SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Buổi tối hai người trở về thì nhanh chóng rửa mặt, tắm rửa rồi đi ngủ, dù sao ngày mai còn phải về nhà mẹ đẻ sau ba ngày cưới, tuy Hạ Lan Từ nghi ngờ Lục Vô Ưu có thể đã quên mất.

Hạ Lan Từ buồn bực nằm trong chăn, đang do dự có nên nhắc nhở hắn không thì nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu vọng sang từ chăn bên kia: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, chắc nàng không muốn để Hạ Lan đại nhân thấy quầng thâm mắt và vẻ mặt uể oải của mình khi về nhà chứ.”

Trước lạ sau quen, hiện giờ Hạ Lan Từ ngủ chung giường với hắn đã không còn mất tự nhiên như trước.

Có lẽ là do mỗi người một chiếc chăn riêng.

Giường cũng tương đối rộng rãi.

Nàng nhắm mắt lại, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó… À đúng rồi, những lần trước, khi đi ngủ đều bị hắn hôn đến mức chân tay mềm nhũn mới mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng hôm nay xem như cũng đã hôn rồi, vậy thì không có gì nữa, Hạ Lan Từ suy nghĩ vẩn vơ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng nàng tỉnh dậy đúng giờ, Lục Vô Ưu vẫn đang ngủ say. Hạ Lan Từ nhẹ nhàng bước qua người hắn muốn xuống giường, không ngờ bị hắn nắm lấy cổ chân, Hạ Lan Từ đờ người.

Giọng nói của Lục Vô Ưu mang đậm vẻ buồn ngủ: “… Nàng dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa?”

Tay hắn nhanh chóng buông ra, chỉ còn lại chút hơi nóng ấm áp ở cổ chân.

Hạ Lan Từ cố áp chế hơi nóng trên má, nói: “Kế hoạch của một ngày là vào buổi sáng…”

Lục Vô Ưu ngáp một cái rồi ngồi dậy, mắt vẫn hơi nhắm, hơi thở nhẹ nhàng nói: “Được rồi…”

Giờ đổi thành Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Sao chàng không ngủ thêm chút nữa?”

Bây giờ mới vừa qua giờ Mão, thật sự còn sớm.

Lục Vô Ưu xoa xoa mái tóc rối bù trên đầu, nói: “Phu nhân cũng đã dậy, ta làm sao có thể không biết xấu hổ ngủ tiếp… Nói xem, rốt cuộc nàng có tật xấu gì, sao phải dậy sớm vậy?”

Hạ Lan Từ đáp: “Thói quen… À, hay ta nằm thêm chút nữa, chàng tiếp tục ngủ đi.”

Lục Vô Ưu mở mắt còn buồn ngủ nhìn nàng, nói: “Không cần… Nàng thật là dễ nói chuyện.”

Hạ Lan Từ nói: “Ta vẫn luôn dễ nói chuyện.”

Lục Vô Ưu thuận miệng nói: “Trước kia lúc đấu võ mồm với ta sao không thấy nàng dễ nói chuyện như vậy”

Trước kia khi nghe được ba chữ “đấu võ mồm”, Hạ Lan Từ cũng không có liên tưởng gì đặc biệt, nhưng lúc này trong đầu nàng bất giác hiện lên vài hình ảnh, tai đỏ ửng lên, cuối cùng không tiếp lời hắn.

Lục Vô Ưu đang khó hiểu sao nàng không cãi lại, xuống giường thì thấy cổ Hạ Lan Từ đỏ bừng, bỗng nhớ lại lời mình vừa nói, nhất thời hắn cũng có chút không được tự nhiên.

Trước khi ra ngoài, Hạ Lan Từ còn hơi do dự cầm chiếc váy trắng của mình, chiếc váy hôm qua vì thấm mồ hôi đã được giặt rồi.

Lục Vô Ưu nói: “Mặc đồ đỏ đi, phải về nhà, đừng ủ rũ như vậy… Là tân nương, hãy tỏ ra vui vẻ một chút, đừng để Hạ Lan đại nhân nghĩ rằng ta ngược đãi nàng.”

Hạ Lan Từ lấy chiếc váy đỏ ra, nhưng không thể nhịn được nói: “Đã là ý tốt, chàng không thể nói lời dễ nghe hơn sao?”

Lục Vô Ưu nhếch môi cười: “Nàng hiểu ý ta là được… À đúng rồi, lần trước Thánh thượng ban cho nàng một cây sâm núi, hình như nàng chưa mang qua? Hôm nay mang về cho Hạ Lan đại nhân đi, trông thân thể cha nàng không được khỏe lắm.”

Đây là sự thật, mùa hè còn đỡ, vừa đến mùa đông cha nàng dễ bị ho khan và cảm lạnh, những ngày mưa gió đầu gối còn đau hơn, phải ngâm mình trong nước ấm. Đó là do lúc trước cha nàng đi tuần tra địa phương gặp phải lũ lụt, ông tự mình xuống dòng nước lũ mà nhiễm bệnh.

Hạ Lan Từ luôn biết cha mình là một vị quan tốt, từ khi nàng còn nhỏ, đã có những dân chúng quần áo tả tơi đến trước cửa nhà nàng để cảm ơn trong nước mắt.

Khi đó cha nàng chưa phải là Tả đô Ngự sử, nhưng phàm là dân chúng có oan khuất lớn lên Kinh cáo ngự trạng thì thường nghĩ đến cha nàng đầu tiên. Những vụ án khó khăn không có kết quả tốt, đắc tội với cấp trên mà người khác không dám nhận, cha nàng sẽ điều tra từng vụ, không quản ngại khó khăn để tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho người dân, đôi khi còn không có thời gian về nhà.

Hạ Lan Từ nói: “Cảm ơn chàng.”

Lục Vô Ưu ngừng lại một chút: “Có phải nàng quá khách sáo với ta rồi không?”

Hạ Lan Từ cũng ngừng một chút: “Chàng hôn ta đều phải hỏi trước, không phải cũng rất khách sáo sao?”

Lục Vô Ưu cứng họng trong giây lát, rồi nói: “Đó là chuyện khác mà? Ta không phải là…” Có lẽ nhận ra giải thích chuyện này quá ngớ ngẩn, Lục Vô Ưu thay đổi giọng điệu, mỉm cười nhẹ nhàng: “… Được rồi, nếu nàng đã không ngại, lần sau ta sẽ không hỏi nữa.”

***

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến Hạ Lan phủ, trong phủ không có nữ quyến, bớt đi nhiều lời hỏi han khách sáo.

Quản gia dẫn hai người vào phủ, cười tít mắt nói: “Tuy là ngoài miệng lão gia không nói, nhưng sáng sớm đã đợi tiểu thư về rồi.”

Thật ra cha nàng cũng không biết cách hỏi han ân cần, chỉ nghiêm mặt hỏi vài chuyện không quan trọng, ngược lại gọi riêng mình Lục Vô Ưu vào thư phòng.

Hạ Lan Giản ra hỏi nàng: “Hắn đối xử với muội có tốt không?”

Hạ Lan Từ nhớ lại mấy ngày qua một chút, gật đầu rất chân thành: “Rất tốt.”

Hạ Lan Giản nói: “Chiếc váy này không tệ.”

Hạ Lan Từ nói: “Chàng ấy tặng.”

Hạ Lan Giản gật đầu: “Vậy thì tốt.” Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại vò đầu: “Đúng rồi, hắn thật sự rất có tiền đồ sao… Mấy ngày nay ta đến Quốc Tử Giám, mọi người ai cũng đến hỏi thăm, nói muốn kết giao, còn ân cần hơn cả việc kết thân với muội.”

Hạ Lan Từ gật đầu càng chân thành: “Rất có tiền đồ.”

Liên tiếp đỗ đầu Lục nguyên, có thể không có tiền đồ sao?

Hạ Lan Giản hạ giọng, ghé lại gần nói: “Vậy có thể nhờ hắn viết giúp ta một bài văn được không? Vài ngày nữa họ lại mở văn hội, ta còn thiếu một bài.”

“…”

Hạ Lan Từ không nói gì: “Sao huynh không dứt khoát nhờ chàng ấy thi thay huynh một kỳ Tiến sĩ?”

Hạ Lan Giản hết sức chấn động nói: “Có thể làm vậy sao? Nhưng thân hình bọn ta quá khác biệt… Chuyện này e là không ổn.”

Hạ Lan Từ mặt không cảm xúc nói: “Chủ đề là gì? Có giấy bút không? Bây giờ muội vào phòng viết cho huynh.”

Viết bài cho Hạ Lan Giản thật sự rất đơn giản, thậm chí nàng không cần phải quá chú tâm như ở Thanh Châu, chỉ cần tùy ý viết một bài đạt tiêu chuẩn như những bài trước đã viết cho Hạ Lan Giản là được, không quá xuất sắc cũng không quá tệ.

— Chỉ có thể nói may mà Quốc Tử Giám Đại Ung có nhiều con em quan lại chỉ đến để chơi bời, không bố trí thi cử trong lớp, nếu không thì một lần là lộ tẩy.

Hạ Lan Từ suy nghĩ về chủ đề một lúc, nàng chấm nhẹ bút lên mép nghiên mực, soạn sẵn bài viết trong đầu, sau đó lập tức nâng bút bắt đầu viết, qua một hồi lâu, cuối cùng Hạ Lan Từ cũng viết xong, nàng đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay, chợt nghe bên tai có tiếng nói: “Nàng viết văn thụt lùi nhiều vậy sao?”

Nàng đột ngột quay đầu, không biết Lục Vô Ưu đã ra khỏi thư phòng của cha từ lúc nào, đang đứng bên cạnh nhìn nàng.

Cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Lần này Hạ Lan Từ đỏ mặt nhanh hơn bất cứ lúc nào, nàng vội cầm bài viết chưa khô mực lên giấu ra phía sau, nói: “… Sao chàng lại không báo trước!”

Lục Vô Ưu thản nhiên ngẩng đầu lên nói: “Như vậy chẳng phải quá khách khí sao?” Hắn thậm chí còn cười: “Ta đã xem hết rồi, bây giờ nàng giấu có phải hơi muộn không, cần ta đọc lại bài nàng vừa viết ra không?”

Nhớ tới trí nhớ tốt đến mức gần như có thể gặp qua là sẽ không quên của hắn, Hạ Lan Từ thật sự có chút xấu hổ và tức giận: “Đây là… Chàng đợi đấy! Ta sẽ viết lại một bài!”

Lục Vô Ưu nhướng mày, nhìn nàng cười: “Trước đây ta không biết nàng dễ trêu chọc vậy đó. Chắc là viết thay ca ca của nàng phải không, ta vừa thấy hắn ngoài cửa, bộ dạng che che giấu giấu, ánh mắt lập lòe, cũng đoán được phần nào…”

Hạ Lan Từ dần dần tỉnh táo lại, nhỏ giọng giải thích: “Ta không viết kém như vậy.”

“Ta biết, ta chỉ nói đùa thôi.” Lục Vô Ưu vỗ vai nàng: “Được rồi, đừng căng thẳng. Chẳng phải ta đã khen nàng rồi sao?”

Hạ Lan Từ nghi ngờ: “Chàng khen ta khi nào?”

Lục Vô Ưu nói: “Thông minh tuyệt đỉnh.” 

“…”

Nhớ lại tình cảnh lúc hắn khen, Hạ Lan Từ im lặng một hồi rồi nói: “… Chàng còn khen tiểu biểu muội của mình thông minh.”

Lục Vô Ưu cười đến vô cùng hiền hòa khoan dung: “Nàng so đo với một đứa bé làm gì.”

Hạ Lan Từ lại mơ hồ nổi lên cảm giác ngứa răng, muốn kích động mà cắn hắn.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang.

“Thánh chỉ đến!”

Một khắc sau, Hạ Lan Từ nhìn y phục và mũ mệnh phụ tòng Lục phẩm được phong thưởng, vô cùng mờ mịt.

Cáo mệnh phu nhân thông thường là theo chồng, Lục Vô Ưu là Biên tu Lục phẩm của Hàn Lâm Viện, vì vậy nàng cũng được phong tòng Lục phẩm An nhân, trên Thánh chỉ viết là cảm niệm tình cảm sâu đậm của hai người ở Thanh Châu, để khen ngợi đức hạnh của Hạ Lan thị nên đặc biệt sắc phong.

Lục Vô Ưu chỉnh lại y phục và mũ của nàng, nói: “Nàng quên mất chuyện tốt đêm tân hôn của chúng ta rồi à?”

Đương nhiên Hạ Lan Từ không quên: “… Cho nên chúng ta lại nhặt được lợi?”

Lục Vô Ưu nói: “Cái gì gọi là nhặt được lợi chứ, chúng ta được phong thưởng là dựa vào bản lĩnh, nguy hiểm cực cao, phí tổn cũng rất lớn, đêm tân hôn suýt nữa là hỏng bét.” Hắn lại vỗ vai Hạ Lan Từ: “Phu nhân, quả nhiên là tương lai rộng mở… Ừ, sau này vi phu nhất định sẽ nhanh chóng thăng quan.”

Hạ Lan Từ không để ý đến những lời nói nhảm của hắn, mà nghĩ đến một chuyện khác: “Vậy Nhị Hoàng tử trong thời gian ngắn… sẽ không đến tìm chúng ta gây phiền phức nữa?”

Lục Vô Ưu nói: “Chắc vậy.”

Hai người đang nói chuyện, không ngờ công công tuyên chỉ, Tiền công công lại quay lại, ông ta vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Còn có một tin tốt lành nữa quên nói với Trạng nguyên công.”

Lục Vô Ưu vừa cung kính lại ôn hòa nói: “Công công mời nói.”

Trong chớp mắt hắn như biến thành một người khác.

“Tạp gia cũng vừa nhận được tin tức, hình như Thánh thượng muốn thăng Trạng nguyên công lên làm Chiêm sự phủ Hữu Trung Duẫn, phụ trách thuyết giảng hàng ngày cho Hoàng tử.” Tiền công công cười tươi như hoa: “Đây là một cơ hội tốt, nói không chừng tương lai ta còn phải nhờ cậy Trạng nguyên công.”

Chiêm sự phủ vốn được lập ra dành riêng cho Thái tử, sau đó cũng dạy dỗ các Hoàng tử. Khi Tiên Đế còn tại vị, Thái tử được thánh sủng rất lớn, thanh thế lẫy lừng, vì vậy quan viên của Chiêm sự phủ cũng rất được trọng vọng. Hiện tại vì chưa lập Thái tử, các Hoàng tử bắt đầu đọc sách chủ yếu là do Nội các phụ trách, Chiêm sự phủ đa số dùng để điều chuyển các quan viên của Hàn Lâm Viện, không biết tại sao Thánh thượng bỗng dưng muốn hắn giảng bài cho các Hoàng tử

Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử đã trưởng thành, Tam Hoàng tử năm nay cũng mười sáu.

Lục Vô Ưu ôn hòa nói: “Không biết có thể mạo muội hỏi công công, là vị Hoàng tử nào?”

Tiền công công cười híp mắt: “Nhị Hoàng tử.”

Lục Vô Ưu: “…”

Hạ Lan Từ: “…”

Tiền công công lại cười nói: “Trạng nguyên công đây là quá kích động sao? Thuyết giảng sẽ được bố trí ở Điện Văn Hoa, nói không chừng đến lúc đó sẽ có các Hoàng tử và Công chúa khác đến, đương nhiên Thánh thượng cũng chọn ra vài vị đại nhân từ Hàn Lâm Viện và Chiêm sự phủ đến cùng giảng dạy. Lúc trước tuy Trạng nguyên công gặp phải ám sát, nhưng sau tân hôn lại gặp nhiều việc vui! Tốc độ thăng chức này thực sự là chưa từng có, Trạng nguyên công quả nhiên xứng danh là người đỗ đầu Lục nguyên, được Thánh thượng yêu quý trọng dụng.”

Sau khi người đi hết, Lục Vô Ưu nói: “Ta cảm thấy Tiêu Nam Tuân lại muốn chỉnh ta.”

Hạ Lan Từ không khỏi gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy… Chàng có chống đỡ nổi không?”

Lục Vô Ưu bình thản đáp: “Chống không nổi cũng phải chống, ai bảo ta đã cưới nàng rồi — tương lai ta muốn làm quyền thần, đương nhiên không thể thất bại ở đây.”

Lần đầu tiên Hạ Lan Từ tán thưởng sự tự tin của hắn như vậy: “Vậy chàng cố gắng lên! Trông cậy vào chàng.”

Lục Vô Ưu: “…”

Hạ Lan Từ nói: “Nhìn ta như vậy làm gì, chàng còn thông minh tuyệt đỉnh hơn ta, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, việc này ta thật sự không giúp được chàng. Tin rằng Lục đại nhân thông minh như vậy, nhất định sẽ giải quyết được.”

Thần sắc Lục Vô Ưu bỗng nhiên thay đổi: “Thật ra người của Đại Hoàng tử có lén đến tìm ta.”

Hạ Lan Từ cũng ngạc nhiên: “Hả?”

Lục Vô Ưu cười nói: “Thú vị hơn là lại thay Nhị Hoàng tử xin lỗi vì suýt nữa đã náo loạn hỷ đường của chúng ta, còn tặng ta một số dược liệu bổ dưỡng, bảo ta đừng so đo với Nhị Hoàng tử. Bọn họ cạnh tranh đúng là rất kịch liệt. Hàn Lâm Viện còn chưa bị ảnh hưởng, ta nghe nói ở Lục bộ đã có nhiều động thái lớn nhỏ, Lại Bộ còn nghiêm trọng hơn, ta nhớ dượng của nàng là Hộ bộ Diêu đại nhân. Đúng rồi, cha nàng cũng bảo ta cẩn thận một chút.”

Hạ Lan Từ lập tức nhớ đến giấc mộng, hai phe đối đầu như nước với lửa, hiện giờ hiển nhiên còn chưa đến mức thể hiện công khai.

Lúc tuyên chỉ xong Hạ Lan Cẩn đã lui ra, bây giờ mới bước vào, hai người lập tức giả vờ như không có chuyện gì, sau bữa trưa mới lên xe về phủ.

Đáng nói là, Hạ Lan Từ đã so sánh khẩu vị của Lục Vô Ưu, biết tay nghề của đầu bếp nhà mình có thể không lọt vào mắt hắn, rất lo lắng Lục Vô Ưu vừa ăn vài miếng đã bắt đầu đập bàn gọi đầu bếp, hoặc chỉ ăn vài miếng rồi không động đũa nữa.

Không ngờ Lục Vô Ưu lại vô cùng tự nhiên gắp thức ăn ăn cơm, không có chút bất thường nào, thậm chí dáng vẻ còn tao nhã tự nhiên, tôn lên cảm giác như hắn, Hạ Lan Cẩn, Hạ Lan Từ mới là người một nhà, còn Hạ Lan Giản là người ngoài không liên quan.

Sau khi lên xe ngựa, Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Vừa rồi, khó cho chàng quá…”

Lục Vô Ưu quay đầu nói: “Khó cái gì?”

Hạ Lan Từ nói: “Khụ khụ, thức ăn…”

Lục Vô Ưu nghe vậy cười nói: “Ồ, nàng nói chuyện này à, từ khẩu vị ăn cơm của nàng, ta cũng có thể đoán được đại khái. Dù sao chỉ ăn một lần thôi, đâu phải ngày nào cũng ăn, chẳng lẽ có thể độc chết ta sao?”

Hạ Lan Từ nói: “… Ta còn tưởng chàng khó chiều chuộng.”

Lục Vô Ưu nói: “Không có, nàng không biết hồi nhỏ ta toàn ăn… Không đúng, là nàng không biết đồ ăn mà mẹ ta làm tệ bao nhiêu đâu, vậy mà cha lại như hổ rình mồi, ta và muội muội chỉ có thể giả vờ ăn thật ngon, đó mới là khổ không nói nổi. Sau này không còn cách nào thậm chí hai bọn ta còn phải tự lực cánh sinh, tự học nấu ăn. Sau khi ra ngoài mới xem như được giải thoát, dù sao ta cũng không thiếu bạc, sao lại không đối tốt với mình một chút.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lan Từ nghe hắn kể chuyện thuở nhỏ, nghĩ hắn cũng như những quý công tử khác, được nuôi dưỡng thành thân kiều thể quý, hai tay không phân biệt được ngũ cốc, hiện tại xem ra vẫn có chút chênh lệch.

Quả nhiên, sơn tặc… À không, xuất thân từ bang phái giang hồ vẫn có chút khác biệt.

Sau khi hồi phủ, Lục Vô Ưu vào thư phòng sắp xếp lại, Hạ Lan Từ vào kho dọn dẹp.

Nàng phát hiện tuy là hôm đó Lục Vô Ưu rất hào phóng dẫn nàng đi xem kho, nhưng trên thực tế, ngay cả một quyển danh mục kho hắn cũng không có, càng đừng nói đến sổ sách, những công việc quản lý trong phủ vẫn rất hỗn loạn như cũ.

Tuy rằng trên thực tế là Thanh Diệp làm quản sự, nhưng thật ra hắn ta cũng không rõ ràng lắm.

Hạ Lan Từ lập tức gọi người kiểm kê kho trước, ghi vào làm sổ sách, sau đó mới hỏi rõ người trong phủ lần nữa, tiền lương hàng tháng thế nào, phân công công việc ra sao, cũng như tìm hiểu rõ chi tiêu. Sau khi kiểm tra, nàng phát hiện phủ đệ mà Lục Vô Ưu vừa dựng lên để thành thân, nhân thủ còn nhiều hơn cả Hạ Lan phủ một ít, chưa kể đến mấy người Thanh Diệp, Tử Trúc luôn đi theo Lục Vô Ưu mà không nhận lương.

Hạ Lan Từ không khỏi hỏi Thanh Diệp: “Người như các ngươi còn bao nhiêu?”

Thanh Diệp đáp: “Ở Đình Kiếm Sơn Trang thì thuộc hạ không biết, nhưng trong giáo của chúng ta ít nhất còn mười người nữa, nếu cần tạm thời điều động từ các phân đường khác, chắc còn có thể điều đến nhiều hơn. Nhưng Kinh thành này quá nhàm chán, giết người cũng không tiện, bọn họ cũng không muốn đến…”

Hạ Lan Từ nói: “…??? Hả?”

Thanh Diệp ho khan một tiếng: “Là đánh người cũng không tiện, trên đường có nhiều Cẩm Y Vệ và binh lính tuần tra, chúng thuộc hạ đều rất tuân thủ pháp luật!”

Tuy rằng tạm thời có thể không so đo chuyện này, nhưng Hạ Lan Từ còn nghi vấn khác: “Đình Kiếm Sơn Trang là gì? Giáo lại là cái gì?”

Thanh Diệp nói: “Đình Kiếm Sơn Trang là bang phái giang hồ của cha Thiếu chủ, cho nên Tử Trúc gọi công tử là Thiếu trang chủ. Còn chúng thuộc hạ đây là bên mẹ Thiếu chủ, bên ngoài gọi là Ma giáo, nhưng thật ra chúng thuộc hạ gọi là Chính Nghĩa giáo, đã cải tà quy chính rồi, còn có nhiều việc kinh doanh đứng đắn, chẳng hạn như hiệu thuốc Vũ Phong Đường bên ngoài, hiệu may lần trước đặt y phục cho Thiếu phu nhân và còn nhiều cái khác nữa. Tóm lại… Thiếu chủ muốn học làm quan, chúng ta chỉ có thể đi cùng. Thiếu phu nhân còn có gì khác muốn hỏi nữa không?”

Hạ Lan Từ cố gắng hiểu, nhưng vẫn cảm thấy có chút mê man.

Chủ yếu là vì đối với nàng mà nói, mọi thứ đều quá mức xa lạ.

“… Thôi, ta còn phải tiếp tục bận bịu đây.”

Lục Vô Ưu từ thư phòng đi ra đã thấy Hạ Lan Từ bận trước vội sau, không biết đang bận chuyện gì, vất vả lắm mới ngồi xuống, lại thấy nàng cầm quyển sổ nhỏ, đang lấy bút chép lại.

Hắn không khỏi ghé đầu nhìn, còn nghe thấy Hạ Lan Từ lẩm bẩm trong miệng.

“Một đồng… hai đồng… ba đồng..”

Cảm nhận có người đến gần, Hạ Lan Từ quay đầu lại, lập tức thấy sườn mặt tuấn dật của Lục Vô Ưu gần trong gang tấc, nhất thời tim nàng đập mạnh, muốn né sang một bên, Lục Vô Ưu giữ vai nàng lại nói: “… Nàng thật đảm đang.”

Cách gần quá rồi.

Hạ Lan Từ cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: “… Đều là những việc cần làm khi mở phủ.”

Lục Vô Ưu ngồi xuống bên cạnh nàng, chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, vô cùng có dáng vẻ đại thiếu gia nói: “Không có gì, nàng cứ tiếp tục… Thật ra trước đây ta nói cưới một vị phu nhân cần kiệm chỉ là đùa thôi, không ngờ… Khụ, nàng tiếp tục đi.”

Hạ Lan Từ lại chép thêm hai dòng, bị hắn nhìn chằm chằm thực sự không có cách nào làm tiếp, bèn nói: “… Chàng không có việc gì phải làm sao?”

Lục Vô Ưu nói một cách đương nhiên: “Ta đang nghỉ phép, tất nhiên không có.”

Hạ Lan Từ đứng lên nói: “Vậy vừa hay, ở đây còn không ít thứ cần ghi vào sổ sách, chàng qua đây giúp kiểm kê một chút.”

“Bên kia đã có người kiểm kê, nhiều người trái lại dễ sai sót.” Lục Vô Ưu phủi bụi bám trên tóc mai của nàng đi, nói: “Ngày tháng còn dài, không gấp nhất thời.”

Sau đó lại tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, chắc là cảm thấy hình ảnh này rất hiếm lạ.

Dù đã từng thấy Hạ Lan Từ sửa mái nhà, thấy nàng chèo thuyền, nhưng khi thấy một thiếu nữ thanh tú như tiên, khuôn mặt sáng trong như trăng rằm, tiểu cô nương tuổi nhỏ mắt mày thanh thoát hư ảo, tóc vấn gọn gàng, dáng vẻ nghiêm túc cầm quyển sổ nhỏ, tất bật lo toan trong ngoài thì vẫn cảm thấy rất thú vị.

Dù đã thành thân, cưới Hạ Lan Từ về nhà nhưng Lục Vô Ưu vẫn chưa có khái niệm rõ ràng.

Nhưng giờ phút này, hắn bỗng nhiên có cảm giác rất thực tế—

“Hiện giờ nàng thật sự rất giống thê tử của ta.”

Mặt Hạ Lan Từ bị hắn nhìn chăm chú không khỏi nổi lên rặng mây đỏ, rất muốn bảo hắn đừng nhìn nữa, nhưng lại không biết ngăn cản thế nào, chỉ có thể cắn môi nói: “… Chàng nói lời ngốc nghếch gì đó, ta vốn là thê tử của chàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc