ mịt nhìn bốn phía...

Tiểu Hương ở bên cạnh mỉm cười, nhu thuận đưa cho nữ tử một chén trà bạch cúc thanh nhã tươi mát, để nàng giải khát.

...

Dưới đài các nam nhân chướng khí mù mịt vẫn đang nhốn nháo, trầm trồ khen ngợi, các nam nhân đều là tham lam, xích lỏa nhìn nữ tử tràn đầy mị khí, giở tay nhấc chân đều lộ ra tao nhã mê hoặc!

Một nữ tử tuyệt mỹ như vậy, dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng các nam nhân trong thiên hạ mở tưởng....

Một tiếng chuông bạc vang lên, sảnh đường rộng lớn đột nhiên yên tĩnh.

Đám nam tử đang nói cười phóng đãng cũng ngẩng đầu, nhìn về phía tú bà thanh lâu đứng trên đài chuẩn bị công bố danh sách những người được gặp riêng cùng mỹ nhân.
Bọn họ mỗi người một tâm tư, có lẽ, tối nay bản thân sẽ có cơ hội đơn độc cùng mỹ nữ uống rượu đối ẩm...

Tú bà trang điểm xinh đẹp, nhẹ nhàng lắc áo bước lên đài, vẻ mặt tươi cười nói với các công tử bên dưới: "Các vị quan nhân, đừng nóng vội đừng nóng vội, danh sách hôm nay đã định xong! Người đầu tiên chính là công tử của phú thương Giang Nam Lý viên ngoại - Lý công tử, ra giá ba nghìn một trăm hai mươi lượng, vị thứ hai chính là Hồng Phi sơn trang - Hồ phó trang chủ, ra giá ba nghìn một trăm lượng, vị thứ ba còn lại là..."

Mụ mụ ở trân đài đang say sưa nói không dứt, đột nhiên có người to tiếng hô lên: "Chậm đã, sợ rằng từ nay về sau, Đổng Thúy Trúc tiểu thư đứng đầu bát viện, sẽ không tiếp tục treo giá như thế nữa."

Phụ nhân trên đài nhíu mày nhìn về phía nam tử hắc y chen vào giữa đoàn người, phụ nhân cẩn thận quan sát nam tử chốc lát, cười nói: "Vị công tử này, ngươi cũng không nên phá hỏng việc tốt của người khác! Nếu như ngươi cũng có tình ý với Đổng cô nương như hoa như ngọc của bọn ta, vậy thì không ngại theo mọi người cùng nhau đấu giá đi!"
Hắc y nam tử nghe tú bà nói xong, khinh miệt mỉm cười: "Ta cũng không có nhàn rỗi như vậy, cùng đám nam nhân này tranh giành một nữ tử!"

Phụ nhân trên đài nghe hắc y nam tử khinh miệt như thế, liền có một chút tức giận: "Nếu như đã không muốn tranh, sao lại tại đây phí nhiều lời! Lãng phí thời gian của các vị quý khách!"

Hắc y nhân nhợt nhạt phi thân lên đài, nhìn về phía mỹ nữ đang nhàn nhã nằm trên ghế quý phi, ngón tay chỉ thẳng vào Đổng Thúy Trúc, nặng nề nói: "Ta sẽ không cùng đám người này tranh giành, ta chỉ là tới chuộc nàng mà thôi!"

...

Những người có mặt lẫn tú bà trên đài, lúc này nghe hắc y nam tử ngôn ngữ cuồng vọng nói như vậy, đều là khiếp sợ không ngớt nhìn về phía hắc y nam tử...

Đổng Thúy Trúc vốn dĩ không muốn để tâm, lúc này cũng bị những lời ngạo mạn của hắc y nam tử làm cho nàng phải ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào, tinh tế quan vọng nam tử cũng dùng khăn che khuất khuôn mặt như nàng.
Thật không biết, đây là hạng người nào, cảm giác vô cùng kiêu ngạo, khiến nàng rất quen thuộc...

Bình luận

Truyện đang đọc