SÁT THẦN CHÍ TÔN

Dừng lại chỉ chốc lát, Giang Trần cũng không muốn đi ra ngoài cùng Hàn Tiên Khách tốn hao, ở đó uống hai bình trà, lúc này mới thản nhiên đi ra cửa.

Lúc này, Đường Long vừa vặn giúp đệ đệ của hắn, đầu đầy mồ hôi đuổi tới.

Cũng may hắn xuất thân quân nhân, thời gian ngắn ngủi như vậy, vừa đi vừa về, chỉ dựa vào hai cái đùi, thực là rất khó được.

Hàn Tiên Khách cũng không nuốt lời, cũng không bày giá đỡ gì.

Chỉ nhìn hai ba lần, tay áo hất lên, ở trên đùi đệ đệ Đường Long điểm mấy huyệt đạo, lại rút ra mấy cây kim châm chọc vài cái.

- A!

Đệ đệ Đường Long kêu một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm tụ huyết, tai mũi thất khiếu, cũng tràn ra rất nhiều tụ huyết màu đen.

- Tốt rồi.

Hàn Tiên Khách thu kim châm.

- May là ngươi đưa tới sớm, qua nửa năm nữa, người này Thần Tiên cũng không cứu được.

- Tốt... Tốt rồi?

Đường Long còn không có kịp phản ứng.

- Cái này liền chữa tốt?

- Không tin thì thôi.

Cái tật đệ tử tông môn kia lại tới nữa.


Đường Long xấu hổ cười cười, nắm lấy Ô Linh Mộc trong tay, muốn đưa qua, lại sợ quá qua loa, vạn nhất đệ đệ không có tốt thì làm sao bây giờ?

Bộ dạng do do dự dự này, xem ở trong mắt Giang Trần, nhịn không được muốn cười.

- Đường Long, đẩy đệ đệ của ngươi trở về đi. Đúng rồi, đi Thanh Dương Cung cầm chút linh dược cường thân kiện thể, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nói ta bảo ngươi đi.

Giang Trần vừa vặn từ trong cứ điểm Thanh Dương Cung đi ra, lúc này Đường Long là chứng kiến.

- Ngươi muốn đệ đệ của ngươi nhanh bình phục, dược là tất yếu phải dùng. Hàn công tử đã giải quyết ngoan tật, nhưng khôi phục còn phải dựa vào chính hắn. Dùng dược liệu tốt một chút, khôi phục sẽ nhanh hơn.

Giang Trần cũng có dược liệu tốt, nhưng này đều là thuốc trị thương cho Võ Giả phục dụng. Đệ đệ Đường Long, căn bản gánh không được loại dược này.

Lúc này Đường Long xem như triệt để tin. Cầm lấy Ô Linh Mộc trong tay, cũng không biết cho Hàn Tiên Khách tốt, hay là cho Giang Trần tốt.

Giang Trần cười nói:

- Đã nói không cần tiền xem bệnh. Nếu nnhư ngươi ngại nó vướng chân vướng tay, thì bán cho Thanh Dương Cung, bọn hắn sẽ cho ngươi giá tiền công đạo.

Hàn Tiên Khách là thiên tài tông môn, một cây Ô Linh Mộc, hắn há có thể nhìn ở trong mắt. Loại vật này, chỉ có loại không có tiền đồ như Quảng sư huynh mới có thể đoạt.

Thiên tài tông môn chính thức, sao muốn thứ này.

Nhìn nhìn Hàn Tiên Khách vẻ mặt kiên quyết, Giang Trần một hồi đau đầu:

- Cái kia, chúng ta thương lượng một chút. Ngươi muốn làm tùy tùng của ta, ta không có ý kiến. Bất quá, tốt xấu chờ tương lai ta tiến vào Bảo Thụ Tông, chúng ta bàn lại chuyện này, như thế nào?

- Ngươi muốn vào Bảo Thụ Tông?

Hàn Tiên Khách sững sờ, lập tức đại hỉ.

- Cái kia còn do dự cái gì? Ta lập tức dẫn tiến ngươi.

- Thời cơ còn chưa thành thục.

Giang Trần lắc đầu, dẫn tiến? Giang Trần không muốn dựa vào lực lượng người khác tiến vào Bảo Thụ Tông, hơn nữa, hắn cũng không muốn uất ức từ một đệ tử cấp thấp làm lên. Hắn muốn vào Bảo Thụ Tông, tất cả đều phải chuẩn bị đầy đủ.

Hơn nữa, hiện tại hắn vừa tới Thiên Quế Vương Quốc không bao lâu, hết thảy căn cơ còn chưa ổn, người bên cạnh, nên an bài cũng không có an bài thỏa đáng.

Lúc này tiến vào Bảo Thụ Tông, thời cơ hiển nhiên không có thành thục.

Hắn cũng không muốn tiến vào Bảo Thụ Tông, bị người khác cho rằng là đi cửa sau.

Giang Trần khuyên can mãi, cuối cùng mới ổn định Hàn Tiên Khách, đáp ứng sau khi đi Bảo Thụ Tông, nhất định thực hiện ước định hôm nay, thu hắn làm tùy tùng.

Dù vậy, Hàn Tiên Khách còn không cam tâm tình nguyện, hẹn mỗi cách ba tháng, Hàn Tiên Khách sẽ rời Bảo Thụ Tông tới thăm một lần.

Giang Trần thu qua tùy tùng mấy lần rồi, còn không có một lần nào, là ép mua ép bán như Hàn Tiên Khách, hơn nữa là loại không đạt mục đích thề không bỏ qua kia.


- Hàn Tiên Khách này, khiến ta thấy được mặt khác của tông môn đệ tử.

Giang Trần than nhẹ, đệ tử tông môn quả nhiên mắt cao hơn đầu, tuy có các tính thối, nhưng mà, trên người Hàn Tiên Khách này, có một loại chấp nhất không đạt mục đích thề không bỏ qua, hơn nữa có một loại đại trí tuệ sau khi ngộ ra, cái này không phải người bình thường có thể so.

Tông môn đệ tử, quả nhiên cũng không phải cái gì cũng sai. Bọn hắn biểu hiện ra ngoài một mặt bất hảo kia, thường thường dễ khiến cho người cảm thấy quá kém.

Trên thực tế, có thể trở thành đệ tử tông môn, người nào sẽ không có một ít điểm đặc biệt?

...

Sau khi về đến nhà, Giang Trần lại phát hiện trong nhà đến một khách nhân ngoài ý muốn…

Đan Phi!

Nữ nhân nửa là cháu gái, nửa là đệ tử của Diệp lão gia tử này, là nữ nhân trước mắt Giang Trần sợ gặp được nhất.

Nhưng mà, người ta đã tìm tới cửa, hắn cũng không cách nào quay đầu bỏ đi? Chỉ phải kiên trì đi vào, vẻ mặt đau khổ nói:

- Đan Phi tỷ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?

Hôm nay Đan Phi thoạt nhìn tâm tình không tệ, mặc váy màu xanh nhạt, như một cành liễu hạnh thanh nhã, cho người một loại cảm giác lịch sự tao nhã.

Chỉ là, nàng ăn bận, lại đem tư thái ngạo nhân, phụ trợ càng thêm động lòng người. Tà váy như nước gợn, có chút phiêu đãng, phụ trợ da thịt tuyết trắng, khuôn mặt tinh xảo, nhiều thêm vài phần khí chất thoát tục.

- Giang Trần, ta còn tưởng rằng, phải chờ ngươi cả buổi đây này.

Đan Phi giống như cười mà không phải cười, nâng chén trà, nhẹ nhẹ đặt lên bàn.

Xem dáng tươi cười trên mặt nàng, Giang Trần nghĩ thầm không phải đến hưng sư vấn tội a. Cái này đã hơn một tháng, lại níu lấy cũng không có ý nghĩa rồi.

Tuy ta cự tuyệt một phen tâm ý của lão gia tử, nhưng cũng đã giải thích “nỗi khổ tâm” a. Tuy nỗi khổ tâm kia là giả, nhưng dầu gì cũng là nói dối rất có thành ý.

- Thiếu chủ, ngươi trở lại rồi. Vị Đan Phi tiểu thư này, chờ ngươi đã lâu.

Câu Ngọc vốn ở một bên tiếp khách, nhưng mà hai nữ nhân đồng dạng mỹ mạo, đồng dạng dáng người ngạo nhân, đồng dạng lòng dạ rất cao, nhất định là không ở chung được.


Hai người ở trong bầu không khí nặng nề rất lâu.

- Ân, Câu Ngọc, ngươi trước chiêu đãi, ta đi ra ngoài một chuyến, mệt mỏi quá sức, trước đi tắm, đổi thân quần áo nói sau.

Giang Trần liền muốn nhân cơ hội bỏ chạy.

Đan Phi nhẹ nhàng cười cười, thản nhiên nói:

- Không thể tưởng được Giang Trần nổi tiếng vương đô, ngay cả Vương Quốc vương tử còn không sợ, vậy mà sợ gặp nữ tử yếu ớt như ta?

Giang Trần cười khổ, nữ nhân này lợi hại, cũng không có hung thần ác sát, cũng không có khí thế bức người, nhưng vài câu không đến nơi đến chốn như vậy, lại để cho hắn tiến cũng không được, thối cũng không xong.

Nhưng Câu Ngọc lại nói:

- Đan Phi tiểu thư, Thiếu chủ nhà ta chỉ là dùng lễ đối đãi, không phải sợ ngươi.

Đan Phi lại ung dung cười cười:

- Tốt một cô nàng trung tâm hộ chủ. Giang Trần, không nghĩ tới, ngươi Kim Ốc Tàng Kiều, cũng rất biết hưởng phúc a.

Câu Ngọc cũng không cam chịu yếu thế:

- Nói ta là cô nàng, cũng không biết ngươi mới bao nhiêu.

Đan Phi cười hì hì nói:

- Tổng sẽ không nhỏ hơn ngươi a?


Bình luận

Truyện đang đọc