SÁT THẦN CHÍ TÔN

Đông Phương Lộc biểu lộ có chút ngưng tụ, Giang Phong đến cùng tình huống như thế nào, ai cũng không có tình báo xác định. Nhạn Môn Hầu này làm cái thứ nhất nhảy ra, hiển nhiên là vì Long Đằng Hầu mở đường tiên phong.

Ánh mắt Đông Phương Lộc hướng khu vực của Giang Hãn Hầu nhìn lại.

Giang Trần mỉm cười, đi đến một bước:

- Bệ hạ, Nhạn Môn Hầu này già mà không kính, trong thịnh hội, công nhiên nguyền rủa phụ thân ta. Làm nhi tử, há có thể ngồi yên không lý đến? Hạ thần yêu cầu Yến Cửu Trang hướng ta nói xin lỗi.

- Xin lỗi? Giang Trần, ngươi miệng còn hôi sữa, có đức có tài gì, muốn ta đường đường là chư hầu biên cương hướng ngươi xin lỗi?

Yến Cửu Trang cười lạnh một tiếng.

- Vô cớ nguyền rủa người khác, là ngoài miệng không đức. Ngoài miệng không đức, là lão cẩu. Yến lão cẩu, ngươi đường đường là chư hầu, lại cam nguyện làm tay sai cho người, mắng ngươi lão cẩu, là vũ nhục đối với cẩu.

Bản lĩnh lời nói ác độc của Giang Trần, cũng không phải là thổi ra.

- Giang Trần, ngươi công nhiên nhục mạ chư hầu biên giới, bản hầu muốn cáo trạng ngươi, định ngươi tội lớn phỉ báng chư hầu, vũ nhục chư hầu!

- Yến lão cẩu! Ngươi đụng đến nhi tử ta thoáng một phát thử xem?

Đột nhiên, một thanh âm như sấm sét, từ khu vực Giang Hãn lãnh địa truyền ra.

Người này long hành hổ bộ, đi đến trước trận, mục bắn hàn mang, nhìn chằm chằm vào Yến Cửu Trang:

- Yến lão cẩu, con ta nói sai chỗ nào? Nhạn Môn Hầu ngươi dầu gì cũng là Nhất phẩm chư hầu, vậy mà sa đọa đến làm pháo hôi mở đường cho người khác, lại không phải tay sai thì là cái gì?


Giang Phong!

Dĩ nhiên là Giang Hãn Hầu Giang Phong mất tích thật lâu.

Hiện trường thoáng cái náo nhiệt, ai cũng không nghĩ tới, Giang Hãn Hầu này lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn lên còn long tinh hổ mãnh như thế.

Xem khí thế không chút nào che dấu kia, dĩ nhiên là khí tràng mà Chân khí đại sư mới có được!

Giang Phong này, vậy mà đột phá, trở thành Chân khí đại sư!

- Thần Giang Phong, tham kiến bệ hạ!

Giang Phong mắng Yến Cửu Trang xong, thoải mái hướng Đông Phương Lộc hành lễ.

- Giang Hầu, trẫm nghe nói thân thể ngươi bị bệnh nhẹ, nguyên lai là tin vịt?

Đông Phương Lộc nhìn thấy Giang Phong ở thời khắc mấu chốt ra mặt, trong lòng cũng có chút trấn định.

Với tư cách quốc quân đương triều, hắn cũng không hy vọng lãnh địa của Giang Hãn Hầu ở loại trường hợp này đổi chủ.

Dù muốn đổi chủ, tới tay ai, cũng phải là Đông Phương Lộc hắn đến định. Tuyệt không thể để cho Long Đằng Hầu cùng những đảng đồ của hắn đoạt đi.

Giang Phong cười ha ha nói:

- Một ít đạo chích, dùng một tí thủ đoạn âm hiểm mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

- Ha ha, Giang Hầu trung can nghĩa đảm, sẽ có Thiên Địa phù hộ. Xem ra, ngược lại là trẫm quá lo lắng.

Đông Phương Lộc cũng là tâm tình thật tốt.

Bên Long Đằng Hầu kia, lại phiền muộn không thôi. Giang Phong này, vậy mà không chết? Còn sống long tinh hổ mãnh như thế? Xem ra tu vi còn đột phá.

Trong nội tâm Long Chiếu Phong một bụng phiền muộn, đối thủ với năng lực làm việc của hạ nhân là càng bất mãn rồi. Từ khi cùng Giang gia phụ tử này trở mặt, đều không có một việc thuận lợi.

Giang Phong này, rõ ràng trúng độc hẳn phải chết, làm sao lại có thể long tinh hổ mãnh như thế?

Giang Phong chẳng những không chết, tu vi còn tinh tiến một tầng. Bởi như vậy, bọn hắn muốn thông qua âm mưu cướp lấy Giang Hãn lãnh địa, đây không phải là tự đòi mất mặt sao?

Sắc mặt Nhạn Môn Hầu xấu hổ, phảng phất bị người ở trên mũi hung hăng đánh một quyền, trong lúc nhất thời tiến cũng không được, thối cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.

- Nhạn Môn Hầu, Giang Phong ta có một lời khuyên. Muốn làm bia đỡ đạn cho người, trước xem kết cục của Đỗ Như Hải một chút, còn có kết cục của Đan Vương Uyển.

Mà những chư hầu sau lưng Long Đằng Hầu kia, nghe lời này của Giang Phong, lòng cũng có nhận thấy.


Đúng vậy a, Đỗ Như Hải mở đường cho Long Đằng Hầu, kết quả bị Long Đằng Hầu tự mình ra tay giải quyết, sau đó còn rơi vào kết cục cả nhà bị tịch thu tài sản, gia sản sung công.

Mặc dù Đan Vương Uyển không có chết người, nhưng ở kinh doanh cũng bị Dược Sư Điện đánh cho hoa rơi nước chảy, liên tiếp bại lui. Càng có nghe đồn, bọn hắn đã triệt để bán mình cho Long Đằng Hầu, đã mất đi quyền tự chủ.

Yến Cửu Trang phiền muộn, nhưng khẩu khí lại vô cùng ngạo khí:

- Giang Phong, ngươi chớ đắc ý quá sớm.

- Vì cái gì ta không thể đắc ý?

Giang Phong cười vô cùng cởi mở.

- Yến Cửu Trang ngươi, luận một mình đấu, đánh không lại ta; so nhi tử, con của ngươi hai lần bị Trần Nhi nhà ta hoành ngược. Ở trước mặt ngươi, ta tìm không thấy lý do không đắc ý a. Ngươi nói có đúng không?

Yến Cửu Trang không phản bác được.

Giang Trần nghe được phụ thân phản kích như thế, tâm tình cũng rất tốt. Không thể không nói, có thể làm tới một lộ chư hầu, mỗi người đều có biện pháp sinh tồn.

Theo Giang Phong xuất hiện, sự việc xen giữa tự nhiên dùng Yến Cửu Trang bị đánh mặt chấm dứt.

Câu Ngọc công chúa mắt phượng hơi động một chút, hướng bên Giang Trần quăng đến ánh mắt ý vị thâm trường.

- Chư vị, hiện tại Bổn cung tuyên bố, một lần Tiềm Long hội thử mới, chính thức bắt đầu. Quy củ vẫn là quy củ cũ, bắt đầu xin nhiệm vụ khảo hạch.

- Lần khảo hạch này, đồng dạng phân chín cấp nhiệm vụ. Mỗi một cấp bậc nhiệm vụ, đại biểu một phẩm hầu vị.

Đông Phương Vương Quốc một trăm lẻ tám lộ chư hầu, chung chia làm Cửu phẩm. Mỗi một phẩm đều có mười hai chư hầu, dùng cái này suy ra.

Giang Hãn Hầu ở trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, bài danh 14, xem như Nhị phẩm chư hầu.


Ví dụ như, chư hầu xếp hàng thứ nhất đến 12, đều là Nhất phẩm chư hầu. Ở trong Nhất phẩm chư hầu, tự nhiên cũng chia đẳng cấp.

Một đến bốn, chính là Vương Quốc Tứ đại chư hầu, được tôn xưng là Chí Tôn Nhất phẩm.

Năm đến tám, thì tôn xưng là chính Nhất phẩm.

Chín đến mười hai, thì trở thành phụ Nhất phẩm.

Đã đến nhị phẩm chư hầu, thậm chí phẩm bậc chư hầu thấp hơn, sẽ không có danh tự Chí Tôn. Ở trong phẩm cấp riêng phần mình, cũng chia ba cấp bậc.

Dùng Nhị phẩm làm thí dụ, chia là thượng Nhị phẩm, trung Nhị phẩm, hạ Nhị phẩm.

Giang Hãn Hầu, là thượng Nhị phẩm chư hầu!

Mà Tiềm Long thi hội, là trận đấu quyết định bài danh chư hầu lần tiếp theo.

Một trăm lẻ tám lộ chư hầu truyền nhân, có thể xin bất luận phẩm bậc nhiệm vụ gì. Đương nhiên, từng chư hầu truyền nhân, đều chỉ có hai lần cơ hội.

Nếu như hai lần đều không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chờ khảo hạch thất bại, giao ra Chư Hầu Lệnh.

Để cho những thế gia cường đại không có Chư Hầu Lệnh kia lần lượt bổ sung lên.

Bởi vì khảo hạch chỉ có hai lần cơ hội, cho nên đại bộ phận chư hầu truyền nhân, đều rất cẩn thận, lợi dụng tốt hai lần cơ hội này.

Lần thứ nhất, có lẽ có chút chư hầu truyền nhân sẽ khiêu chiến nhiệm vụ cao cấp thoáng một phát. Nhưng nếu lần đầu tiên khiêu chiến thất bại, dùng đến lần cơ hội thứ hai, liền phải cực kỳ thận trọng rồi. Nếu không, lần thứ hai xin nhiệm vụ lại thất thủ, chẳng khác nào chắp tay giao ra Chư Hầu Lệnh.


Bình luận

Truyện đang đọc