SÁT THẦN CHÍ TÔN

- Hãy bớt sàm ngôn đi, lão tử không thích để mình bị đẩy vòng vòng.

Thạch Tiêu Dao phất tay áo, nâng Phong Viêm lên.

- Ngươi đứng vững cho lão tử... Nói nói, Nguyện Vọng Tháp là chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi dám lừa lão tử, hắc hắc, tin lão tử ở hiện trường lột da, kéo gân của ngươi hay không?

Đây cũng không phải là đe dọa, trêu đùa hí lộng phó môn chủ, đây tuyệt đối là đại tội lấn thiên, giết hắn đi cũng không có ai quản.

Phong Viêm ở trong Đa bảo đạo tràng, địa vị không cao, lại không có chỗ dựa. Bằng không thì cũng sẽ không đi khu giao dịch buôn bán, loại sự tình mất mặt này, đệ tử có thân phận, đều khinh thường đi.

Chính là vì Phong Viêm không có địa vị, không có chỗ dựa, cho nên gần đây ưa thích mạo hiểm, chú ý cầu phú quý trong nguy hiểm.

Hắn đến gần Giang Trần, cũng chính là cân nhắc ở phương diện này, muốn thông qua Giang Trần, liều một cái tiền đồ.

Thạch Tiêu Dao đem lời nói đến nước này, Phong Viêm cũng biết, hắn bây giờ là tên ra dây, không thể quay đầu lại rồi.

Lập tức dứt khoát nâng lá gan, chi tiết nói ra:

- Bẩm báo đại nhân, đệ tử ở Càn Lam Nam Cung giao dịch hội, kết giao một kỳ nhân, hắn cho ta một tờ giấy, bảo ta chuyển giao cho Thạch phó môn chủ ngài, nói nếu ngài không chịu nhìn, liền nói Nguyện Vọng Tháp. Đệ tử nhận ủy thác của người, vốn cũng cảm thấy việc này có chút hoang đường. Bất quá người nọ tùy tiện ra tay, là một viên Cực phẩm Thương Hải Đan, làm cho đệ tử không dám xem thường.

- Cực phẩm Thương Hải Đan?

Lần này, ngay cả Thạch Tiêu Dao cũng hơi có chút giật mình.


- Loại vật này, Thiên Quế Vương Quốc chúng ta thật sự có sao?

- Đệ tử kiến thức nông cạn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cái kia hoàn toàn chính xác là Cực phẩm Thương Hải Đan, có thể lập tức khôi phục bảy thành chân khí.

Thạch Tiêu Dao khoát tay áo:

- Vậy cũng không phải nói kiến thức nông cạn gì, lão tử sống hơn nửa đời người, ở lĩnh vực hồi nguyên tụ khí này, cũng chưa kiến thức qua đan dược khôi phục bảy thành chân khí. Bất quá, Thương Hải Đan này lại tốt, cuối cùng chỉ có tác dụng ở Chân Khí cảnh. Đến Tiên cảnh, nó chỉ là gân gà.

- Môn Chủ đại nhân nói có lý.

Phong Viêm chỉ có thể theo khẩu khí của Thạch Tiêu Dao.

- Ngươi nói tờ đơn kia, ở đâu?

Thạch Tiêu Dao cảm thấy có chút hết hứng thú, hắn những năm gần đây, đi qua vô số địa phương, rốt cuộc không có uống qua nửa ngụm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.

Hắn không cảm thấy, Phong Viêm tùy tùy tiện tiện kết giao một người, có thể giúp hắn thực hiện nguyện vọng này.

Phong Viêm cẩn thận từng li từng tí lấy ra tờ đơn, cung kính đưa cho hắn.

Thạch Tiêu Dao thuận tay tiếp nhận, mở ra liếc qua, trong nháy mắt, lông mày có chút nhảy lên.

Nhìn xuống chút nữa, lông mày của Thạch Tiêu Dao bất tri bất giác vặn thành một chữ "Xuyên", chứng kiến một nửa, Thạch Tiêu Dao bỗng nhiên đứng lên, một tay nắm lấy cổ Phong Viêm.

- Nói mau, người nọ ở đâu? Hắn ở đâu? Nói mau nói mau.

Cử động ngoài ý muốn này, làm cho Phong Viêm sợ hãi kêu lên một tiếng, cho rằng Thạch Tiêu Dao muốn tiêu diệt hắn.

Thấy Thạch Tiêu Dao nước bọt bay loạn, vẻ mặt vội vàng nghe ngóng tin tức của Giang Trần, lúc này mới mơ hồ đoán ra, có lẽ tờ đơn này, thật sự không đơn giản.

Thạch Tiêu Dao tựa hồ cũng ý thức được, cử động của mình có chút thất thố, có lẽ đã hù ngã Phong Viêm, lập tức ngượng ngùng buông tay ra, lầm bầm nói:

- Đừng kinh sợ như vậy a? Lão tử muốn tiêu diệt ngươi, một đầu ngón tay là được rồi. Không tệ không tệ, ngươi gọi Phong Viêm đúng không? Lần này ngươi lập công rồi, quay đầu lại lão tử cho ngươi lên chức chấp sự.

Buổi nói chuyện này, làm cho toàn thân Phong Viêm như bị điện giật, trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi Thạch phó môn chủ đột nhiên nhảy dựng, hắn cho rằng mình xong đời, không nghĩ tới câu tiếp theo rõ ràng muốn hắn làm chấp sự.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thật sự đến quá đột nhiên.

Đệ tử bình thường, thoáng cái thành chấp sự, cái này chẳng khác nào thoáng cái thăng liền ba cấp, chẳng khác gì cá chép vượt long môn.

- Như thế nào? Ngươi là sợ cháng váng? Hay là cao hứng choáng váng?


Thạch Tiêu Dao giơ tay lên, muốn tát tới một cái.

Phong Viêm như ở trong mộng mới tỉnh, vội nói:

- Hắn... Hắn bị Long Nha vệ bắt đi.

- Cái gì?

Thạch Tiêu Dao đá văng cái ghế bên người.

- Con mẹ nó, vương bát đản vô liêm sỉ nào lá gan lớn như vậy? Ngươi không có nói cho bọn hắn biết, người này cùng lão tử có quan hệ sao?

- Ta... Đệ tử không dám nói. Vạn nhất hắn lừa đảo, chẳng phải là hư mất tên tuổi của Môn Chủ đại nhân ngài?

Lúc này Phong Viêm cũng hối hận, vì cái gì lúc trước thái độ không kiên quyết một chút, hiện trường giúp Giang Trần nói vài lời công đạo?

Thạch Tiêu Dao nhảy dựng, chửi ầm lên:

- Phế vật, bao cỏ! Hiện tại đi, lập tức cút ngay đến Long Nha vệ cho ta, nói cho bọn hắn biết, lập tức, lập tức, thả người cho lão tử!

Đường đường Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ, ở Thiên Quế Vương Quốc, chính là đại nhân vật, nhất là ở trong vương đô, Thạch Tiêu Dao tùy tiện nói một câu, cũng có thể để cho vương đô chấn ba lần. Coi như là Long Nha vệ Đại tổng quản, cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.

Dù sao, Long Nha vệ chỉ là làm việc cho vương thất, mà Đa Bảo đạo tràng, là vì Bảo Thụ Tông làm việc.

Thiên Quế Vương Quốc cường đại, nhưng chỉ là một Vương Quốc dựa vào Bảo Thụ Tông mà tồn tại. Không có Bảo Thụ Tông bảo hộ, Thiên Quế Vương Quốc sao có tư cách đứng đầu liên minh 16 nước?

Nhận được mệnh lệnh của Thạch Tiêu Dao, Phong Viêm lực lượng nhiều hơn. Hắn biết rõ, lần này là một cơ hội, nếu như có thể làm thỏa đáng việc này, nói không chừng chức vị chấp sự kia, thật sẽ rơi xuống trên người hắn.

- Đệ tử đi liền, đưa người đến cho lão nhân gia ngài.


- Cút nhanh lên!

Tuy bị chửi như cháu trai, nhưng mà trong nội tâm Phong Viêm lại ngọt như uống mật. Hắn biết rõ, mình nhịn nhiều năm như vậy, rốt cục bắt đến một tia cơ hội.

- Ở trong tờ đơn kia của Giang Trần, đến cùng viết cái gì? Vì cái gì phó môn chủ vừa nhìn thấy, lại như thấy TSnh bất lão đan vậy?

Mặc dù trong nội tâm Phong Viêm hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi nhiều. Hắn biết rõ, làm tốt sự tình của mình là đủ, sự tình không nên nghe ngóng, thì vĩnh viễn đừng đi nghe ngóng.

...

Vương đô, cứ điểm của Thanh Dương Cốc.

- Tiểu tử, muốn nháo sự, phải nhìn rõ ràng địa phương. Địa bàn của Thanh Dương Cung, cũng không phải là mấy người các ngươi có thể tùy tiện giương oai.

Một đệ tử Thanh Dương Cốc khẩu khí không vui nói.

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, ta lập lại lần nữa, ta là tới truyền lời.

Tiết Đồng cũng hơi nhíu mày lại.

- Đừng nói giỡn. Ngươi cũng không cầm gương soi mình. Liền mấy người các ngươi, cũng muốn truyền lời cho Phí lão? Biết rõ Phí lão thân phận gì sao? Chưởng giáo Thanh Dương Cung, là các ngươi nói gặp liền gặp sao?

Tiết Đồng cũng sững sờ, bọn hắn biết quái lão đầu Phí lão là cao tầng Thanh Dương Cung, lại không nghĩ rằng, lão nhân kia dĩ nhiên là chưởng giáo!


Bình luận

Truyện đang đọc