SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Chiếu ngục nằm ở Bắc Trấn Phủ Ti của Cẩm Y Vệ, phần lớn để giam giữ những tội thần bị Thánh thượng đích thân hạ chiếu chỉ bắt giữ, không qua Tam Ti, hay có thể coi là ngục riêng của Đại Ung.

Không cửa sổ, không góc cạnh, bốn bức tường đều là đá cứng, không bị nước lửa xâm nhập, không thấy ánh sáng mặt trời.

Xuyên qua ánh nến bên cửa lao, còn có thể nhìn thấy những vết máu loang lổ trên tường đá, giờ phút này vì quá lạnh giá, nước cũng đóng thành băng, trên song sắt tối tăm cũng kết một lớp sương mỏng, mặt trên còn treo ngược vài mảnh băng.

Thậm chí Hạ Lan Từ còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh lưu lại từ năm này qua tháng nọ, cùng một ít mùi thối từ xa bay tới, không khỏi làm tim người ta thắt chặt — cũng may là đang vào đông.

Người nàng quen thuộc lúc này đang cong gối tựa lưng vào tường, ánh nến chập chờn chiếu lên dáng vẻ của hắn, Lục Vô Ưu trước giờ luôn tuấn tú như nước, khuôn mặt thanh nhã, nhưng hiện giờ ngoài đôi mắt kia không có thay đổi gì quá lớn, thì đường nét gò má hắn đã gầy đi rõ rệt, cảm giác ôn hòa hơi rút bớt đi, thay vào đó là vẻ anh tuấn sắc sảo, một loại cảm giác sắc bén trước đây chưa từng có.

Giống như những chiếc xương sống kiêu ngạo khí phách bị kích thích mà trỗi dậy.

Nàng bị Lục Vô Ưu cắt ngang cướp lời, đành nói chậm nửa nhịp: “Đừng nói về ta nữa, ta ở bên ngoài muốn ăn cái gì cũng có, chàng thì sao?

Lục Vô Ưu nhất thời không trả lời.

Hạ Lan Từ đang quan sát hắn, hắn cũng đang đánh giá Hạ Lan Từ, đêm đó lúc uống rượu trước khi ra ngoài, hắn còn ôm nàng thật chặt, biết trên người nàng có bao nhiêu thịt, khó khăn lắm mới nuôi nàng thành một đóa hoa phú quý chốn nhân gian, mà bây giờ mới qua bao lâu chứ, nàng lại trông như người không ăn khói lửa nhân gian rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bị che khuất trong áo choàng, cằm đều gầy đi mấy phần, còn mang theo chút trắng bệch ốm yếu, sắc môi cũng không còn tươi tắn như trước, người như cành liễu, eo thon buộc chặt, giống như gió thổi qua là ngã.

Hạ Lan Từ lại đến gần thêm một bước, gần như áp sát vào song sắt.

Lục Vô Ưu hỏi: “Nàng có muốn vào không?”

Hạ Lan Từ khựng lại, vừa rồi cai ngục không mở cửa cho nàng, nàng lưỡng lự nói: “Hay để ta đi hỏi…”

“Không cần hỏi.”

Lục Vô Ưu đứng dậy, trên tay xuất hiện một sợi chỉ bạc, chỉ hai ba động tác, cửa lao đã mở ra.

“…”

Hạ Lan Từ muốn nói lại thôi: “Chàng…”

Nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra, dù với bản lĩnh của Lục Vô Ưu thì ra vào chiếu ngục không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn chọn bị vây khốn ở đây, bởi vì nếu hắn bỏ trốn thì sẽ thực sự trở thành loạn thần tặc tử, bản tấu chương đẫm máu và nước mắt ấy cũng sẽ không còn ai coi trọng. Hắn lấy thân mình bị giam cầm trong ngục, tự vạch ra ranh giới cho bản thân để tìm kiếm công lý trong sự bất công. 

Nàng im lặng, Lục Vô Ưu đã mở cửa ra.

Bên trong càng thêm tối tăm lạnh lẽo, có một mùi ẩm ướt phảng phất, hòa cùng những tiếng kêu thảm thiết mơ hồ vang lên, khiến người ta càng thêm lạnh run. 

Ngay sau đó, nàng loạng choạng ngã vào lòng Lục Vô Ưu, dù người gầy đi nhưng sức lực lại không hề giảm. 

Hạ Lan Từ lấy lại tinh thần, phát hiện Lục Vô Ưu đang dùng tay đo vòng eo của nàng, sau đó lại nắm lấy cổ tay bắt mạch. 

Một lúc sau, hắn hỏi: “Nàng bị bệnh? Bệnh từ khi nào?”

Hạ Lan Từ không nhịn được, nắm lấy tay Lục Vô Ưu nói: “Chỉ là trời lạnh nên cảm mạo thôi, đã khỏi rồi!” Nàng đã nói với Thanh Diệp, nếu truyền tin cho hắn thì không cần nhắc đến chuyện nàng quỳ trước cửa cung, tránh cho hắn lo lắng: “Là chàng đến thăm ta hay ta đến thăm chàng đây! Ta còn chưa hỏi được hai câu nữa! Rốt cuộc chàng sống trong này thế nào? Khó khăn lắm không? Cai ngục vừa rồi nói là chịu chút khổ sở, là khổ sở gì? Có…” Giọng nàng rất lo lắng: “Có bị dùng hình không?”

“Nghĩ gì vậy chứ? Sao ta có thể xảy ra chuyện gì được. Nàng làm gì mà trông yếu ớt thế này, không lẽ là…” Lục Vô Ưu kéo dài giọng, âm điệu khẽ nhấc lên: “Nhớ ta sao?”

Hạ Lan Từ: “…”

Thật sự là không thể trông chờ gì vào cái miệng kia của hắn.

Dù sao người nàng cũng đã nằm trong lòng hắn rồi, Hạ Lan Từ dứt khoát kéo áo của Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu nắm tay nàng, cúi xuống nhìn nàng: “Nàng… cũng không cần nhiệt tình như vậy.”

Hạ Lan Từ làm như không nghe thấy, tiếp tục kéo quần áo hắn: “Cho ta xem, nếu không ta không yên tâm. Ta có mang theo thuốc trị thương, hơn nữa chỉ có thời gian một nén nhang, đừng lề mề nữa…”

Lục Vô Ưu dứt khoát kéo nàng ngã cùng lên giường rơm, sau đó kéo tay nàng nói với giọng bất mãn: “Chỉ có một nén nhang, vậy mà nàng còn kéo áo ta…”

Hạ Lan Từ cưỡi trên người Lục Vô Ưu, động tác bỗng dừng lại. 

“Cái đó thì không đủ, nhưng… hôn một chút thì vẫn được.” Nàng khẽ nói. 

Nàng cũng không biết tư thế này, giọng điệu này của mình nói những lời đó cám dỗ đến mức nào, đặc biệt là đôi tai mềm mại của nàng còn hơi ửng đỏ, đôi môi quyến rũ khẽ mím lại. 

Lục Vô Ưu suýt chút nữa đã muốn đè nàng xuống mà hôn lên rồi, nhưng rồi hắn phản ứng lại, hơi nghiêng đầu nói: “Thôi, hiện giờ có lẽ ta không sạch sẽ lắm.” 

Hạ Lạn Từ nhẹ giọng nói: “… Ta lại không chê chàng.”

Trên người hắn cũng không có mùi gì lạ. 

“Ta chê.”

Lục Vô Ưu tựa người ra sau, tiện tay khép lại quần áo bị nàng kéo hở ra. 

Trong ánh nến yếu ớt, Hạ Lan Từ bỗng thấy cơm canh thừa nguội lạnh trong bát đĩa trên mặt đất cách đó không xa, tim nàng hơi chua xót. 

Lục Vô Ưu cũng thấy đống bát đĩa mình chưa kịp dọn, hắn nhún vai nói: “Được rồi, cơm ở nơi này thực sự rất khó ăn, còn khó ăn hơn so với mẹ ta nấu, thật sự khó mà nuốt nổi.”

Hạ Lan Từ: “…” 

Nếu mẹ hắn biết chắc sẽ tức chết mất. 

Lục Vô Ưu nhìn biểu cảm của nàng thì hiểu ra, cười nói: “Nếu không tin, sau này nàng ăn thử một lần sẽ biết.”

Hạ Lan Từ nghiền ngẫm hai chữ “sau này”, trong lòng an tâm phần nào, sau đó vội nhớ ra những thứ mình mang theo, lấy hai túi vải trên người đưa cho hắn.

Lục Vô Ưu nhận lấy, một túi là đường mạch nha mà hắn rất quen thuộc, túi khác là ba cái bánh bao thịt vẫn còn đang bốc khói.

“Chỉ có thứ này dễ mang theo, ta đợi lúc mới ra lò, chắc vẫn còn nóng…”

Bánh bao thịt trắng mềm, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của bột gạo cùng với mùi thịt thơm ngon.

Hắn lột sơ lớp giấy bọc bên ngoài, vừa định cắn xuống, chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ người nàng, tay hơi khựng lại, nói: “Đột nhiên có chút không nỡ ăn, làm sao bây giờ?”

Hạ Lan Từ cạn lời, nói: “Chỉ là bánh bao thịt thôi mà!”

“… Vừa rồi nàng để ở đâu vậy?”

Ngực Hạ Lan Từ hơi nóng lên: “Đừng nói nhiều nữa! Ăn nhanh đi.”

Lục Vô Ưu cười khẽ, động tác vẫn tao nhã như trước, nhưng tốc độ nuốt ba cái bánh bao xuống rất nhanh — rõ ràng hắn thật sự rất đói.

Hạ Lan Từ chống cằm, đợi Lục Vô Ưu ăn xong, không đợi hắn phản ứng đã bất ngờ đẩy đầu gối vào giữa hai chân hắn, cơ thể nghiêng về phía trước, tay chống vào người hắn, môi chạm vào môi hắn.

Có lẽ không ngờ bị hôn trộm, Lục Vô Ưu hơi ngạc nhiên.

Hạ Lan Từ nhân cơ hội tháo vạt áo hắn, sau đó nhanh chóng xé mở áo hắn ra, vừa rồi nàng đã cảm thấy hắn giống như cố tình ngăn không cho nàng cởi quần áo chắc chắn có vấn đề. Lục Vô Ưu bất ngờ không kịp đề phòng — hoặc nói đúng hơn là hắn không có phòng bị gì với nàng — lồng ngực trần săn chắc hiện ra trần trụi, nhưng lại thấy trên đó có vài vết roi ngang dọc, cùng một ít vết máu đã kết vảy và vết bầm tím.

Hạ Lan Từ buông lỏng môi ra.

Lục Vô Ưu muốn ngăn cản cũng không kịp, hắn dùng ngón tay cái khẽ cọ xát môi mình một chút, hơi trách móc: “Nàng dùng mỹ nhân kế, lừa gạt ta.”

“… Là chàng không thành thật trước.”

Hạ Lan Từ kinh ngạc, còn chưa kịp xem kỹ, hắn đã khép áo lại, đứng dậy nói: “Bị thương ngoài da một chút mà thôi, còn chưa đau bằng lúc nhỏ bị cha ta dùng roi mây đánh đâu.”

“Cho… ta xem chút nữa.” Nàng tiếp tục động tay: “Còn nữa, lúc nhỏ cha đánh chàng làm gì?”

“Đừng, thật sự không nghiêm trọng. Hình phạt trong chiếu ngục cũng giống như đánh gậy trên triều, đều phân ra ‘đánh’, ‘đánh thật’ và ‘đánh nghiêm khắc’, nhưng đánh nghiêm khắc thật sự rất hiếm, vết thương của ta chỉ là chút dấu vết, tránh cho ta ra vào không có khác biệt gì, chiếu ngục bọn họ không cần mặt mũi sao…” Lục Vô Ưu đè lại cánh tay đang sờ lung tung của Hạ Lan Từ, nhận ra nàng ở trong này đã lâu, ngón tay ngày càng lạnh lẽo, hắn lập tức truyền một ít hơi ấm sang, nói: “Lúc nhỏ cha thấy ta ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, còn không chịu luyện võ cho tốt, suốt ngày chỉ đọc sách vớ vẩn — à, ông ấy cảm thấy Tứ thư Ngũ kinh đều là sách vớ vẩn, chỉ có bí kíp võ công mới là thứ cần đọc nghiêm túc.”

Hạ Lan Từ cảm nhận hơi ấm Lục Vô Ưu truyền sang, rút tay ra nói: “Không cần lãng phí.”

Lục Vô Ưu giải thích: “Nội lực này dùng rồi còn có thể tái tạo mà.”

“Vậy chàng cũng chừa nhiều một chút.” Hạ Lan Từ còn chưa tin lắm: “Có bị thương nặng không, chàng cho ta xem trước rồi nói sau… Trong thiên hạ còn có cha mẹ không cho con mình đọc sách sao?” Nàng hơi kinh ngạc.

“Ra ngoài rồi… cho nàng xem tiếp.” Lục Vô Ưu cười nói: “Đương nhiên là có, bọn họ cảm thấy chỉ có binh khí trong tay mới có thể giết người, không biết vẫn có người không cần binh khí mà vẫn đẩy địch lùi xa ngàn dặm, đao thương kiếm kích là binh khí, bút trong tay ta cũng vậy…” Hắn hạ thấp giọng: “Nàng xem, không phải ta chỉ cần dùng một cây bút mà đã đâm thủng cả bầu trời Kinh thành rồi sao, hiệu quả còn tốt hơn việc trực tiếp ám sát Tiêu Hoài Trác.”

— hắn đã chuyển từ việc gọi thẳng tên Nhị Hoàng tử sang gọi thẳng tên Thánh thượng.

Càng ngày càng không kiêng nể gì.

Hạ Lan Từ không có tâm trạng tốt như hắn: “Đừng nói mạnh miệng, bây giờ chàng vẫn còn ở trong chiếu ngục đấy! Lỡ như ông ấy thật sự nảy sinh lòng giết chàng thì phải làm sao!”

Lục Vô Ưu nói: “Chuyện đó sẽ không, dù có lén giết ta trong chiếu ngục cũng chỉ tác thành cho thanh danh của ta thôi — cho dù không thể đứng đầu hàng quan đại thần, ta cũng có thể được ghi vào danh sách những vị trung nghĩa tiết liệt gì đó, mà người bị hủy hoại thanh danh là ông ấy… Lần này ông ấy thoả hiệp, suy cho cùng cũng là không muốn danh tiếng của mình quá khó nghe, ngừng xây Thăng Tiên Lâu và tra rõ chuyện Ích Châu, hiện giờ đoán chừng triều thần đều khen ông ấy thánh minh, cái gì mà yêu dân như con, quân vương thiên cổ, có thể sánh ngang với Nghiêu Thuấn vân vân, có đôi khi Hoàng Đế cũng rất dễ dỗ, đặc biệt là loại thích hư danh này. Quân thần đánh cờ, quân coi thần là con cờ, thần coi quân như con rối, hai bên đều nghĩ mình là người chơi cờ, Đại Ung trăm năm qua đều như vậy, quyền lực bên này thịnh thì bên kia suy, nghĩ kỹ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhàm chán vô cùng…”

Cai ngục dẫn nàng vào nhỏ giọng nói từ bên ngoài: “Phu nhân, một nén nhang sắp hết rồi.”

Hạ Lan Từ thấy không có cách nào lột áo hắn được, có chút không cam lòng, vừa đặt lọ thuốc xuống, nàng bỗng nghe Lục Vô Ưu nói: “Không cần, ta có rồi. Được rồi, đừng lo lắng cho ta, bất luận thế nào phu quân nàng cũng không chết được đâu. Nàng mà còn gầy thêm nữa, nếu ta không nhịn được mà vượt ngục thì mọi chuyện coi như xong. Còn nữa, nếu có kẻ nào làm khó nàng, nàng cứ quay về phủ của cha nàng sống trước, Ích Châu đã như thế, dù ông có bị thuyên chuyển công tác đến đó, Tiêu Nam Tuân cũng không có bản lĩnh hại ông nữa đâu.”

“Ta biết.” Hạ Lan Từ lấy lại bình tĩnh: “Chỉ là chút cảm lạnh, ta không sao, chàng… sau này định làm thế nào?”

Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Điều này còn phải xem khi nào việc xử lý ta được đưa ra.”

Hạ Lan Từ cũng trầm lặng một lúc.

“Sống cho tốt, ta không biết lần tới đến khi nào mới có thể đến thăm chàng nữa.”

“Không cần đến thăm ta.” Ngữ khí Lục Vô Ưu rất bình thản: “Nàng vào được đây, tám phần là nhờ công của biểu tỷ phu kia của nàng, hắn còn dặn người đối xử tốt với ta hơn, một lần không sao, đến nhiều lần sợ rằng sẽ có nguy hiểm.”

Hạ Lan Từ gật đầu: “Vậy ta sẽ không đến nữa.”

Lục Vô Ưu mấp máy môi: “Nhưng phải nhớ đến ta.”

Hạ Lan Từ tiếp tục gật đầu: “Ừ.”

Lục Vô Ưu không nhịn được cười nói: “Nàng ‘Ừ’ cái gì? Thật sự nhớ ta sao?”

Hạ Lan Từ không nói gì: “Không nhớ chàng thì ta nhớ Tiêu Nam Tuân sao? À, quả thật ta cũng từng nghĩ đến… Tiếc là lúc đó không đập thêm mấy cái lên đầu hắn.”  Dù sao nàng cũng không thể vạch trần chuyện hắn ngăn nàng ra khỏi thành.

Lục Vô Ưu nheo mắt nhìn nàng: “Nhắc đến hắn làm gì, mất hứng.”

Hạ Lan Từ tích cực nhận sai: “… Đúng, là ta sai.”

Cai ngục lại thúc giục.

Hạ Lan Từ chuẩn bị đứng lên: “Khóa…”

“Không sao, lát nữa ta tự khóa lại.”

Hạ Lan Từ lại do dự nhìn hắn một lần nữa.

Lục Vô Ưu ngồi trên đất, rũ mắt xuống, có vẻ đặc biệt yên tĩnh, những phạm nhân quan trọng trong chiếu ngục đều một người một phòng, cách nhau khá xa. Bình thường hắn ăn, mặc, ở hay đi lại đều rất chú trọng, miệng cũng không rảnh rỗi, nhưng bây giờ lại vì một chuyện vốn không liên quan đến mình mà rơi vào cảnh tù tội.

Tuy Lục Vô Ưu nói rất nhẹ nhàng, nhưng ở trong này không thấy ánh mặt trời, chờ đợi không biết ngày tháng, nỗi khổ đó không cần nói cũng có thể hiểu được.

Người này còn đặc biệt thích tỏ ra mạnh mẽ.

Cuối cùng nàng cũng mềm mại cong eo, cúi người về phía hắn — dù gì cũng trước lạ sau quen — đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào môi Lục Vô Ưu, hắn cảnh giác giữ chặt vạt áo, Hạ Lan Từ cười khẽ, tiếng tim đập hơi nhanh hơn, nàng giữ lấy vai hắn, một cảm giác xúc động không biết từ đâu tới phá vỡ sự ngại ngùng, nàng thử thăm dò khẽ vươn đầu lưỡi ra, chạm nhẹ lên đôi môi khô khốc của hắn, thậm chí suýt nữa đã tiến vào sâu hơn.

Lục Vô Ưu dùng tay còn lại nhanh chóng siết chặt lấy eo nàng, hơi thở cũng nặng hơn vài phần, vừa định quấn lấy lưỡi của Hạ Lan Từ, lý trí đột nhiên tỉnh táo trong chớp mắt, tay hắn dần dần buông ra, nghe thấy Hạ Lan Từ nói: “Chỉ hôn một chút mà thôi, ta không định tính kế chàng.”

“… Nàng như thế mà còn nói không tính kế?” Lục Vô Ưu khàn giọng nói: “Nàng đi rồi, lát nữa ta làm sao đây? Hạ Lan tiểu thư, nàng thật là nhẫn tâm.”

Hắn thậm chí không dám làm quá.

“Ơ…” Hạ Lan Từ chưa nghĩ tới điều này: “Chàng nhịn một chút… Sớm ngày ra tù.”

Nàng quấn chặt áo choàng, đứng dậy bước ra ngoài.

Trêu chọc xong thì bỏ chạy.

Lục Vô Ưu nhìn bóng dáng mảnh mai mà nhanh nhẹn của nàng, suýt nữa bị nàng chọc đến tức cười.

Bình luận

Truyện đang đọc