SÁT THẦN CHÍ TÔN

Giang Trần hơi có chút kinh ngạc, bất quá cũng liền lạnh nhạt, tuy Thượng Cổ huyết mạch thưa thớt, nhưng mà nhiều đời truyền thừa, nhiều đời tạp giao, chắc chắn sẽ có huyết mạch rơi vào các vị diện.

Lưu lạc đến nơi đây, cũng không tính kỳ lạ quý hiếm.

Chỉ là, ở loại địa phương nhỏ như Thiên Quế Vương Quốc này, đột nhiên nhìn thấy, Giang Trần vẫn hơi có chút giật mình. Lại nhìn phẩm chất Phượng Giao Ngũ Dực Thú kia, không thể nghi ngờ là thuộc về chủng loại Thượng Cổ huyết mạch phi thường yếu ớt kia.

Căn cứ Giang Trần phán đoán, huyết mạch nhiều lắm là Linh phẩm cao giai. Tiến hóa tốt, có lẽ có thể tiến hóa đến Thánh phẩm Cao giai.

Muốn cao nữa, trừ khi có tạo hóa riêng, hoặc là có phương pháp đào tạo ưu dị. Nếu không, Thánh giai có thể nói là cực hạn của Phượng Giao Ngũ Dực Thú kia.

- Lão gia tử với tư cách Hộ Quốc Linh Vương, Tiên cảnh đỉnh phong cường giả, có chút gặp gỡ cũng không tính kỳ lạ. Như thế xem ra, chỉ sợ lão gia tử không đơn thuần là hộ quốc cường giả của một Vương Quốc đơn giản như vậy.

Trong lòng Giang Trần đã có phán đoán của mình.

Ý niệm trong đầu như vậy, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần, nhịn không được nhìn Phượng Giao Ngũ Dực Thú kia vài lần, lập tức như có điều suy nghĩ.

- Phượng Giao Ngũ Dực Thú này, tuy uy áp mười phần, nhưng thoạt nhìn lộ ra có chút uể oải. Xem ra, Diệp lão gia tử là vì chuyện này mà phiền não?

Giang Trần nhịn không được cười lên, thầm nghĩ:


- Diệp lão gia tử này coi như là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng rồi. Nếu phẩm giai Phượng Giao Ngũ Dực Thú không cao, đó cũng là Thượng Cổ huyết mạch, những đệ tử thế gia này, có mấy cái nhìn hiểu? Dù con thú này thật sự có chút ít vấn đề, những thứ kia, có thể đưa ra chủ ý gì?

Không phải Giang Trần xem thường những người kia, mà loại Thượng Cổ huyết mạch này, ở Thiên Quế Vương Quốc, bọn hắn căn bản là không có tư cách nghe nói.

Nghe cũng chưa từng nghe qua, thì làm sao cho chủ ý.

Đương nhiên, việc không liên quan đến mình, Giang Trần cũng không tính chen chân. Hắn giờ phút này, càng để ý chính là trận chiến cùng Tân Vô Đạo.

Một trận chiến này, hắn phải phát huy đến mức tận cùng, mới có một đường hi vọng.

Hai mắt hợp lại, lại lần nữa nhốt mình vào trong thế giới minh tưởng.

Lúc này, thanh âm của Đan Phi lại một lần nữa vang lên:

- Con thú này, tên là Phượng Giao, chính là tọa kỵ của lão gia tử, tin tưởng có ít người trong các ngươi, có lẽ cũng có nghe thấy. Ba tháng trước, con thú này xuất hiện một vài vấn đề, bắt đầu trở nên nôn nóng táo bạo, các loại linh thực nó thường ăn, cũng tận lực không ăn. Mấy tháng qua, con thú này cơ hồ cơm nước không vào, lộ ra uể oải. Mặc dù là Linh thú, cũng chịu không được giày vò như vậy, lão gia tử tìm rất nhiều người tài ba ở phương diện Linh thú, cũng tìm không ra nguyên nhân.

Nhưng trong lòng Giang Trần lại cười lạnh, cũng không biết lai lịch con thú này rốt cuộc ra sao, thì sao tìm được nguyên nhân? Đúng bệnh hốt thuốc, vậy ngươi cũng phải biết lai lịch của nó là gì, bị bệnh trạng gì mới được.

- Chư vị, thực không dám đấu diếm, con thú này, lão gia tử xem nó như tánh mạng. Nó giày vò, lão gia tử đi theo khó chịu. Trong các ngươi, nếu như ai có biện pháp, có thể tìm ra mấu chốt, cho dù trị không được, lão gia tử cũng đồng dạng thiếu nợ một cái nhân tình. Nếu có thể đúng bệnh hốt thuốc, giải quyết vấn đề này, chẳng những lão gia tử thiếu nợ một cái nhân tình, còn có thể đưa lên một phần đại lễ.

- Cái gì? Chẳng những thiếu nhân tình, còn muốn tặng quà?

- Thủ bút thật lớn, đến cùng Linh thú này, xảy ra vấn đề gì? Đáng hận, vì cái gì ta bình thường không tìm chút thời giờ nghiên cứu ở phương diện Linh thú?

- Thật sự là hận a. Hối hận không đọc nhiều điển tịch, không hiểu rõ tri thức Linh thú, đáng tiếc, đáng tiếc!"

Diệp Đại nghe Đan Phi nói xong, con mắt bừng sáng. Những tin tức này, hắn từ một ít con đường, đã thăm dò ra được.

Cho nên, lần này hắn đi Bảo Thụ Tông, bỏ ra đại thủ bút, mời tới một vị đệ tử thiên tài Tứ Quý Đường của Bảo Thụ Tông, được xưng năm đại đan dược thiên tài của Tứ Quý Đường đến trợ trận.

- Tiên Khách huynh, lần này, mong ngươi đại triển thân thủ rồi!


Diệp Đại quay người đối với tên nam tử thần bí toàn thân áo đen kia, nói ra.

Người này, chính là người trước kia Giang Trần kiêng kỵ nhất. Một thân tu vi, càng vượt xa Tân Vô Đạo cùng Lưu Xán.

Nam tử áo choàng kia, chính là đệ tử Bảo Thụ Tông, ở đan dược chi đạo, càng là cấp bậc thiên tài.

- Đại vương tử, khoác lác ta không muốn nghe. Đan dược chi đạo, người ở Tứ Quý Đường so với ta mạnh hơn, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ở đan dược và đào tạo Linh thú, trong trẻ tuổi, ta xưng thứ hai, không người dám xưng đệ nhất.

Nam tử này tên là Hàn Tiên Khách, thân là đệ tử tông môn, hắn có kiêu ngạo cùng tự tin mà đệ tử tông môn mới có.

- Ân, lần này Tiểu Vương mời Tiên Khách huynh đến, là coi trọng điểm này của Tiên Khách huynh. Nếu không phải đại danh Tiên Khách huynh như sấm bên tai, Tiểu Vương há sẽ coi trọng như thế?

Bên Diệp Đại, mời đệ tử thiên tài Tứ Quý Đường Hàn Tiên Khách của Bảo Thụ Tông.

Mà bên Diệp Kiều, hiển nhiên cũng có chuẩn bị, mời một trưởng lão cao tầng của Thanh Dương Cung.

Bên Diệp Tranh, cũng mời một người, chỉ có điều địa vị hơi thấp một chút, bất quá cũng là một “bác sỹ thú y” nổi danh, đối với Linh thú chi đạo, cũng rất có nghiên cứu.

Diệp Dung xem như đã nhìn ra, hắn thoáng cái biết mình bỏ qua cái gì.

Nguyên lai mấy vương tử này, bọn hắn đều đã nhận được tình báo, biết rõ Thái Phó đại nhân vì cái gì sầu muộn. Diệp Dung bừng tỉnh đại ngộ, khó trách sau khi vào cửa, Đan Phi tỷ sẽ dùng ngữ khí kỳ quái hỏi hắn tựa hồ không biết xảy ra chuyện gì.


Nguyên lai, là có chuyện như vậy.

- Không thể tưởng được, tình báo của bọn người Diệp Đại, vậy mà thông linh như thế. Xem ra Diệp Dung ta muốn trở thành người tranh đoạt Thái tử vị, còn có rất nhiều sự tình phải làm. Còn cần kết nối càng nhiều nhân mạch, còn cần thành lập nhiều hệ thống tình nữa báo.

Diệp Dung có chút buồn bực, hắn biết rõ, lần này một khi để cho bọn người Diệp Đại thực hiện được, lẫn nhau chênh lệch liền kéo lớn hơn.

Đạt được một nhân tình của lão gia tử, còn có thể phụ tặng một kiện lễ vật. Cái này ý nghĩa liền lớn hơn.

Không biết vì cái gì, Diệp Dung bỗng nhiên nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Giang Trần. Thấy Giang Trần nhắm mắt, giống như đã tiến vào minh tưởng, không khỏi hơi có chút thất lạc.

Trong nháy mắt suy nghĩ đến Giang Trần đó, bỗng nhiên Diệp Dung sinh ra một tia niệm tưởng, một tia khát vọng kỳ tích xuất hiện trong đầu.

Thế nhưng mà lập tức đắng chát cười cười, dù sao Giang Trần cũng không phải vạn năng. Việc này, ngay cả hắn trước đó cũng không có được tình báo, Giang Trần làm sao có thể có biện pháp?

- Ai, Giang Trần vừa mới lập công lớn cho ta, ta không thể quá nghiêm khắc với hắn.

Diệp Dung nghĩ như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc