SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Hạ Lan Từ thành khẩn giải thích: “Ta cũng không ngờ nàng ta ngày nào cũng chạy đến chỗ huynh. Nếu biết trước, ta nhất định sẽ đến đây thường xuyên hơn, không để huynh phải chịu khổ một mình.”

Nàng vừa nghe có một lúc mà đã thấy không thể chịu nổi. Lục Vô Ưu chịu đựng suốt ba ngày này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

“Thôi được rồi, nàng có tấm lòng này là được.”

Lục Vô Ưu dường như cũng không thực sự muốn oán trách nàng, chỉ thở dài một hơi, hai tay xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Tóm lại… trước hết hãy cố gắng vượt qua những ngày trước hôn lễ này, chuyện hôn sự của chúng ta thật sự có hơi gian nan.”

Hạ Lan Từ rất đồng ý với lời hắn nói, cũng lặng người thở dài theo.

Nếu như đối phương không phải là Lục Vô Ưu, thay vào đó là bất kỳ công tử quan lại nào khác, bị ám sát một lần như thế này có thể sẽ sợ đến hồn bay phách lạc.

Cho dù là một quân tử phẩm hạnh tốt như Lâm Chương, sẽ không hủy hôn với nàng, Hạ Lan Từ cũng sợ rằng cũng sẽ cảm thấy áy náy vì liên lụy đến đối phương, hai người chắc chắn sinh ra hiềm khích trong lòng, dù hiện tại nàng cũng có chút áy náy, nhưng trong tình cảnh cả hai cùng liên lụy lẫn nhau, tâm trạng rõ ràng thoải mái hơn nhiều.

“… Còn khoảng bao nhiêu ngày nữa?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đợi khi thiếp canh được gửi trở lại, tính từ ngày tặng lễ vật hứa hôn đến khi hôn lễ diễn ra, nhiều nhất là nửa tháng. Nàng không thấy bên ngoài đã treo đèn lồng rồi sao?”

Hạ Lan Từ ấp úng nói: “Có phải là chiếc đèn lồng một mặt đỏ một mặt trắng không?”

Lục Vô Ưu điềm tĩnh nói: “Đúng, chiếc đèn lồng đó treo chính diện là màu đỏ, treo ngược là màu trắng. Trước mắt cứ treo ngược một thời gian, để tạo không khí, đợi gần đến hôn lễ cưới thì treo xuôi lại.”

“…”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra một việc: “Đúng rồi, ngoài sân chất đầy đồ là có chuyện gì vậy?”

Lần trước đến vẫn chưa thấy, lần này lại thấy trong sân phủ Lục Vô Ưu chất đầy đồ đạc, có gà, vịt, ngỗng, còn có các loại thảo dược còn cả rễ mà nàng không rõ tên, một cây hành lớn đến chọc trời, chưa kể đến trứng gà, đồ khô rau cải phơi nắng, thậm chí còn có một con rùa nuôi trong chum, trông giống hệt như chợ trời.

“Ồ, những thứ đó à… là quà biếu người ta mang đến nhà.” Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Trước đây khi ta sống ở phủ nhà người thân, số người đến thăm không nhiều như vậy. Sau khi chuyển về đây, thêm việc ta bị ám sát trọng thương, người ta nhân cơ hội đến nhà thăm bệnh biếu quà không ngớt, kho chứa không đủ chỗ, nên đặt cả ở đó. Trong thư phòng bây giờ còn một đống bái thiếp chưa kịp xem… Đương nhiên những thứ quý giá ta đều nhờ Thanh Diệp trả lại cho họ, chỉ để lại mấy thứ này.”

Hạ Lan Từ hơi ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao?”

Vì cha nàng ở bên ngoài nổi tiếng là quan thanh liêm, nên số người đến nhà thăm hỏi đã ít lại càng ít hơn, ngay cả dượng của nàng cũng tránh hiềm nghi nên không thường lui tới phủ, những người qua lại nhiều nhất đều là những học trò nghèo mà cha nàng thỉnh thoảng tiếp tế giúp đỡ, nhưng một khi họ ra làm quan, cha nàng cũng thường cắt đứt liên lạc, vì vậy Hạ Lan Từ không biết được rằng, một phủ đệ nhà quan lại bình thường sẽ bận rộn đến mức nào.

Lục Vô Ưu nói như lẽ dĩ nhiên: “Vì danh tiếng của ta rất lớn… Có phải lâu rồi nàng không ra ngoài đúng không?”

Hạ Lan Từ khựng lại.

Sau khi trải qua vụ việc Thế tử Tào Quốc Công và Nhị Hoàng tử, nàng thực sự có hơi e ngại, sợ rằng ra ngoài lại gặp nạn đào hoa vô tình tìm đến, thế nên gần đây hầu như không ra ngoài, chỉ nghe Diêu Thiên Tuyết kể đủ các chuyện phiếm về hôn lễ.

Lục Vô Ưu suy nghĩ một lát rồi nói: “…Thanh Diệp, ngươi vào đây.”

Thanh Diệp ngay lập tức đẩy cửa bước vào, hắng giọng nói: “Thiếu chủ, ngài yên tâm, thuộc hạ đã khuyên vị Ngự y đó đi rồi, đảm bảo không tiết lộ một chút tin tức nào… Gì cơ, muốn hỏi Thiếu chủ hiện giờ danh tiếng lớn đến mức nào sao? Hạ Lan tiểu thư, để ta nói cho cô biết, không phải ta khoe khoang, chỉ trong ba ngày này, phủ thiếu chủ đã nhận được bốn năm mươi bái thiếp, không chỉ là đồng môn, đồng hương, đồng niên, đồng liêu của thiếu chủ… mà các quan viên Lục bộ đều có gửi bái thiếp đến muốn kết giao, từ Thông Chính Ty, Quốc Tử Giám, đến Ngũ Thành Binh Mã Ty đều có đủ, đương nhiên phẩm cấp không cao lắm… Nếu không tính cái đó, còn có nhiều sĩ tử danh tiếng muốn đến làm mưu sĩ cho thiếu chủ, muốn đầu quân, muốn bái sư, cầu chỉ dạy… Nếu không phải vừa rồi Công chúa đến, ngoài cửa chắc đã bị chặn kín rồi.”

“… Người xin được chỉ dạy và bái sư là nhiều nhất, trong thư phòng có một đống dày cộp các bài văn chương được gửi đến.” Thanh Diệp dang rộng hai tay ra để mô tả: “Tất cả đều là của các sĩ tử khắp nơi. Sau khi danh tiếng liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ thi liên tiếp của thiếu chủ truyền ra ngoài, nghe nói ở Thanh Châu đã có người đang xây văn miếu cho thiếu chủ.”

Lục Vô Ưu chống cằm nói: “Chuyện này ta đã muốn nói với nàng từ trước. Hàn Lâm Viện đang chuẩn bị bắt tay vào sửa sử của Tiên Đế, ta thật sự không có thời gian xem, đợi nàng gả qua đây xem giúp ta.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “… Ta còn có nghĩa vụ này sao?”

Lục Vô Ưu gật đầu: “Chẳng lẽ mới về Kinh ba năm mà đến sách nàng cũng không đọc nữa sao?”

Sách thì đương nhiên nàng vẫn đọc như thường, dù sao cha nàng nghèo rớt mồng tơi, trong nhà cũng chỉ có sách là nhiều.

Hạ Lan Từ ngừng lại: “Nhưng… người ta đến tìm huynh mà, huynh chắc chắn ta xem giúp huynh thì không có vấn đề gì chứ?”

Lục Vô Ưu nhướng mày, cười nói: “Thế thì sao, trước đây chẳng phải nàng khao khát so tài văn chương với ta sao, bây giờ không tự tin nữa à?”

Khi ở Thanh Châu, quan hệ của hai người cực kỳ tệ, ngoài việc gặp nhau nói lời châm biếm, Hạ Lan Từ còn thường muốn so tài văn chương với hắn, ở thư viện Giang Lưu phân chia nam nữ học riêng, mỗi lần khảo thí văn chương cũng phân chia kết quả giữa hai bên. Khi đó văn chương của Hạ Lan Từ thường đứng đầu bảng nữ – mặc dù nàng cho rằng kết quả có thể liên quan đến việc hầu hết mọi người cho rằng nữ tử chỉ cần biết đọc biết viết là được, không cần hiểu biết quá sâu sắc.

Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu huynh không ngại, ta cũng không vấn đề gì.”

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài vang lên tiếng náo nhiệt.

“Thánh chỉ đến!”

Hạ Lan Từ: “…!”

Lục Vô Ưu ngáp một cái, rồi nằm xuống giường trở lại.

Thanh Diệp đi ra đón tiếp, bên ngoài vang lên giọng nói của một thái giám: “Hoàng thượng biết Lục Trạng nguyên nằm bệnh không dậy nổi, thánh chỉ này để ta vào truyền là được, Lục Trạng nguyên không cần ra ngoài…”

Thái giám vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Lan Từ, ông ta liền tươi cười hăm hở: “Hạ Lan tiểu thư cũng ở đây à, thật là đúng lúc, cũng đỡ cho ta phải đến Hạ Lan phủ chuyến nữa.”

Lục Vô Ưu tiếp tục làm ra vẻ yếu ớt, vùng vẫy như đang cố gắng ngồi dậy, thái giám vội nói: “Lục Trạng nguyên đã bệnh như thế này rồi, đừng động đậy nữa! Cứ nằm yên đó…”

“Thánh thượng biết đại nhân bị ám sát, lo lắng đến mức ngủ không yên lòng nên mới lệnh cho ta mang đến những thứ này để đại nhân bồi dưỡng thân thể. Bên phía Hàn Lâm Viện đại nhân không cần lo lắng, đã đánh tiếng qua Chưởng viện rồi, biết Lục Trạng nguyên trước đây bận rộn việc sửa sử, lần này công lao cũng sẽ không rơi mất đâu.”

Hạ Lan Từ nhìn cây sâm núi lâu năm được mang đến, thầm nghĩ, mặc dù Hoàng thượng và Nhị Hoàng tử không giống cha con ruột, nhưng những thứ được tặng thì lại khá giống.

Ngoài nhân sâm núi, đương nhiên còn có một số dược liệu quý giá khác.

Lục Vô Ưu vẻ mặt bệnh tật, giọng thì thầm như muỗi kêu, vào vai diễn một thiếu niên bệnh tình nguy kịch như sắp chết vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người ta nhìn thôi đã thấy thương cảm.

“… Tạ ơn Thánh thượng, đa tạ Tiền công công.”

“Tạ ơn Hoàng thượng là đủ rồi, ta cũng vì lo lắng nên đặc biệt đến thăm Lục Trạng nguyên ngươi. Tên thích khách ám sát ngươi ngày đó thật đáng chết, Hoàng thượng đã lệnh cho Cẩm Y Vệ điều tra, không lâu nữa sẽ đòi lại công đạo cho ngươi… Còn nữa, Hoàng thượng nghe nói Lục trạng nguyên sắp cưới thiên kim của Hạ Lan đại nhân, biết Hạ Lan đại nhân đã quen sống thanh bần, nên đặc biệt ban thưởng một số trang sức châu bảo trong cung cho Hạ Lan tiểu thư làm của hồi môn.”

Hạ Lan Từ thực sự không ngờ đến điều này.

Nàng cũng vội vàng tạ ân theo.

Vị Tiền công công tươi cười như hoa, thân thiện và ân cần khỏi phải chê: “Hai vị thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ, chỉ nhìn thôi đã khiến ta thấy vui mắt vui tai, vô cùng xứng đôi. Có được thê tử thế này, Lục đại nhân phải nhanh chóng tĩnh dưỡng cho khỏe lại, đừng phụ lòng mỹ nhân như hoa.”

Tiễn người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trên vẻ mặt đều có vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt Lục Vô Ưu rời khỏi khuôn mặt Hạ Lan Từ, đột nhiên cười nói nói: “Hoàng thượng biết là Nhị Hoàng tử phái người ám sát ta, cho nên lần này bù đắp lại thay cho con trai mình, có lẽ cũng xem như tạ lỗi vì hành vi thất lễ của Công chúa.”

Hạ Lan Từ suy tư: “Nhưng huynh vốn dĩ không nên biết chuyện này.”

Lục Vô Ưu mỉm cười hờ hững: “Đúng vậy, cho nên bây giờ ta vốn nên vô cùng cảm kích, muốn hy sinh đến đầu rơi máu chảy để báo đáp ân đức của Hoàng thượng. Ta đã nói với nàng rồi, danh tiếng của ta trong giới sĩ lâm rất lớn, nếu chuyện Nhị Hoàng tử vì ganh ghét căm hận mà phái người ám sát ta truyền ra ngoài, hắn thực sự không có kết quả tốt.”

Hạ Lan Từ vẻ mặt ngờ vực: “… Chẳng lẽ huynh định truyền ra ngoài sao?”

Lục Vô Ưu chậm rãi lắc đầu, dù đang cười nhưng trong mắt lóe lên một tia u ám khó lường: “Truyền ra cũng không thể lật đổ hắn, nhưng chỉ cần chuyện này một ngày không nói ra, Hoàng thượng sẽ luôn cảm thấy thiếu nợ ta. Nàng xem, chẳng phải tiện thể ban thêm của hồi môn cho nàng sao? Nếu hắn ám sát ta thêm vài lần nữa, nói không chừng ta có thể trực tiếp thăng làm quan Nhật Giảng rồi.”

Hạ Lan Từ luôn cảm thấy lời hắn nói mang theo hơi hướng đại nghịch bất đạo thế nào.

Nhớ đến cha nàng luôn thành tâm hy sinh vì đất nước dù ‘đầu rơi máu chảy’, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác khác biệt nhưng lại mơ hồ cảm thấy Lục Vô Ưu nói có lý.

Lục Vô Ưu chú ý đến sắc mặt của nàng, ho khan một tiếng nói: “… Trung quân ái quốc giống như Hạ Lan đại nhân cũng không có gì sai, chỉ là tình cảnh của chúng ta hiện tại hơi phiền phức.”

Hạ Lan Từ lấy lại tinh thần nói: “Không sao, ta cảm thấy huynh… cũng rất có ý tưởng.”

Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng.

Hạ Lan Từ thành thật nói: “Nếu như ta cũng trung quân ái quốc như vậy, hiện giờ ta đã theo Nhị Hoàng tử từ lâu rồi.”

Hai vai Lục Vô Ưu run rẩy, giọng nói cũng run theo, hơi thở yếu ớt, bật cười nói: “Cũng đúng.”

Cả hai người bọn họ đều không cam chịu số phận nên mới rơi vào tình cảnh này.

Đang nói chuyện, Lục Vô Ưu bình thản từ trên giường ngồi dậy, động tác và dáng vẻ yếu ớt vừa rồi hoàn toàn biến mất như thể đã đổi thành một người khác. Hắn vừa đi vừa đẩy cửa nói: “Vừa hay, ta còn có một chuyện…”

Hắn dẫn Hạ Lan Từ đi ra ngoài, lúc này cửa lớn đã đóng, bỏ qua tiếng gà kêu vịt gào trong sân, phủ đệ vẫn có hơi tĩnh lặng.

“… Căn nhà này mặc dù đã được mua lại, cũng đã dọn dẹp mấy ngày, nhưng phần lớn các gian phòng vẫn chưa bày trí, muốn hỏi nàng có sở thích gì không?”

Hạ Lan Từ sững sờ: “Ta còn chưa gả qua mà.”

Lục Vô Ưu nói: “Đợi nàng gả qua mới đổi cũng phiền phức không phải sao? Với lại, sau hôm nay nàng cũng không cần đến thăm ta nữa.”

Hạ Lan Từ nghi ngờ: “Hửm?”

Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Ta đi tránh nạn — nói là tìm được một thần y chữa bệnh, tạm thời không ở trong phủ, Công chúa có lẽ sẽ không tìm được ta.”

Hạ Lan Từ không ngờ hắn còn có chiêu này.

“Huynh cũng không dễ dàng…”

Lục Vô Ưu chỉ vào “chợ trời” trong sân rồi nói: “Đúng rồi, những thứ này nàng có thể mang đi hết được thì mang về đi.” Hắn thậm chí còn giới thiệu thêm vài câu: “Con rùa này nghe nói đã nuôi trăm năm, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Còn cây hành lớn này, người đưa đến nói là thần hành trăm năm gặp một lần, thân cao hơn cây gỗ, có thể cầu phúc ước nguyện… Cả những dược liệu Hoàng thượng ban cho vừa nãy nữa, nàng cũng mang về hết đi.”

Trông hắn giống như đang dọn sạch kho thóc trước khi chạy nạn.

Hạ Lan Từ vô thức nói: “Sao ta mang về hết được…”

Lục Vô Ưu nói: “Ta sẽ cho người dùng xe ngựa đưa qua phủ, coi như ta hiếu kính Hạ Lan đại nhân trước vậy.”

Giọng điệu hắn nói vẫn vô cùng thản nhiên.

Hạ Lan Từ cố gắng vượt qua tâm lý muốn từ chối, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Nàng định lấy từ trong lòng ra chiếc bánh ú đường mà nàng đặc biệt mua đưa cho Lục Vô Ưu, nhưng lại vô tình làm rơi một thứ gì đó ra trước.

Lục Vô Ưu nhìn thấy trước liền cúi người nhặt lên, hắn cứ nghĩ là một chiếc khăn tay, đang định trả lại cho nàng, nhưng khi nhìn kỹ thì ngây người ra đó.

“… Đây là cái gì?”

Hạ Lan Từ ánh mắt lóe lên: “… Một chiếc túi thơm.”

Lục Vô Ưu lại tập trung nhìn kỹ lại một lúc, có vẻ khó khăn mở lời: “Nàng thêu à?”

Hạ Lan Từ cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay ra: “Huynh trả lại cho ta trước đã.”

“Hạ Lan tiểu thư…” Giọng Lục Vô Ưu nói ra có vẻ mê hoặc khác thường: “Ta có thể hỏi một câu không? Hình nàng thêu… rốt cuộc là gì vậy?”

“… Một đống chỉ đen mà thôi.”

“Có ngụ ý gì không? Chỉ về tình trạng rối như tơ vò của chúng ta bây giờ sao?”

Hạ Lan Từ dứt khoát thuận theo lời nói bậy bạ của hắn, gật đầu đáp lại: “Ừm, huynh nói rất đúng.”

Lần này đổi lại Lục Vô Ưu câm nín: “…?”

Nàng thẳng thừng bất chấp nói: “Ta mới học chưa lâu, còn chưa thêu đẹp lắm, vốn định theo lệ thêu một cái túi thơm cho huynh, nhưng mà… huynh vẫn nên đưa lại cho ta đi.”

Lục Vô Ưu ngập ngừng nói: “Quả nhiên là… cho ta?”

Thực ra cũng không khó đoán, vốn dĩ trước khi kết hôn, tân nương tặng túi thơm hoặc tín vật cho tân lang là chuyện bình thường. Túi thơm này của Hạ Lan Từ dùng màu chàm, vừa nhìn đã biết là cho nam nhân, không giống đồ mà nữ tử sẽ dùng.

Hạ Lan Từ sửa lời lại: “Vốn là thế.”

“Nói thật, ta chưa từng thấy túi thơm nào đặc biệt như vậy… Vừa nghĩ đến là nàng thêu ra, lại còn…” Lục Vô Ưu cười run cả đôi vai, đôi mắt hoa đào cong lên như trăng khuyết, nhìn thấy ánh mắt trừng to của Hạ Lan Từ, hắn nuốt nửa câu sau xuống: “…Vậy ta nhận lấy nhé.”

Khuôn mặt Hạ Lan Từ chợt nóng lên: “Không muốn thì đừng miễn cưỡng.”

Mặc dù vốn định tặng hắn, nhưng nàng luôn không dám đưa ra, dù cho Diêu Thiên Tuyết đã ra sức an ủi nàng, ít nhất thì đống chỉ đen đó cũng khá tròn.

Lục Vô Ưu đã bỏ túi thơm vào trong ngực áo, nghiêm túc chuyển chủ đề: “Chúng ta vẫn nên nói đến chuyện trang hoàng nhà cửa đi, nàng muốn bố trí thế nào, có lẽ lần sau gặp mặt là trong hôn lễ rồi.”

***

Đợi đến khi Hạ Lan Từ về đến phủ mới nhận ra một việc.

Bánh ú đường… quên đưa cho hắn rồi.

Hạ Lan Giản ôm cây hành cao hơn cả người hắn, ngạc nhiên hỏi: “Thật sự có cây hành lớn đến vậy sao! Em rể tìm đâu ra thế?”

Hạ Lan Từ nói: “Khoan đã… bây giờ hắn vẫn chưa phải.”

Hạ Lan Giản nói: “Hai người các muội tình cảm tốt như vậy, có sao đâu! Đúng rồi, hắn khỏe hơn nhiều chưa? Đừng để đến lúc muội gả qua lại biến thành xung hỷ, đem một con gà trống lớn đến bái đường gì đó nha! Vậy thì đừng trách ta gây sự!”

Lục Vô Ưu đã đi lánh nạn, Hạ Lan Từ ở nhà đóng cửa không ra ngoài, phải nói là hoàn toàn không có vẻ vui sướng gì của người sắp thành thân.

Hạ Lan Từ hàng ngày đều lo lắng có chuyện không hay bất ngờ xảy ra, giống như Lệ Quý Phi đột nhiên triệu nàng vào cung, hoặc Nhị Hoàng tử trực tiếp đến phủ tìm nàng, hoặc Lục Vô Ưu đột nhiên báo tin dữ,…

Kết quả là không có gì xảy ra, bao gồm cả việc bà mối và người thân của Lục Vô Ưu đến nhà đưa sính lễ, mọi việc diễn ra hết sức bình yên.

Chỉ có Diêu Thiên Tuyết thường xuyên hăng hái đến giúp nàng chuẩn bị của hồi môn, nhất quyết nhét vào tấm chăn và hai cái bao gối đã thêu sẵn cùng nhiều đồ thêu màu đỏ cho nàng

Có một ngày, nàng ấy còn làm ra vẻ thần bí kéo Hạ Lan Từ vào trong phòng, hạ thấp giọng xuống tận cùng, khuôn mặt đỏ hồng nói: “Mẹ ta sợ muội không hiểu, đặc biệt bảo ta mang cái này cho muội, để tránh sau này muội bị ăn hiếp.”

Sau đó nàng ấy lấy ra hai cuốn sổ nhỏ.

Hạ Lan Từ ban đầu còn tưởng là loại tương tự như quyển sách đã thấy ở chỗ ca ca, vừa mở ra thấy hình vẽ trước mắt, nhất thời nàng ngây người ra, đầu óc nổ ầm ầm, hai gò má như cháy bừng lên.

Diêu Thiên Tuyết giống như đã dự đoán trước, vẫn đỏ mặt nói: “Tiểu Từ, muội cũng giật mình đúng không, nhưng… mẹ ta nói rồi, cũng không nhất định sẽ rất đau, chỉ là, muội cũng đừng quá sợ…” Nàng ấy lắp bắp nói vài câu, đến sau cũng xấu hổ không nói tiếp được.

Lúc này Hạ Lan Từ lại nhớ đến một số chuyện không nên nhớ.

Trong đầu óc quay cuồng của nàng lúc này tràn ngập những hình ảnh mờ mịt và rời rạc trong cung điện vắng lặng đêm ấy.

Thực sự không quá đau… nhưng cảnh tượng Lục Vô Ưu ôm lấy eo nàng, nói những lời trêu chọc bên tai lại rõ ràng như mới hôm qua.

Giọng hắn kéo dài mang theo vẻ nũng nịu và hờ hững, nương theo động tác, những cái hôn vụn vặt phủ lên tai nàng nói từng chữ một, toàn là những lời khen không thể tin được, khiến người nghe phải đỏ mặt tới mang tai, hắn còn khuyến khích nàng cũng nói ra.

Sao nàng có thể nói ra được.

“Á!”

Hạ Lan Từ dùng tay ôm lấy đầu mình.

Diêu Thiên Tuyết giật mình: “Sao vậy Tiểu Từ, nếu muội sợ thì đừng xem nữa… dù sao… không phải hắn vẫn đang bệnh nặng sao! Có khi còn không thể làm gì đâu! Đúng rồi, chắc chắn là không thể —”

Hạ Lan Từ: “…”

Không ai rõ hơn Hạ Lan Từ rằng Lục Vô Ưu có thể hay không.

Điều này khiến nàng ngoài cảm thấy lo lắng, lại còn căng thẳng và xấu hổ đến mức không thể diễn tả.

Sau vài ngày kể từ khi Lục Vô Ưu nhờ người thân tặng sính lễ đến nhà.

Có người gửi tới vài chiếc rương lớn, Hạ Lan Từ ban đầu chỉ nghĩ là rương của hồi môn mà Lục Vô Ưu đưa nàng nên liền bảo Sương Chi cho người nhận lấy.

Không lâu sau, Sương Chi mặt đầy kinh ngạc chạy vào nói: “Tiểu thư, tiểu thư, người mau đến xem này!”

Trong chiếc rương đã được mở, đập vào mắt là những bộ váy áo bảy màu, từ đỏ cam vàng lục lam chàm tím, mỗi màu một chiếc, kiểu dáng khác nhau nhưng đều đơn giản và nền nã, tiện cho việc di chuyển, chất liệu đều là loại cao cấp như lụa mềm, gấm thêu, có thể thấy rõ hoa văn và chỉ vàng bạc.

Rương thứ hai cũng chứa bảy chiếc váy với kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

Hai rương tiếp theo là trang phục mùa đông, áo choàng bằng nhung, áo choàng lông cáo, tất cả đều được may tinh xảo, chạm vào có cảm giác rất thoải mái.

Đến chiếc rương cuối cùng, chiếc rương này lớn hơn các rương trước, hơn nữa bên trên còn treo một chiếc khóa vàng hình song hỷ như ý.

Sau khi mở ra, ngay lập tức một ánh vàng chói lóa đập vào mắt, bên trong đặt một bộ giá y đỏ thẫm cực kỳ lộng lẫy và rực rỡ, vai áo và áo choàng được thêu đầy hoa văn long phượng bằng chỉ vàng, mép áo đính những viên ngọc đỏ, dây tua rua dài, váy dài chạm đất, viền váy thêu hoa văn kéo ra như đuôi công bằng bằng vàng, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.

Đặt bên trên giá y là một bộ trang sức mũ phượng hoàn chỉnh được chế tạo tinh xảo, bao gồm hoa điền, bông tai, còn có một đôi trâm vàng hình phượng hoàng, một đôi trâm tịnh đế liên, những chuỗi ngọc treo dài — lễ phục giá y được triều đình chấp nhận, thường không có giới hạn về độ hoa lệ.

Hạ Lan Từ ngây người đứng đó.

Một lá thư viết dòng chữ “Thấy chữ như thấy người” được đặt ở giữa rương.

Nàng lấy lại bình tĩnh, mở thư ra.

Chữ của Lục Vô Ưu phóng khoáng tự nhiên, từng nét đều ẩn chứa sự sắc bén, viết một câu ngắn gọn đầy ý nghĩa sâu xa.

“Đền bù cho thê tử của ta – Ưu.”

Bình luận

Truyện đang đọc