SÁT THẦN CHÍ TÔN

Hai chân Đường Trọng khẽ chống, vậy mà thực đứng lên. Chỉ là ngồi xe lăn lâu, để cho hai chân của hắn không có lực gì, không có năng lực cân đối.

Hoạt động, động tác rất không cân bằng.

- Ca, ngươi thấy không, ta có thể đi, có thể đi rồi!

Đường Trọng rơi lệ, la to.

Nước mắt của Đường Long thoáng cái cũng chảy ra:

- Phải, ngươi thật sự có thể đi. Nói như vậy, bọn hắn thật sự trị khỏi ngươi rồi.

Vị hôn thê Đường Long, thiếu nữ thành thành thật thật kia, cũng ở một bên không ngừng lau nước mắt.

Đi vài vòng, Đường Trọng càng ngày càng có cảm giác, nhưng lại hơi mệt một chút.

- Đường Trọng, ngươi vừa có chút cảm giác, đừng quá gấp. Chờ dùng dược liệu, công năng của chân chậm rãi khôi phục, ngươi có thể như thường nhân đi đường.

Đường Long an ủi.

- Ca, ta quả thực rất cao hứng. Ca, sao ngươi biết bằng hữu lợi hại như vậy? Bọn họ có địa vị gì? Nhiều lang trung cũng thúc thủ vô sách, hắn tùy tùy tiện tiện châm vài cái, liền đem ta chữa tốt?

Đường Trọng rất hiếu kỳ, cũng rất hưng phấn. Nhà bọn họ xuất thân rễ cỏ, tiếp xúc đều là tầng dưới chót của xã hội, lúc nào nhận thức qua bằng hữu mạnh như vậy?

Đường Long cũng không hiểu ra sao, cho tới bây giờ hắn còn không có minh bạch, mình như thế nào vận khí tốt như vậy, kết giao nhân vật lợi hại như thế?


- Ca, ngươi nói một chút a. Ta giống như nghe nói, người chữa bệnh cho ta, là đệ tử Bảo Thụ Tông? Ca, ngươi thật lợi hại, ngay cả đệ tử Bảo Thụ Tông cũng mời được?

Đường Long thấy đệ đệ mặt mày hớn hở, cũng cười khổ:

- Đường Trọng, ngươi quá để mắt lão ca của ngươi rồi, đệ tử Bảo Thụ Tông? Ta ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không có a.

- Thế nhưng mà...

- Đừng thế nhưng mà gì hết. Nếu ta nhận thức đệ tử Bảo Thụ Tông, còn có thể bị đội biên phòng khai trừ? Hiện tại một nhà ba người chúng ta, ngay cả cơm ăn cũng là vấn đề rồi. Khá tốt, bán Ô Linh Mộc đi không ít tiền, tiết kiệm một chút, có thể để chúng ta qua hai ba năm.

Đường Long vẫn là từ trong tưởng tượng về tới sự thật.

Hắn cũng biết, mình là gặp được quý nhân. Lần trước thời điểm ở biên cảnh, người ta ra tay hào phóng, trực tiếp cho hắn một viên Thượng phẩm Thương Hải Đan.

Ở vương đô, nếu không phải người này, chẳng những Ô Linh Mộc bị đoạt, nữ nhân của Đường Long hắn có khả năng cũng cũng bị người đánh chết.

Vì sự tình của Đường Long hắn, người ta còn lên quan tòa, dù như vậy, người ta cũng không trách bọn họ, ngược lại cho người cứu đệ đệ Đường Long hắn.

Đường Long thở dài một hơi, hắn đời này không thích thiếu người. Nhưng hắn biết, hắn thiếu nợ Giang Trần nhân tình, chỉ sợ là đời này cũng trả không được.

- Giang Trần... Hắn đến cùng là người thế nào?

Đường Long quả thực rất hiếu kỳ.

- Không sợ Càn Lam Bắc Cung, Long Nha vệ cũng không giam được hắn, ngay cả đệ tử Bảo Thụ Tông cũng nghe hắn. Cái này... Giang Trần này, chẳng lẽ là tiền bối cao nhân của Bảo Thụ Tông?

- Mà thôi, mà thôi, ta chớ suy nghĩ lung tung. Người ta chỉ thấy ta đáng thương, tiện tay cho ta một chút trợ giúp. Đường Long ta xuất thân rễ cỏ, một nhân vật như con sâu cái kiến, cùng người ta nhất định không phải người một thế giới.

Đường Long cố gắng dứt bỏ những cảm xúc lung tung kia, đối với thê tử nói:

- Tiểu Thanh, ngươi đi làm cơm đi, mệt mỏi cả buổi, cũng đói bụng rồi. Hôm nay bán Ô Linh Mộc được giá tốt, đi mua một ít thức ăn ngon, tẩm bổ cho Đường Trọng, tranh thủ để cho hắn sớm đứng lên đi đường.

Đường Trọng thấy đại ca nói như vậy, cũng vô cùng cảm động:

- Ca, chờ ta đứng lên, có thể đi đường, ta cũng tìm công tác, ta không thể mãi liên lụy các ngươi.

- Tiểu tử ngốc, cha mẹ chúng ta mất sớm, chị dâu ngươi cũng là từ nhỏ theo ta, đồng dạng không cha không mẹ. Hiện tại, ba chúng ta chính là người một nhà, sống nương tựa lẫn nhau. Chúng ta mặc kệ ngươi, ai quản ngươi?

Đường Long vỗ vỗ bả vai đệ đệ:

- Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, hiện tại cứ dưỡng tốt bệnh. Ngươi còn trẻ, về sau thời gian còn dài.


Nói là nói như vậy, Đường Long nhìn lại nhà mình chỉ có bốn bức tường, trong nội tâm cũng bi ai. Công tác của mình không còn, phải mau chóng đi tìm việc làm, nếu không...

Vị hôn thê Tiểu Thanh, yên lặng cầm một chút tiền, đi ra bên ngoài, chuẩn bị đi mua thịt cá gì đó, cho chú em (*em trai của chồng) tẩm bổ thân thể.

Vừa đi ra cửa, bỗng nhiên Tiểu Thanh hét lên một tiếng, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, như nai con bị hoảng sợ, chạy trốn trở lại.

- Làm sao vậy?

Đường Long vội vàng chạy ra cửa.

- Đường Long, cuối cùng tìm được ngươi rồi!

- Tiểu tử, ngươi tự tiện về nhà, làm hại chúng ta bị liên lụy.

- Khoản sổ sách này, ngươi nói một chút, tính toán như thế nào? Ngươi cho rằng vừa đi, sẽ không có sự tình sao?

Tới có bốn người, đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặc áo giáp, eo mang vũ khí, nguyên một đám hung thần ác sát, một bộ bới móc.

- Dư đội, các ngươi làm sao tới?

Đường Long có chút xấu hổ, hai tay ở trên thân thể xoa xoa.

- Chúng ta làm sao tới?

Một đại hán đầu trọc không lông mày, đẩy tới ngực Đường Long.

- Ngươi nói chúng ta làm sao tới? Ngươi một mình ly khai cương vị, hại chúng ta đi theo chịu tội. Lão tử bị ngươi liên luỵ, ăn 30 quân côn, chẳng lẽ cứ như vậy khổ sở uổng phí?

- Còn có chúng ta, cả đám đều ăn hai mươi quân côn, Đường Long, khoản sổ sách này tính toán như thế nào?

Ba đội viên khác, cũng nhao nhao kêu lên, rất có một lời không hợp, sẽ tiến lên ẩu đả Đường Long.


Những người này đều là chiến hữu của Đường Long, tuy quan hệ không tính mật thiết, nhưng dầu gì cũng là cùng trong đội ngũ cộng sự qua.

- Dư đội, chuyện này, là ta không đúng, trong nhà của ta có việc gấp, xin phép nghỉ không có người phê, ta mới ra hạ sách này. Nếu không, hôm nào ta làm chủ, mời mọi người đi quán rượu ăn một bữa. Như thế nào?

Đường Long cười nói, đứng ở cửa ra vào, lại không mở, cũng không mời những người này đi vào ngồi thoáng một phát.

Hắn cũng biết, tuy mấy người này là đồng sự, nhưng một mực cùng hắn quan hệ không tốt. Hơn nữa mấy gia hỏa này, nhân phẩm đều kém cỏi, là u ác tính của đội biên phòng. Vẫn luôn là nửa quân nửa phỉ.

Đường Long xem không thích, rất ít cùng những người này liên hệ, những thứ này đến bới móc, hiển nhiên là mượn đề tài để nói chuyện, muốn đến tìm Đường Long phiền toái.

- Ăn một bữa?

Dư đội kia u ám cười rộ lên.

- Đường Long, có phải ngươi cảm thấy, chúng ta ngay cả bữa cơm cũng ăn không nổi, cần ngươi tới mời chúng ta ăn hay không?

- Không, không phải. Ta mời, là biểu đạt áy náy thoáng một phát, còn có trước kia các vị chiếu cố ta.

Đường Long cười nói.

- Dư đội, chớ cùng tiểu tử này nói nhảm, kéo hắn ra đánh một trận, không đánh hắn giày vò, chúng ta ăn quân côn không phải ăn uổng phí sao?

- Đúng, tiểu tử này bình thường cùng chúng ta không chung đường, ta xem lần này hắn một mình bỏ cương vị, là cố ý kéo chúng ta xuống nước, rắp tâm hại người. Không đánh hắn, hắn sẽ không biết huynh đệ chúng ta không dễ chọc!


Bình luận

Truyện đang đọc