SÁT THẦN CHÍ TÔN

Nghĩ chỉ chốc lát, mới gật gật đầu:

- Nếu không như vậy, con thứ nhất, quy ta; con thứ hai, quy ngươi. Nếu có con thứ ba, vẫn quy ngươi, con thứ tư quy ta, như vậy một mực luân phiên. Ngoại trừ con thứ nhất ra, mặt khác số lẻ quy ngươi, số chẵn quy ta, như thế nào?

Đan Phi cũng không muốn ăn thiệt thòi, sau khi nói ra đề nghị này, lại cường điệu một câu:

- Là nam nhân thì đừng cò kè mặc cả, đừng quên, vé vào cửa của ngươi là bổn cô nương bỏ tiền mua!

Giang Trần im lặng, nữ nhân này, thật đúng là không chịu thiệt.

Mê Cảnh Thu Liệp, Giang Trần cố nhiên là được Đan Phi mời, nhưng mà việc này, hắn cũng có mục tiêu a.

Mục tiêu của hắn, là KLinh phẩm Linh thú.

Bất quá Linh phẩm Linh thú sống, hay Linh phẩm Linh thú chết, đều là mục tiêu của Giang Trần.

Hắn tiến vào Tiên cảnh, rất rõ ràng tinh hạch trong cơ thể Linh thú, là đồ vật trọng yếu cỡ nào. Phàm phẩm hung thú không đáng tiền, nhưng mà Linh phẩm Linh thú, là không thể nào so sánh nổi.

Tinh hạch của Linh phẩm Linh thú, ẩn chứa Linh lực phong phú, vẫn luôn là vật các tu sĩ khát vọng, dùng để miêu tả Linh Hải, tăng Linh lực lên, đó là vật đại bổ không còn gì tốt hơn.

Bất quá, Giang Trần tốt xấu cũng có chút phong độ, thấy bộ dạng Đan Phi thật tình như thế, cũng không nên tấc đất tất tranh, chỉ phải lui một bước:

- Nhớ kỹ, nói lời giữ lời. Bằng không mà nói, nhất phách lưỡng tán, ngươi một Linh thú thú con cũng không chiếm được.

Đan Phi cười hì hì nói:


- Xú tiểu tử, chẳng lẽ bổn cô nương là loại người hay trở mặt sao?

- Có lẽ ngươi không phải, nhưng mà thời điểm ngươi nhắc tới Linh thú thú con, liền thay đổi hoàn toàn, thật giống như điên vậy, chúng ta trước tiểu nhân, sau quân tử, phải ước định tốt mới được.

Ngọc thủ trắng nõn của Đan Phi khẽ vuốt tóc đen, xinh đẹp cười cười, nhưng đối với lời nói này của Giang Trần, không có nửa phần giận ý.

Hai người dùng qua bữa sáng, thu thập thoáng một phát, liền lần nữa xuất phát.

- Giang Trần, ta có một phương pháp quan sát thú con, phối hợp lực cảm ứng siêu cường của ngươi, hai người chúng ta phối hợp, thật sự là không chê vào đâu được.

Đan Phi rất hào hứng.

Nhưng Giang Trần lại không có lạc quan như nàng, trước đừng nói những Linh thú ly khai kia có thú con hay không, dù có, trong hang ổ người ta, có thể có đồng bọn lưu thủ hay không cũng là vấn đề?

Những Linh thú kia, tuy đều là Linh phẩm Sơ giai, hoặc là Linh phẩm Trung giai, nhưng mà sức chiến đấu của Linh thú, lại phi thường kinh người.

Nhất là thời điểm chúng bảo hộ thú con, sức chiến đấu cường đại kia, càng tăng vọt gấp mấy lần.

Cho nên, mạo hiểm giả, bọn hắn tình nguyện cùng nhân loại thực lực ngang nhau chém giết, cũng không muốn đối mặt Linh thú cuồng hóa.

Hai người đi qua đoạn đường này, dùng phương pháp Đan Phi nói, vậy mà thật sự tìm được hai hang ổ Linh thú. Bất quá, trong hang ổ này, lại không có thú con.

Tuy trong hang ổ có chút thứ tốt, một ít hoa hoa thảo thảo Linh phẩm, còn có các loại Linh Dược,… tuy đều là đồ tốt, nhưng không có thú con, Đan Phi lại không có quá nhiều hứng thú.

Đừng nhìn Giang Trần đối với tinh hạch Phàm phẩm hung thú không có hứng thú, nhưng mà vật liên quan đến Linh phẩm, cho dù là hoa hoa thảo thảo, Giang Trần cũng càn quét toàn bộ.

- Hắc hắc, Giang Trần, ta còn tưởng rằng ngươi coi tiền tài như cặn bã chứ.

Đan Phi thật vất vả tìm được một cơ hội nói móc Giang Trần.

Giang Trần khẽ đảo bạch nhãn:

- Đan Phi tỷ, trình độ nói móc của ngươi quá kém. Muốn cho ta cảm thấy bị châm chọc, ngươi còn phải luyện a.

Đan Phi trực tiếp im lặng, nàng phát hiện, người này nếu không biết xấu hổ, thật đúng là vô địch thiên hạ.

Thời gian, lại đi qua ba ngày. Trong ba ngày thời gian này, Giang Trần ít nhất cảm ứng được hai ba mươi con Linh thú, lục tục ngo ngoe chạy về phương nam.

Đây là số lượng hắn có thể cảm ứng được, còn khoảng cách xa, là không tính đến.

- Phía nam, nhất định xảy ra đại sự. Bất quá, Linh thú ly khai, cơ hội của chúng ta lại càng lớn. Căn cứ phán đoán của ta, trong những Linh thú này, tuyệt đối có Linh thú đang nuôi con. Nếu như ta cảm ứng không sai, phía trước nhất định có thú con Linh thú. Chỉ xem lúc nào nữ nhân này mới có thể tìm được!

Giang Trần cũng không có lạc quan như Đan Phi, bất luận Đan Phi thúc giục hắn như thế nào, hắn thủy chung không nhanh không chậm, chỉ dùng tiết tấu của hắn.


Đến chiều ngày thứ sáu, rốt cục Đan Phi có phát hiện.

- Giang Trần, ta dám đánh cuộc, phía trước, ở trong thung lũng kia, nhất định có thú con Linh thú.

- Ngươi xác định?

Ngữ khí của Đan Phi có chút kích động:

- Ta xác định, ta ở phương diện này, nghiên cứu rất nhiều năm, biết làm sao phán đoán có thú con Linh thú hay không.

Cái mũi Giang Trần có chút nhíu nhíu, gật đầu:

- Trong không khí, xen lẫn một ít mùi sữa mẹ của Linh thú. Bất quá, làm sao ngươi biết không phải vừa vặn có Linh thú nuôi con đi ngang qua?

- Đi ngang qua và thường trú, là có khác nhau.

- Đi ngang qua, cái mùi này sẽ có quỹ tích. Mà thường trú, thì phân bố đều đều. Đây chỉ là một điểm trong đó. Ngươi nhìn những Linh Dược chung quanh xem, còn những hoa cỏ kia, đều có dấu răng thú con gặm nhấm qua.

- Ngoài ra, thú con Linh thú, cũng có một loại khí tức đặc biệt. Cái này cùng cơ thể mẹ có chỗ bất đồng.

Đan Phi nhẹ niết đôi bàn tay trắng như tuyết, hưng phấn nói:

- Giang Trần, ta dám cam đoan, ở đây nhất định có thú con Linh thú, lần này, ta rốt cục chứng kiến hi vọng thành công rồi!

- Đừng đắc ý quên hình!

Giang Trần kịp thời tạc một chậu nước lạnh.

- Dù nơi này có thú con, làm sao ngươi cam đoan mẫu thân của nó đã đi xa? Ngươi làm sao cam đoan, không có đồng bạn khác ở chỗ này bảo hộ chúng?


- Nhớ kỹ, bất luận một con Linh thú nào, một khi phát hiện con của mình bị uy hiếp, chúng bạo phát ra hung tính, đều là phi thường đáng sợ. Chúng ta phải dùng trí, không thể cứng đối cứng.

Cuối cùng, hai người thương lượng thoáng một phát, vẫn là do Giang Trần đi dò xét, thần thức tập trung vị trí thú con, sau đó lại đi trộm lấy.

Giang Trần tu luyện Thất Khiếu Thông Linh, tự nhiên có biện pháp đem khí tức trên thân, thu nhập vào trong thất giác, từ ngoại chuyển nội.

Trong sơn cốc, có một động quật.

Bên ngoài động quật kia, quái thạch lởm chởm, địa thế có chút dốc đứng. Bất quá đối với Võ Giả mà nói, cái này không phải vấn đề lớn gì.

Giang Trần quan sát một hồi, dùng pháp môn Thất Khiếu Thông Linh, cảm ứng thoáng một phát, trong nội tâm không khỏi rùng mình.

- Quả nhiên có thú con, hơn nữa có bốn con!

Tim Giang Trần đập không khỏi có chút nhanh hơn, nhưng lập tức, hắn lại cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại.

- Không tốt, vậy mà thật sự có Linh thú bảo hộ ở đó. Ta nói mà, làm sao dễ dàng trộm thú con Linh thú như vậy?

Trong nội tâm Giang Trần nói thầm, nhưng lại không vội xuất thủ.

Lui về chỗ Đan Phi, nói tình huống đại khái một lần.

- Bốn con? Nhiều như vậy?

Hai mắt Đan Phi tỏa sáng.


Bình luận

Truyện đang đọc