SÁT THẦN CHÍ TÔN

Giang Trần khẽ chau mày, trí nhớ của kiếp trước lại lần nữa mở ra. Hắn kiếp trước đối với trận pháp, cũng có nghiên cứu, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận này, Giang Trần tuyệt đối nghe qua, xem qua. Chỉ là hiện tại trí nhớ trong óc không có triệt để mở ra, hắn trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra đầu mối gì.

Bất quá Mãng Kỳ nào biết bí mật của Giang Trần?

- Giang Trần, bây giờ ngươi không cần hao tâm tổn trí đi cân nhắc, thậm chí tương lai một trăm năm, năm trăm năm, cũng không cần đi cân nhắc. Trừ khi tu vi của ngươi, có thể đứng ở đỉnh của thế giới này.

Mãng Kỳ khẽ thở dài.

Mãng Kỳ nói những lời này, kỳ thật Giang Trần đều minh bạch.

- Giang Trần, thứ này, ngươi nhận lấy.

Mãng Kỳ cho một vật cứng như ngọc mà không phải ngọc ra.

- Đây là cái gì?

- Thứ ở trên thân ta, cụ thể nói, là hàm răng của ta.

Nói là hàm răng, nhưng lại sáng như ngọc, chỉ là nhìn về phía trên phong cách rất cổ xưa, trái ngược với xương cốt Thần Ma bình thường, mang theo quái văn cổ lão.

- Chớ suy nghĩ lung tung, thứ này không phải vũ khí, cũng không phòng thân được. Công dụng duy nhất của nó, chính là ấn ký của ta, đại biểu cho ta.

Mãng Kỳ cười ha ha nói:

- Nếu như thời điểm ngươi cần ta xuất lực, đem chân khí của ngươi rót vào trong đó, ta sẽ thu được tín hiệu.

- Cần ngươi thì có tác dụng gì? Ngươi không phải không có khả năng ly khai vô tận địa quật này sao?


- Ta là không thể ly khai. Nhưng mà, thuộc hạ của ta, chúng có thể ly khai.

Mãng Kỳ cười nói.

- Ngươi có thể thử nghĩ thoáng một phát, mấy trăm vạn, hơn một ngàn vạn Thanh Dực Kiếm Điểu, dưới sự dẫn dắt của Kim Dực Kiếm Điểu, ở Vương Quốc thế tục, ai có thể ngăn cản?

Toàn thân Giang Trần giật mình một cái.

Nghĩ tới loại tràng diện kia, da đầu hắn cũng run lên. Thanh Dực Kiếm Điểu phô thiên cái địa này một khi ly khai vô tận địa quật, tuyệt đối là tai nạn vô cùng vô tận.

Đừng nói Đông Phương Vương Quốc, dù tất cả 16 nước quanh thân, cũng có nhiều khả năng!

Mãng Kỳ này, ngược lại là người tinh a! Đưa một phần đại lễ như vậy, rất rõ ràng là muốn dùng ích lợi đem Giang Trần cùng nó buộc vào một chỗ.

Đây là lấy lòng, là lôi kéo, cũng là đánh cảm tình.

- Mãng Kỳ, lễ vật này, ta nhận.

Giang Trần không sĩ diện cãi láo, hiện nay, hắn xác thực rất cần phần đại lễ này.

- Hắc hắc, thứ này, còn có một công năng. Là nếu như thời điểm ta nghĩ tới ngươi, chỉ cần Tâm lực ta khẽ động, nó sẽ ở trên người của ngươi sinh ra năng lượng, nhắc nhở ngươi.

- Khi đó, ta nhất định phải tới gặp ngươi, đúng hay không?

Giang Trần cười nói.

- Hắc hắc, ta không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngươi. Cái này ngươi có thể yên tâm.

Mãng Kỳ mặt già đỏ lên, cam đoan nói.

Cùng Mãng Kỳ đạt thành nhất trí, Giang Trần đưa ra cáo từ. Tuy thời gian còn có năm sáu ngày, nhưng mà Giang Trần lại nghĩ tới một sự kiện.

Ngày đó sát thủ Truy Mệnh Ám Môn kia, giả trang Tuyên Bàn tử cùng Hồ Khâu Nhạc, Giang Trần muốn đi ra điều tra thoáng một phát.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

- Giang Trần, bên ngoài tầng không gian thứ tư, gia hỏa truy giết ngươi kia, vẫn ở chỗ đó chờ ngươi.

Mãng Kỳ nhắc nhở.

- Vậy sao? Mấy người? Ta chỉ sợ bọn họ đã đi.

Ngữ khí Giang Trần âm lãnh.

- Cho ngươi thất vọng rồi, có hai cái đã đi. Còn có một đang thủ ở đó, xem bộ dáng là không chết không ngớt.


- Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết đi?

Giang Trần tưởng tượng liền nghĩ thông suốt, một tháng nhiệm vụ, bọn hắn cũng không có khả năng dừng lại quá lâu.

Nói như vậy, chưa có chạy chính là lão Đại của Truy Mệnh Ám Môn.

- Như vậy đi, Giang Trần, ta quyết định, tạm thời trước phái một bộ Kiếm Điểu đi ra ngoài, nghe ngươi chỉ huy. Một bộ này, có mười đầu Kim Dực Kiếm Điểu, 100 đầu Ngân Dực Kiếm Điểu, mười vạn đầu Thanh Dực Kiếm Điểu. Nếu như không đủ, ngươi tùy thời dùng đồ vật kia liên lạc ta.

Hôm nay Mãng Kỳ coi Giang Trần trở thành bảo bối đối đãi, cũng không hy vọng Giang Trần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa, ở trong địa bàn của hắn, hắn tự nhiên có nghĩa vụ cam đoan Giang Trần an toàn.

Mãng Kỳ uy áp tăng cao, dùng thú ngữ hạ đạt mệnh lệnh, lập tức liền có mười đầu Kim Dực Kiếm Điểu, thuận theo bay đến trước mặt Giang Trần.

- Giang Trần, ngươi yên tâm, bọn hắn đối với ngươi tuyệt đối phục tùng.

Mãng Kỳ cam đoan nói:

- Ta không thể ly khai tầng không gian thứ tư, chỉ có thể để cho con dân của ta, đi giáo huấn người kia thoáng một phát a.

Giang Trần cũng không khách sáo chối từ, mang theo một bộ Kiếm Điểu kia ly khai.

...

Chỗ giao giới tầng không gian thứ ba cùng tầng không gian thứ tư, sát thủ lão đại Huyết Sát, đã ở chỗ này trông sáu bảy ngày rồi.

- Giang Trần này còn không ra, hẳn là lành ít dữ nhiều a?

Huyết Sát do dự.

- Ta có nên vào xem một chút không? Vạn nhất thương thế hắn phát tác, chết ở biên giới tầng không gian thứ tư thì sao? Nếu như chỉ là hơn mười dặm, ta vào xong liền đi ra, có lẽ không sao?

Huyết Sát tự an ủi mình như vậy, thế nhưng mà thật muốn hắn cất bước tiến vào tầng không gian thứ tư, hắn lại thủy chung không có dũng khí.


Dù sao, truyền thuyết thật là quá đáng sợ. Phàm là Võ Giả tiến vào tầng không gian thứ tư, không có một cái nào có thể đi ra.

Coi như là hơn mười dặm, không có xâm nhập, Huyết Sát cũng không dám cam đoan, mình có thể bình yên vô sự đi ra.

Thế nhưng mà, chuôi đao kia của Giang Trần hấp dẫn, lại để cho lòng hắn ngứa khó chịu! Hắn biết rõ, nếu như mình có thể được đến chuôi đao kia, như vậy ở dưới Linh Đạo cường giả, Huyết Sát hắn chính là tồn tại vô địch, có thể ở trong vương quốc thế tục hoành hành!

Loại hấp dẫn này, cũng là khó có thể ngăn cản.

Tiến, hay là không tiến?

- Giang Trần đáng giận, nếu như hắn không tiến vào tầng không gian thứ tư, bảo đao kia, nhất định sẽ rơi xuống trong tay của ta.

Huyết Sát nghĩ đến chuôi đao này, trong nội tâm liền ngứa.

Hắn cũng hối hận, vì sao không dùng tốc độ nhanh nhất chém giết Giang Trần. Nếu có thể ở tầng không gian thứ ba tiêu diệt Giang Trần, sao sẽ có chuyện hôm nay?

Thế nhưng mà, hắn không thừa nhận cũng không được, Giang Trần cường đại, vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Nếu như không phải Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết dùng Linh khí công kích, hấp dẫn lực chú ý của Giang Trần. Bằng vào Huyết Sát hắn, muốn tiêu diệt Giang Trần, chỉ sợ phần thắng rất thấp.

- Ai, Đông Phương Vương Quốc lúc nào ra một biến thái như vậy?

Trong lòng Huyết Sát hùng hùng hổ hổ.

- Đúng rồi, Giang Trần là người Giang Hãn Hầu phủ, Giang Hãn Hầu chỉ là một Nhị phẩm chư hầu, như thế nào có thể nuôi dưỡng được thiên tài như vậy? Hẳn là, Giang Hãn Hầu phủ có bí mật gì? Hừ! Vạn nhất không chiếm được cây đao kia, ly khai nơi đây, nhất định phải đi vương đô Đông Phương Vương Quốc, chộp Giang Hãn Hầu tới, sẽ thẩm vấn ra chút gì đó a.

Ý niệm trong đầu vừa mới chuyển đến đây, bên tai Huyết Sát khẽ động, mũi có chút co lại, cung tên trong tay vô ý thức xa xa giơ lên.


Bình luận

Truyện đang đọc