SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Làm gì có ai đang hôn đến nửa chừng lại bắt đầu bàn chuyện nghiêm túc như vậy.

Hạ Lan Từ mắng thầm, nhưng Lục Vô Ưu lại có thể chuyển đổi vô cùng tự nhiên.

Hắn buông eo nàng ra, cầm mấy bản tấu chương trên bàn, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Về chuyện của Ích Châu, tổng cộng ta viết ba bản tấu chương.”

Hạ Lan Từ nhận lấy, nhưng lại phát hiện quyển sau dày hơn quyển trước.

“Con đường thứ nhất, ta giao việc này cho ân sư quyết định, có lẽ ông ấy sẽ tạm gác tấu chương lại, đợi đến thời điểm thích hợp mới dâng lên, thậm chí có thể thay đổi cục diện triều đình. Nhưng hiện tại Thánh thượng vẫn sủng ái Lệ Quý Phi, lại rất thất vọng với các quan thần, chỉ cảm thấy đây là hành động công kích Nhị Hoàng tử, lót đường cho Đại Hoàng tử…”

Theo giọng nói của hắn, Hạ Lan Từ mở quyển tấu chương đầu tiên, quả thật là gửi cho Từ Các lão.

“Con đường thứ hai là ta tạm thời mặc kệ việc dâng sớ, chỉ tố cáo quan trường Ích Châu. Nhưng vì chuyện này liên quan quá rộng, nên vẫn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, đặc biệt là trên dưới quan trường có nhiều mối quan hệ rối ren, làm sao phân trách nhiệm, luận tội thế nào, ai là người chịu trách nhiệm, từng câu từng chữ đều phải vô cùng cẩn thận… Những khó khăn phức tạp trong đó ta không nhắc lại nữa, nàng xem tấu chương sẽ hiểu. Dù người ta thường nói không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi qua sẽ mọc lại, nhưng nếu may mắn thì có thể mang lại vài năm thanh bình cho Ích Châu, còn nếu không thì ta có thể đắc tội với rất nhiều người, đánh nhỏ để đụng lớn, chắc chắn sẽ phải trả giá.” Lục Vô Ưu ấn nhẹ vào huyệt thái dương: “Thực ra từ đầu ta nên đi tìm Hạ Lan đại nhân, nhưng ta nghe tin từ thái giám trong cung, có lẽ cha nàng ít ngày nữa sắp phải điều chuyển.”

Hạ Lan Từ khựng lại.

Lục Vô Ưu tiếp tục nói: “Vào lúc này, theo lẽ thường mà nói, đó chưa hẳn là chuyện xấu, nhưng… Thôi bỏ đi, con đường thứ ba…” Hắn cười nhếch mép, mày cau lại, một tia sắc bén và ngạo nghễ lóe lên trong mắt: “Là bất chấp tất cả, viết rõ mọi chuyện ra, trực tiếp kháng nghị, nhưng có lẽ ngày ta còn ở triều đình Đại Ung cũng sẽ chấm dứt.”

Quyển tấu chương thứ ba là dày nhất, chi chít chữ, bút lực mạnh mẽ.

Hạ Lan Từ đọc từng dòng, từng dòng, càng đọc càng kinh tâm động phách, không cần đọc hết cũng biết quyển tấu chương này có thể gây ra sóng gió lớn thế nào.

Khi thấy một dòng chữ nào đó, nàng không kìm được mà lên tiếng: “Khoản tiền cứu tế sau khi Ích Châu vỡ đê…”

Lục Vô Ưu nói thẳng: “Vì trước đó đã cứu tế rồi, không ngờ năm nay mưa lớn lại vỡ đê lần nữa, thêm vào đó, những năm trước việc tu sửa đê điều ở Ích Châu đã tốn không ít tiền, Hộ bộ đã phân tiền sửa chữa khẩn cấp, giờ không còn tiền nên đang đùn đẩy trách nhiệm. Phía Bắc Địch dường như cũng có động tĩnh, không chừng mùa xuân tới lại phải giao chiến, cửu biên còn nợ ba mươi vạn lượng bạc tiền lương, không thể kéo dài thêm được nữa, nếu không binh sĩ có thể sẽ nổi loạn, còn nữa… Tóm lại nơi nào cũng thiếu tiền.”

Hạ Lan Từ hồi tưởng lại: “Nhưng trên đường đi…” Nàng đột nhiên hiểu ra: “Chàng đã tránh đi sao?”

Trên đường đi, bọn họ không gặp quá nhiều nạn dân lưu lạc.

Lục Vô Ưu đáp: “Để nàng khỏi phải đau lòng.”

Thì ra lý do chọn đường phía Tây còn có ý nghĩa này. Nàng hít sâu một hơi, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp, ngón tay siết chặt, thậm chí hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Hạ Lan Từ chậm rãi nhìn về phía Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu vẫn đứng trước thư phòng, nụ cười nhạt dần: “Có thể còn những cách khác, nhưng nói chung không có gì khác biệt lớn, chẳng hạn như tìm Đại Hoàng tử. Không phải ta đã nói người của hắn từng đến tìm ta rồi sao? Ta có thể đi đầu quân, nhưng khi đó ta sẽ trở thành một con cờ, đánh cược vào vận may của hắn…”

Hạ Lan Từ hỏi: “Vậy chàng tính toán như thế nào?”

“Vậy nên chẳng phải ta đang bàn bạc với nàng sao, là nhất thời nhẫn nhịn, hay tận hưởng một chút vui vẻ. Nếu là một mình ta, quyết định thế nào cũng được, nhưng…” Hắn chậm rãi nhìn về phía nàng, ánh mắt mang theo chút dịu dàng, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng: “Còn nàng thì sao bây giờ?”

Lục Vô Ưu ở những khía cạnh khác thẳng thắn đến mức có phần đáng sợ.

Trong thư phòng, lửa trong lò than vẫn cháy rực, tay của Hạ Lan Từ lúc nóng lúc lạnh.

Nếu Lục Vô Ưu thật sự bị giáng chức, bị bỏ tù, cuộc sống yên bình hiện tại của họ có lẽ cũng sẽ chấm dứt, nhưng…

Hạ Lan Từ đọc hết từ đầu đến cuối tấu chương của Lục Vô Ưu, trong lòng tràn ngập một cảm giác khó tả, từng đợt đánh vào lồng ngực khiến nàng không thể thở nổi, mí mắt nàng cay xè, một lúc sau mới nói: “Tuy rằng ta và chàng đã thành thân, nhưng ta không muốn trở thành gánh nặng của chàng.”

Hạ Lan Từ suy nghĩ kỹ lưỡng, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Trên đường đi, ta không rõ chàng đang phiền muộn chuyện gì, bây giờ thì cuối cùng cũng hiểu. Chúng ta trước đây từng trò chuyện, ta đã hỏi tại sao chàng muốn làm quan, câu trả lời của chàng, ta… vẫn còn nhớ rõ. Ta nghĩ, chỉ cần chàng vẫn kiên định với lòng mình, dù chàng quyết định thế nào, ta cũng sẽ không ngăn cản. Trước kia ta nói hy vọng chàng thay đổi Đại Ung, đó chỉ là mong muốn, chứ không phải yêu cầu. Thời gian thành thân với chàng, ta rất hạnh phúc, tính ra ta vẫn là người nợ chàng nhiều hơn, nên không cần phải có gánh nặng, ta vẫn mong… chàng có thể làm điều mà chàng cho là đúng.”

Đến lúc này, nàng đã hoàn toàn không còn nghĩ đến chuyện tan vỡ nữa.

Hạ Lan Từ đưa tay, chạm vào má Lục Vô Ưu, nói: “Được rồi, đừng phiền lòng nữa, ta sẽ không bỏ đi, cũng không trách chàng, chàng cũng biết ta không phải kiểu người…”

Chưa nói hết câu, bàn tay mềm mại của nàng đã bị Lục Vô Ưu nắm lấy.

Hắn khẽ hôn lên lòng bàn tay nàng, cuối cùng cười nhẹ: “Nương tử, thật ra nàng rất đại nghĩa.”

Hạ Lan Từ ngẩn ra: “… Hả?”

Cái cách gọi này là sao?

Lục Vô Ưu dùng tay khác rút tấu chương khỏi tay nàng, giữ lấy cằm nàng tiếp tục hôn… Hắn thật sự chuyển đổi quá tự nhiên… Hạ Lan Từ chưa kịp phản ứng, hắn đã lấy tấu chương đi, bế nàng ngồi trên bàn, vừa hôn say đắm vừa cởi đai lưng của nàng.

Hạ Lan Từ giữ lấy tay hắn, khó khăn nói: “Đang ở thư phòng!”

Lục Vô Ưu mơ hồ đáp: “Ta biết.”

Trong khi nói, tay hắn đã chạm đến chân nàng, da thịt trước ngực Hạ Lan Từ nổi đầy da gà, bắp đùi còn bị đầu ngón tay hắn vuốt ve, khẽ nhấc lên, toàn thân nàng khẽ run rẩy, gương mặt đỏ ửng.

Giọng nàng cũng run run.

“Khoan đã! Chẳng phải vừa rồi chúng ta còn bàn chuyện chính sự sao!”

Lục Vô Ưu vùi đầu nói: “Chẳng phải đã nói xong rồi sao?”

Hạ Lan Từ tiếp tục run giọng: “Nhưng cũng không thể…”

Nàng cố gắng đặt chân xuống khỏi hông hắn, Lục Vô Ưu khẽ nói: “Thử xem sao…” Trong giọng nói còn mang theo chút mê hoặc khó cưỡng.

Đến khi Hạ Lan Từ mệt nhoài, kiệt sức, bị hắn bọc kín rồi bế ra khỏi thư phòng, nàng rất muốn đá hắn vài cái nhưng chẳng còn chút sức lực. Trong lúc đôi mắt hé mở, đúng lúc nhìn thấy phía ngoài cửa sổ có một màn tuyết trắng tinh khôi nhẹ nhàng rơi xuống.

Đó là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

***

Tuyết nhẹ nhàng rơi, lặng lẽ phủ kín mọi góc của Kinh thành.

Trước khi mọi người kịp tấm tắc rằng đó là điềm lành, thì một chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.

Tháng trước, Thánh thượng đã ra lệnh trùng tu Điện Sùng Quang để mừng sinh nhật Lệ Quý Phi, đồng thời xây thêm một tòa Thăng Tiên Lâu ở bên cạnh… Đây là đề xuất của đạo sĩ núi Long Hổ mà Thánh thượng rất sủng ái dạo gần đây, nói rằng khi xây xong có thể xin trời ban thọ cho Thánh thượng thêm mười năm.

Nhưng chuyện không may lại xảy ra đúng lúc tuyết rơi.

Việc xây dựng Thăng Tiên Lâu cả ngày lẫn đêm đều không ngừng xảy ra sự cố, có một thợ thủ công không may trượt chân rơi xuống, không chỉ làm sập giàn đỡ, mà còn liên lụy đến ba người chết và bảy người bị thương. Vì một quan chức của Công Bộ trùng hợp đứng ở phía dưới, bị đè chết tại chỗ, nên chuyện này không thể giấu được nữa.

Vốn dĩ chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhưng triều thần vốn đã bất mãn với việc tốn kém để xây dựng Thăng Tiên Lâu, mà các Bộ lại đang thiếu tiền. Gần đây triều đình còn tranh cãi gay gắt với Thánh thượng về chuyện lập Thái tử.

Trong lúc nhất thời, trên dưới triều đình không ngừng tranh luận.

Cuộc sống của Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu vẫn yên bình như cũ.

Tuyết đã chất thành một lớp dày cỡ một đốt ngón tay ở sân trước, Sương Chi đang dẫn người quét dọn, mái hiên và ngọn cây đều phủ đầy tuyết trắng, nàng ấy còn lẩm bẩm với Hạ Lan Từ: “Chúng ta có nên lấy nước tuyết mới tan không, nô tỳ nghe nói nước tuyết pha trà sẽ ngon hơn.”

Hạ Lan Từ “ừ” một tiếng, nhưng lại có phần mất tập trung.

Hạ Lan Từ đọc tấu chương: “Việc tu sửa Điện Sùng Quang và xây dựng Thăng Tiên Lâu tiêu tốn tổng cộng năm mươi vạn lượng bạc, chưa kể đến nhân công, chỉ riêng việc vận chuyển gỗ quý về Kinh đã là một nguồn chi phí khổng lồ.”

“Người đời ai cũng sợ chết, ngay cả bậc cửu ngũ chí tôn cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng thành thật mà nói, ta thực sự rất thất vọng.”

Lục Vô Ưu ngồi trong sân, trước mặt bàn la liệt những bình rượu, người hắn đã ngà ngà say, nhìn thấy Hạ Lan Từ bước tới đây, hắn cười có phần lơ đãng: “Ta quyết định rồi, nàng có muốn ngồi xuống uống với ta một ly không?”

Hạ Lan Từ trấn tĩnh lại, ngồi xuống đối diện với hắn.

Lục Vô Ưu vốn chỉ thuận miệng nói bâng quơ, nhưng không ngờ tới, Hạ Lan Từ lại giành lấy chén rượu của hắn, uống cạn trong một hơi.

Ánh mắt Lục Vô Ưu chợt lóe lên: “Nàng thật sự uống rồi à?”

Hạ Lan Từ cảm thấy cay xé lưỡi, há miệng thở dốc: “Tiễn chàng một đoạn.”

Nàng thậm chí còn không hỏi hắn đã quyết định điều gì.

Lục Vô Ưu không kìm được bật cười: “Nàng đúng là có lòng tin với ta.”

Hạ Lan Từ nghiêng đầu: “Có lẽ vì ta tin chàng là người như vậy.”

Lục Vô Ưu dứt khoát rót thêm một ly: “Vậy có phải nàng đã hiểu lầm ta rồi không? Ta là người thông minh…”

Người thông minh sẽ không lấy trứng chọi đá, không lao đầu vào tường, không như thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ không cố gắng làm điều biết rõ không thể mà vẫn làm.

Hạ Lan Từ lắc đầu, lại gật đầu: “Nhưng chàng là một người đọc sách.”

Lục Vô Ưu cười: “Ta đâu phải người đọc sách đứng đắn.”

Hạ Lan Từ không khỏi nói: “Sao chàng nói chuyện cứ lật qua lật lại thế! Chẳng phải nói chàng là người đọc sách đứng đắn…”

Lục Vô Ưu chậm rãi đáp: “Vậy nên nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện say rượu lần trước.”

Hạ Lan Từ: “…!”

May mà Lục Vô Ưu không định tiếp tục trêu chọc: “Được rồi, tuy rằng ta là người thông minh, nhưng không thích những kịch bản chịu đựng mười năm. Nếu thực sự là thời thế thái bình, vua anh minh thì không nói làm gì, nhưng trong thâm tâm, ta vẫn thích chuyện ân oán rõ ràng.”

“Nếu không… lại ôm thêm một chút.”

Dù chưa say, nhưng Hạ Lan Từ vẫn đỏ mặt.

Trời giá rét, nàng khoác một chiếc áo choàng… cũng là Lục Vô Ưu mua cho, nàng do dự một chút rồi bước lại gần, bị Lục Vô Ưu kéo ngồi lên đùi. Tay hắn từ dưới áo choàng vòng qua ôm lấy lưng nàng, hai thân thể lập tức dán sát vào nhau. Tim nàng không khỏi đập nhanh hơn, nhưng nàng cũng nghe thấy nhịp tim Lục Vô Ưu càng lúc càng gấp.

Nhịp đập rõ ràng, như vang bên tai.

Một cảm giác vi diệu trào lên, khóe mắt Hạ Lan Từ bỗng dưng nóng bừng, nàng không thể kiềm chế được, đưa tay ra, đầu tựa lên vai Lục Vô Ưu, vòng tay ôm lấy hắn.

Giọng Lục Vô Ưu vang lên không đúng lúc: “Nàng lúc này trông thật nhỏ bé dịu dàng…”

Cảm giác nóng hổi trong mắt Hạ Lan Từ lập tức tan biến: “Chàng không thể im lặng vào những lúc như thế này sao?”

Lục Vô Ưu đáp: “Không được, nàng tựa vào lòng ta, tim ta đập nhanh quá…”

Hạ Lan Từ cãi: “Ta không có.”

Thôi vậy…

Nàng lại ôm hắn.

Lục Vô Ưu bất chợt hỏi: “Nàng có phải đã bắt đầu để ý đến ta rồi không?”

Hạ Lan Từ buồn bã: “Rốt cuộc ta đã làm gì khiến chàng nghĩ ta không để tâm chứ?”

Lục Vô Ưu im lặng một lát, rồi lại cười: “Được rồi, ta ôm đủ rồi.” Nếu không, sáng mai sẽ chẳng nỡ rời khỏi nhà.

Không ngờ, Hạ Lan Từ nói: “Ôm thêm chút nữa.”

“…”

Lục Vô Ưu ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng với giọng điệu vi diệu: “Còn nói nàng không nhào vào lòng ta.”

Hạ Lan Từ nhận ra điều gì đó, cũng vi diệu nói: “Chàng cũng quá huyết khí phương cương rồi.”

Lục Vô Ưu trách: “Nàng ngồi trên đùi ta, còn cọ vào ta, ta không phản ứng thì không phải con người.”

Hạ Lan Từ cũng không hiểu tại sao bầu không khí ấm áp ban đầu lại bị Lục Vô Ưu dùng vài ba câu nói biến thành như vậy.

Cuối cùng, vào một ngày bình thường, Lục Vô Ưu dậy thật sớm, mang theo tấu chương, ngồi xe ngựa đến cổng Thông chính ti, đợi một lúc.

Nhiều quan viên đã lâu không gặp hắn, khi biết hắn “chết đi sống lại”, ai nấy đều tới chúc mừng, nói những lời khách sáo như “Nạn lớn không chết tất có phúc về sau”. Nhưng lần này, Lục Lục nguyên vốn luôn khéo léo lại chỉ khẽ cười nhạt, không nói nhiều lời.

Hắn đưa lên một quyển tấu chương trông khá dày, sau đó lập tức rời đi.

Vì đây là văn chương của Lục Lục nguyên, quan viên Thông chính ti sai người chép bản sao, đồng thời cũng có không ít người vây lại để xem.

Ai ngờ vừa mới xem được một chút, đã bị dọa đến mức da đầu tê dại.

“Mau đi gọi quan trên! Tấu chương này muốn lấy mạng người ta rồi!”

“Chắc không đè xuống được nữa… Lục Tễ An không phải là Từ Các lão… Bình thường hắn không phải rất khéo léo sao, sao đột nhiên lại phát điên thế này!”

“Lục Lục nguyên e là xui xẻo rồi!”

Lại có người không nhịn được nói: “Nếu tấu chương này lan ra ngoài, e rằng sẽ gây ra sóng gió lớn, cả Ích Châu đều…”

“Nhưng từng câu từng chữ của hắn đều rất tha thiết, nếu chuyện này là thật…”

“Trên dưới triều đình này ai dám nói gì chứ!”

“Ta nhận ra Thẩm Nhất Quang, hóa ra hắn lại… chết thảm đến vậy.”

“Nhưng hiện giờ Thánh thượng…”

“Cẩn thận lời nói! Cẩn thận lời nói!”

Sai khi Lục Vô Ưu đi khỏi, lại trực tiếp đến Hàn Lâm Viện nộp một quyển tấu chương, hoàn toàn vững chắc, đến cả Nội các cũng không thể ngăn lại tấu chương tuyệt mệnh này.

Một bài tấu dày đặc gần vạn chữ.

“Thần, Lục Vô Ưu, giữ chức Hữu Trung Duẫn Chiêm sự phủ kiêm biên soạn Hàn Lâm Viện, kính cẩn bẩm tấu. Thần nghe rằng quân vương lấy dân làm trọng, xã tắc đứng sau, nay thần nguyện lấy cái chết để can gián quân vương…”

Không chỉ vạch rõ và rành mạch sự tham ô trong quan trường Ích Châu, cách Thẩm Nhất Quang – Giám sát Ngự sử Ích Châu bị hại chết như thế nào, cách quan lại lừa trên gạt dưới, thậm chí cả việc số bạc đó chảy về đâu cũng được viết rõ ràng. Trong đó bao gồm việc Lệ Quý Phi bao che cho ca ca mình là Bình Giang Bá chuyên ức hiếp dân lành, xa hoa vô độ, cuối cùng còn viết cả về Nhị Hoàng tử.

Nửa sau bài tấu còn nhắc đến việc nhiều đoạn đê điều của sông Thanh Lan bị rút ruột cắt xén nguyên vật liệu, quân phí cửu biên bị trì hoãn, bách tính lâm vào cảnh khốn khổ. Thánh thượng từng tự so mình với Nghiêu Thuấn, sao có thể để yêu tà quấy nhiễu bên cạnh mà không xử lý… Hắn thậm chí còn mắng cả đạo sĩ núi Long Hổ.

Từng câu từng chữ đều vang dội, lời lẽ quyết liệt, toàn bộ bài tấu đều là lời chân thành, đọc mà hào hùng xúc động không thể dừng lại.

Nhưng lại mơ hồ cảm thấy toàn bộ đều là lời chửi rủa, mắng quan trường Ích Châu, mắng Lệ Quý Phi, Bình Giang Bá, Nhị Hoàng tử, mắng luôn cả đạo sĩ núi Long Hổ, ngay cả Thánh thượng cũng không bỏ qua. Hắn nói sợ rằng trăm năm sau sử sách sẽ ghi lại, rằng triều đình có gian thần quấy phá mà Thánh thượng không thể phân rõ phải trái, vậy nên hắn mới dùng cái chết để can gián, giữ trọn danh tiếng cho Bệ hạ.

Nay Từ Các lão tạm thay thế trong Nội các Thủ phụ, sau khi đọc xong cũng bị dọa, một lúc lâu không nói nên lời.

Ông ấy khuyên hắn nên tạm lánh đầu sóng ngọn gió!

Hắn thế này đâu phải là tránh đầu sóng ngọn gió, mà là muốn đâm thủng cả trời!

Tấu chương được truyền vào cấm cung.

Thuận Đế đang nằm trên giường, Lệ Quý Phi dựa vào bên cạnh hầu hạ thuốc thang, khuôn mặt kiều diễm quý phái đầy vẻ lo lắng: “Bệ hạ, vì thần thiếp, uống thêm một ngụm nữa đi.”

“Trẫm thật sự không uống nổi…”

“Không uống thì sao có thể khỏi được?” Lệ Quý Phi cầm thìa thổi nhẹ, giọng nói mềm mại, càng khiến người ta thương cảm: “Trước đây thần thiếp cũng không thích uống thuốc, nhưng khi ấy bị bệnh ở chùa Thanh Tuyền, đến thuốc cũng không có. Huynh trưởng phải trèo núi hái thuốc cho thần thiếp vào lúc nửa đêm, ngã bầm dập mặt mũi, lúc ấy mới biết dược liệu quý giá… Bệ hạ, dù thuốc này không phải do chính tay thần thiếp hái, nhưng là do thần thiếp tự tay nấu, đến mức tay bị phỏng tróc da, ngài uống thêm một ngụm nữa đi.”

Thuận Đế cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mềm mỏng nói: “Đưa tay Trẫm xem nào.”

Đúng lúc này, một thái giám vẻ mặt hoảng loạn bước vào, trong tay còn cầm một quyển tấu chương, khi thấy Lệ Quý Phi đang hầu hạ bên giường, sắc mặt càng thêm bất an.

Thuận Đế hơi bất mãn: “Tấu chương để lát nữa hãy mang tới.”

Thái giám khó xử nói: “Nhưng mà…”

Lệ Quý Phi ngược lại khẽ cười nói: “Bệ hạ cứ xem đi, đừng để ý đến thần thiếp, nhưng thuốc thì vẫn phải uống.”

Thuận Đế biết đây là việc quan trọng, nên vẫn nhận lấy tấu chương.

Chỉ trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ: “Người đâu! Tên phản nghịch Lục Vô Ưu kia đâu!”

Tuyết vừa ngớt một lúc, giờ lại bắt đầu rơi.

Lục Vô Ưu đi dọc theo đại lộ trong cung, lại quay về Hội Cực Môn, yên lặng chờ đợi. Tuyết rơi xoay vòng đáp xuống vai hắn, tóc hắn và cả hai cánh của chiếc mũ, phủ lên một lớp ánh bạc.

Vị Trạng nguyên trẻ tuổi cao quý tuấn nhã này như một bức tranh đứng sừng sững giữa trời tuyết.

Đứng trước Hội Cực Môn, vẫn có thể nhìn thấy Nội các và Điện Văn Hoa, khoảng cách đến chỗ hắn cũng không quá xa.

Tuyết rơi từng đợt, Lục Vô Ưu đột nhiên nhớ lại, dường như triều trước cũng có một Biên tu ở chốn quái quỷ này, mang theo hơn một trăm đại thần khấu đầu cầu khẩn, gào thét “Quốc gia nuôi sĩ phu một trăm năm mươi năm, tuẫn tiết chết vì nghĩa, chính là hôm nay (*)”, vừa khóc vừa dâng sớ can gián.

(*)Trích từ Dương Thận – thời Minh (Nhà Minh tu sửa ba đại điện, chỉ riêng từ năm Thiên Khải thứ năm đến thứ bảy đã tiêu tốn 595 vạn lượng bạc, vậy mà vẫn chưa hoàn thành…)

Ít nhất thì hắn vẫn còn khá tao nhã.

Đã thấp thoáng thấy được thị vệ của Cẩm Y Vệ và Nội vệ đình điện tiến lại gần.

Lục Vô Ưu bình tĩnh nghĩ, đêm qua không ôm lâu hơn một chút, đúng là có hơi tiếc.

Bình luận

Truyện đang đọc