Ba năm sau, tại phủ Tùy Nguyên thuộc địa phận Hoảng Châu.
Một người lâu ngày xa quê nay trở về thăm nhà, vừa mới bước xuống thuyền khách đã bàng hoàng hỏi: “Ta… ta có đến nhầm chỗ không vậy?”
Lập tức có người bên cạnh lên tiếng trả lời: “Ngươi đã bao lâu không về rồi? Sao mà mù tin đến mức này thế? Phủ Tùy Nguyên của chúng ta thay đổi từ lâu rồi…”
Trước mắt là cảnh tượng đường sông rộng lớn, bờ đê kiên cố vững chãi, thuyền bè qua lại tấp nập, đoàn người lên xuống thuyền cũng đông đúc, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng. Ở hai bên bờ không xa còn thấy những thửa ruộng trải dài, một khung cảnh thanh bình hiện rõ trong tầm mắt.
Nơi bến thuyền cũng không còn mục nát với những đầu gỗ lụn bại như ngày hắn rời quê hương. Bây giờ được xây dựng đàng hoàng, chẳng kém gì bến thuyền của Thanh Châu.
Người nọ ôm bọc đồ cảm thán, không nhịn được hỏi: “Còn bọn thủy phỉ thì sao… Đám người của ba bang phái lớn ấy?”
Lúc trở về hắn còn cố ý giấu kỹ những món đồ quý sát bên mình vì sợ gặp phải bọn cướp.
Người bên cạnh lập tức phì cười: “Ngươi nói cái chuyện xa lắc xa lơ gì thế? Ba bang phái lớn đã bị dẹp từ lâu rồi, phủ của chúng ta bây giờ tốt lắm, từ khi mở cửa buôn bán với bên ngoài, Bắc Địch cũng đã lâu không xâm phạm nữa. Năm nay nước sông Thanh Lan lại dâng cao, nhưng đê điều của chúng ta không sụp chút nào… Nếu ngươi về tìm người thân, chẳng bằng vào phủ tìm một công việc làm ăn, bây giờ ở đâu cũng thiếu người cả.”
Người nọ sững sờ: “Sao… sao lại có thể thay đổi lớn đến vậy…”
Người kia cười hớn hở: “Không nhờ có Tri phủ Lục đại nhân Lục Vô Ưu thì còn ai nữa! Chỉ tiếc là ba năm nhiệm kỳ của ngài ấy sắp hết rồi…”
Tên tuổi của Lục Vô Ưu nổi tiếng khắp phủ Tùy Nguyên không ai là không biết, thậm chí lan ra khắp Hoảng Châu, thu hút không ít người nghe danh mà đến.
Trong ba năm ngắn ngủi, phủ Tùy Nguyên gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Khai thông sông ngòi, xây dựng đê điều, sửa cầu lát đường, chỉnh đốn quan lại, cấp ruộng cho dân, mở cửa thông thương, lập cửa hàng… tất cả mọi việc Lục đại nhân có thể làm ngài ấy đều làm, hơn nữa còn gia cố thêm thành trì, bỏ không ít công sức vào các công trình phòng thủ.
Người dân dưới sự cai trị của Lục đại nhân thì vui cười hớn hở, còn các quan lại dưới tay ngài thì ai nấy đều mệt mỏi hơn gấp bội.
Chủ yếu là vì Lục đại nhân này không những thông minh mà còn tinh tường, hiệu suất làm việc cao. Muốn lười biếng hoặc tìm cách qua mặt ngài ấy thật khó như lên trời. Thỉnh thoảng, ngài ấy lại nổi hứng đột ngột đi kiểm tra công việc khiến mọi người trở tay không kịp.
Nổi tiếng không kém còn có phu nhân của ngài ấy, làm việc cũng liều mạng không kém. Hai vợ chồng này cứ như Diêm Vương đòi mạng, phía dưới quyền bất kể huyện lệnh các huyện hay quan lại trong phủ khi gặp hai người họ đều cảm thấy phát run.
Trong đó người có cảm nhận sâu sắc nhất về điều này không ai khác ngoài Liễu Thông phán.
Khi trên dưới phủ không ai nhận việc, Liễu Thông phán tự cho rằng mình là người chăm chỉ nhất, nhưng sau hai ba năm làm việc cùng Lục Vô Ưu, ông ta mới nhận ra rằng núi cao còn có núi cao hơn. Ban đầu ông ta còn nghĩ rằng Lục đại nhân chỉ hăng hái lúc mới đến Hoàng Châu, ai ngờ Lục Vô Ưu lại có thể giữ vững tinh thần hăng say suốt ba năm liền!
Cái người này không biết mệt sao?
Liễu Thông phán gầy đi một vòng, không còn dáng vẻ tròn trịa như trước.
Vì thế, ông ta bèn hỏi thẳng Lục đại nhân.
Lục Vô Ưu vừa lật xem công văn vừa đáp: “Thời gian có hạn, hết nhiệm kỳ này có lẽ ta sẽ phải rời đi. Phu nhân ta muốn nhìn thấy phủ Tùy Nguyên lập lại trị an, ta không cố gắng sao mà được…. Đừng nghĩ ngợi nhiều, lát nữa chúng ta còn phải đến huyện một chuyến nữa.”
Nhắc đến phu nhân của Lục Vô Ưu, quả thật cũng là một người quyết đoán.
Không chỉ giúp phu quân xử lý toàn bộ sự vụ trong phủ, nàng còn lần lượt mở các thư viện khắp Hoảng Châu. Chẳng những thu tiền học phí rất thấp mà còn không quan tâm đến xuất thân, ai cũng có thể đến nghe giảng, hơn nữa còn không giới hạn tuổi tác, cũng không phân biệt nam nữ.
Việc đọc sách biết chữ, hiểu về kiến thức vốn là một chuyện rất hiếm hoi.
Các thư viện thông thường chỉ nhận con cái của những gia đình dòng dõi thư hương hoặc phú hộ giàu có. Còn đối với những gia đình nghèo khó thì cơ hội gần như bằng không. Tuy nhiên, thư viện của Hạ Lan phu nhân không chỉ miễn giảm học phí, mà cứ vài ngày lại còn dựng lều ngoài đường phố để giảng kinh và dạy chữ cho dân chúng, bài giảng với nội dung dễ hiểu, đa phần là những kinh văn điển cố trong dân gian.
Cách nàng giành giật “việc kinh doanh” như vậy đã khiến thân nhân của các thư viện có người làm quan trong triều tức giận, lập tức tìm cớ trình báo lên Lễ Bộ. Không ngờ khi nhận được hồi đáp, họ còn bị mắng một trận, còn hỏi họ có biết hai vợ chồng này là ai không mà dám tùy tiện dâng sớ khiếu nại!
Lục Vô Ưu ở phủ Tùy Nguyên có thể nói là một mình một cõi. Những việc hắn làm, dù là việc trong phận sự hay ngoài phận sự hắn đều quản hết. Ngay cả các quan chức cấp cao của Hoảng Châu như Bố chính sứ và Án sát sứ cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Dù sao thì trên triều đình đã đặc biệt ra lệnh rằng, tuy Lục Vô Ưu là Tri phủ, nhưng cũng là đặc phái của triều đình, khi cần có thể thi hành quyền của Tuần phủ, không cần kiêng nể điều gì cả.
Ba năm nhiệm kỳ vừa hết, chưa kịp chờ đến kỳ đánh giá quan địa phương, bên trên đã có chỉ triệu hồi hắn về Kinh.
Lần này, việc thu dọn hành lý được chuẩn bị từ sớm.
Hạ Lan Từ sau mấy năm rèn luyện nay đã có kết quả rõ rệt, mỗi bước đi của nàng đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn, gương mặt vẫn đẹp nhưng đã bớt đi vài phần non nớt của thiếu nữ, thay vào đó là sự trưởng thành vững vàng hơn.
Nàng vẫn chưa đặt công văn trong tay xuống thì đã có người thừa lúc không ai để ý cúi đầu hôn nàng, môi lưỡi quấn quýt trêu ghẹo nàng một phen.
Hạ Lan Từ đã quen với cảnh này, một tay chống lên bàn, một tay quàng qua cổ Lục Vô Ưu, vạt váy nàng bung ra như đóa hoa nở trên bàn. Nàng hơi ngửa cổ đón nhận nụ hôn của hắn, nhưng vẫn lắng nghe xem bên ngoài có ai lại gần không.
Lục Vô Ưu thả lỏng đôi môi, ánh mắt đầy mê hoặc nhìn nàng cười hỏi: “Sao hôn nhiều lần rồi mà vẫn còn căng thẳng vậy?”
Hạ Lan Từ hít thở nhẹ lại, đôi mắt ướt át: “Dù sao đây cũng là nha môn.”
Nàng đẩy nhẹ Lục Vô Ưu ra, nghiêm mặt nói: “Hôn xong rồi thì nói chuyện chính, bên thư viện đã bàn giao gần xong, còn bên chàng sắp xếp như thế nào rồi?”
“Cũng gần xong rồi.” Nhưng Lục Vô Ưu vẫn không buông nàng ra mà còn tiếp tục áp sát, đầu lưỡi khẽ lướt qua đôi môi đỏ của nàng, cất giọng khàn khàn: “Ta vừa từ huyện về, đã bốn năm ngày rồi chưa hôn nàng. Nàng không để ta hôn thêm chút nữa sao? Đừng lo, bây giờ không có ai ở đây đâu.”
Hạ Lan Từ ngập ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục tham gia vào trận “đấu khẩu” với hắn.
Nói thế nào nhỉ, thành thân đã mấy năm rồi mà cả hai dường như vẫn còn đắm chìm trong việc hôn nhau.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Khuôn mặt Hạ Lan Từ đỏ ửng, cúi đầu nói khẽ: “Ý chỉ đã ban xuống, dù đã biết trước từ lâu nhưng vẫn thấy không nỡ…”
Lục Vô Ưu hôn lướt qua môi nàng, cười nói: “Tri phủ kế nhiệm có lẽ là lão Liễu, lúc nào muốn về thăm thì cứ về thôi. Hơn nữa, nàng không muốn về thăm cha nàng sao?”
Khoảng thời gian gần đây, Hạ Lan Cẩn cũng đã lên đường hồi Kinh để trình diện.
“Vả lại, bọn trẻ cũng lớn cả rồi, đừng lo nghĩ nhiều nữa.”
Hạ Lan Từ dựa vào Lục Vô Ưu, nghĩ cũng phải.
Chu Ninh An, dưới sự thúc ép của Lục Vô Ưu, học hành đòi sống đòi chết cuối cùng cũng thi đỗ tú tài, nhưng thực sự không muốn thi cao hơn nữa. Thậm chí cậu ấy còn ôm chân Lục Vô Ưu khóc lóc: “Cha, tha cho con đi.” Sau cùng, cậu ấy lại tập trung tinh thần trợ giúp việc tu sửa đê điều, sau khi sửa đê xong lại bắt đầu mày mò thứ khác. Cậu ấy cảm thấy mấy chiếc máy bắn đá trong thành vẫn còn nhiều chỗ cần cải tiến, thế là bây giờ đang nghiên cứu cách chế tạo ra một cái lợi hại hơn.
Còn về A Quy, ban đầu Lục Vô Ưu định đưa cậu về Kinh nhận thân, nhưng A Quy lại muốn ở lại thêm một thời gian. Trấn An Vương đã xin chỉ, đích thân từ Kinh thành vượt ngàn dặm xa xôi đến Hoàng Châu một chuyến. Khi biết A Quy đang tập võ và học tập ở biên quan, ông ấy cảm thấy để cậu ở lại bên Lục Vô Ưu hai năm nữa cũng không tệ, thế là đồng ý cho cậu vài năm sau mới về Kinh. A Quy đã theo Hoa Vị Linh tập võ một thời gian có tiến bộ rõ rệt. Hiện giờ, cậu ta đang theo Sở Tổng binh rèn luyện trong quân doanh, nói chung A Quy thực sự tiến bộ và có triển vọng hơn Chu Ninh An rất nhiều.
Về sau hai người họ còn nhận nuôi thêm mấy đứa trẻ mồ côi cha mẹ ở Hoảng Châu, đồng thời cũng đưa chúng vào thư viện học chữ.
Trong phủ quan, một bàn lẩu sôi sùng sục đầy ắp người vây quanh, đến nỗi không còn chỗ ngồi nữa.
Chu Ninh An buồn rầu như sắp tan nát cõi lòng: “Biểu tẩu, con vẫn là đứa con mà tẩu yêu nhất đúng không?”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Đệ gọi vậy là lộn hết vai vế rồi!”
Chu Ninh An lập tức đổi giọng, bẽn lẽn nói: “Mẹ, mẹ còn yêu con không…”
Chưa nói dứt lời, cậu ấy đã bị Lục Vô Ưu xách cổ áo lôi ra ngoài. Lục Vô Ưu mỉm cười hiền lành, nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng: “Câu này ta còn ngại chưa dám hỏi mẹ con, mà con lại dám hỏi.”
Hoa Vị Linh dạy võ ở Hoảng Châu được một thời gian, thấy biên cương tạm thời ổn định, nàng ấy lại tiếp tục hành tẩu giang hồ. Trước khi đi còn để lại lời nhắn: “Ca, nếu như lần sau mọi người còn gặp mấy chuyện giữ thành hay đánh nhau gì đó thì nhớ tới tìm muội.”
Lục Vô Ưu phất tay: “Chờ muội đến chắc cỏ trên mộ ta đã cao vài thước rồi.”
Hoa Vị Linh gãi đầu: “Cũng không thể trách muội được, đường đi dễ lạc lắm mà.”
Hắn mỉm cười đầy ẩn ý: “Muội còn đi tìm Mộ Lăng không?”
Hoa Vị Linh gật đầu: “Chắc sẽ tìm chứ. Thật ra huynh ấy cũng đáng thương mà, huynh ấy nói với muội rằng từ nay về sau chỉ có thể mãi bận rộn với công vụ, cả đời bị bó buộc, bận rộn cho đến khi trời đất tàn phai…”
Lục Vô Ưu buột miệng nói: “Đừng nghe hắn nói bậy. Ngày nào hắn cũng sống sung sướng, có hàng ngàn người hầu hạ xung quanh hắn kìa, hắn chỉ là được nuông chiều quá mức thôi.”
Hoa Vị Linh bừng tỉnh: “Vậy thì tạm thời muội không để ý đến huynh ấy nữa! Để sau này có thời gian thì muội lại đi tìm huynh ấy. Thôi nào, ca ca, tẩu tẩu, muội đi đây!”
Nữ hiệp y phục đen tóc đen, mái tóc dài dùng dải lụa xanh đậm buộc cao buông thõng xuống lưng, đến vội vàng đi cũng vội vàng, tự do như cơn gió, dường như không có gì có thể trói buộc được nàng ấy. Trên người thiếu nữ toát ra khí chất khác hẳn với các tiểu thư quý tộc ở Kinh thành.
Hạ Lan Từ tiễn nàng ấy đi, chợt thấy xúc động đến lạ.
Lục Vô Ưu nhìn khuôn mặt đăm chiêu của nàng, hỏi: “Ngưỡng mộ sao?”
Hạ Lan Từ khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ngưỡng mộ, nhưng đó không phải điều ta muốn.”
Chuyến trở về Kinh lần này thực sự náo nhiệt.
Nhà nhà treo pháo mười dặm đưa tiễn, dân chúng đứng hai bên đường có người cười có người khóc, số lượng người dường như gấp mười lần so với khi bọn họ về Kinh báo cáo lần trước. Từ nha môn đến cổng thành, con đường dài tưng bừng náo nhiệt chẳng khác nào đưa dâu trong lễ thành thân.
Hạ Lan Từ ngồi trong xe ngựa, dường như nàng cảm nhận được tâm trạng khi Lục Vô Ưu đỗ Trạng nguyên diễu hành ngoài phố năm đó.
Dân chúng ở phủ Tuỳ Nguyên còn tự phát chuẩn bị cho Lục Vô Ưu một chiếc ô vạn dân cực lớn, lớn đến mức khó mà tin được, nàng và Lục Vô Ưu đều không dám nhận.
Ngay cả các quan lại trong nha môn cũng rưng rưng nước mắt xúc động vô cùng, nhưng suy nghĩ của họ lại khác với dân chúng trong thành.
— Sau khi Lục Tri phủ đi, chắc sẽ không phải mệt như thế nữa!
— Cuối cùng cũng được giải thoát rồi!
— Hắn nên đi làm khổ các quan viên khác ở Kinh thành thì hơn!
***
Sau khi trở về Kinh, bởi vì Lục Vô Ưu đã có thành tích nổi bật ở Hoảng Châu – điều này là sự thật – thế nên chiếu chỉ điều hắn về Hàn Lâm Viện cũng nhanh chóng được ban xuống.
Lục Vô Ưu – Tri phủ phủ Tuỳ Nguyên được thăng chức thành Thị độc Học sĩ trong Hàn Lâm Viện, đồng thời được Nội các tiến cử kiêm nhiệm Lễ bộ Thị lang, được bổ nhiệm vào Nội các với chức vị Lễ bộ Thị lang chính Tam phẩm.
Nếu như trước đây, việc này có thể sẽ gây ra chỉ trích động trời, chỉ riêng việc quan ngôn dâng tấu buộc tội cũng đủ làm người ta ngạt thở.
Bởi vì ở Đại Ung, làm quan triều đình luôn lấy các quan chức ở Kinh thành làm niềm tự hào, mà Hàn Lâm Viện là nơi thanh liêm nhất trong số các nơi thanh liêm, một khi phạm sai lầm bị giáng chức đày ra ngoài làm quan địa phương, bình thường muốn điều trở về đã rất khó, huống chi còn muốn một bước lên trời tiến vào Nội các như Lục Vô Ưu.
Mọi người đều sẽ chất vấn: “Ngươi dựa vào cái gì?”
Nhưng lần này lại chẳng có nhiều lời dị nghị.
Không chỉ vì Lục Vô Ưu là Trạng nguyên lang danh tiếng lẫy lừng từng liên tiếp đỗ đầu Lục nguyên, một Lục đại nhân đã từng bị giáng chức vì cầu tình cho dân, mà quan trọng hơn, ai cũng biết rằng trong cuộc biến loạn Nhâm Dần khi Hi Đế đăng cơ, vị Trạng nguyên trẻ tuổi này không chỉ có công giúp đỡ, mà còn dốc sức cống hiến phò trợ.
Khi đó rất nhiều nội thị đã tận mắt thấy hắn ra vào ba đại điện trong Hoàng Thành như nhà của mình. Rất nhiều người còn cho rằng hắn sẽ không bao giờ quay lại vùng đất Hoảng Châu hoang vu hẻo lánh đó nữa. Còn điều gì nhanh thăng quan hơn là công lao phò tá Đế vương?
Nhưng hắn đã quay lại Hoảng Châu.
Không chỉ quay lại, mà hắn còn làm việc chăm chỉ trong suốt ba năm liền.
Hi Đế đã nhiều lần ban chiếu chỉ khuyên hắn trở về sớm, nhưng hắn vẫn không động lòng. Giờ đây cuối cùng hắn cũng trở lại, việc thăng quan tiến chức trở thành điều đương nhiên.
Hiện giờ Nội các vẫn còn ba vị Các lão, Từ Các lão là Thủ phụ. Lục Vô Ưu được bổ sung vào, trở thành người thứ tư trong Nội các, hắn là học trò của Từ Các lão, Từ Các lão không có ý kiến gì, những người khác cũng không thể nói gì hơn.
Về phần Hạ Lan Từ, khi nàng còn chưa kịp thu dọn đồ đạc xong, bộ quan phục mới của Lục Vô Ưu và trang phục cáo mệnh cho mệnh phụ Tam phẩm Thục nhân của nàng đã được mang đến, cùng với nhiều phần thưởng lặt vặt khác.
Nàng hơi kinh ngạc, hỏi: “Hắn vội vàng muốn chàng làm việc đến vậy sao?”
Lục Vô Ưu kéo bộ quan phục thêu chim công màu đỏ lên xem xét rồi đáp lời: “Có lẽ là sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Lục Vô Ưu tất nhiên biết vị Hi Đế hiện tại là người lười biếng và thiếu trách nhiệm đến thế nào, nhưng các triều thần lại luôn mang theo sự kỳ vọng, họ dùng ánh mắt mong mỏi nhìn y với niềm tin như đã từng đặt vào Hoài Cẩn Thái tử năm xưa, thật sự là quá khó cho y.
Đối với một Hoàng Đế mà nói, việc chăm lo triều chính, yêu dân yêu nước nghe thì đơn giản, nhưng để bắt tay làm thì mệt mỏi đến mất nửa cái mạng, nếu không cũng chẳng cần đến sự tồn tại của Nội các để san sẻ công việc.
Việc thúc giục Lục Vô Ưu mau chóng hồi Kinh cũng vì cần một người hiểu thấu tận gốc rễ đứng ở giữa để làm cầu nối dàn xếp mọi việc.
Huống hồ Lục Vô Ưu nghĩ rằng, các triều thần đã thúc giục việc tuyển chọn tú nữ suốt hơn một năm qua, hắn lại mong muốn Hi Đế sớm chịu khuất phục và đi vào khuôn khổ, dứt khoát đoạn tuyệt với muội muội của hắn.
Chỉ là sau khi trở về Kinh thành, Hạ Lan Từ bất ngờ nhàn rỗi hẳn.
Lúc ở Hoảng Châu, mỗi ngày nàng đều làm việc luôn tay bận rộn không kém gì Lục Vô Ưu, có khi còn chẳng có thời gian để lo liệu việc trong nhà. Bây giờ về đây không có quá nhiều việc để làm, nàng chỉ ở trong phủ xem thiệp mời, đọc sách và chép văn chương.
Suy cho cùng dù nàng có thể ra vào nha môn của phủ Tùy Nguyên, nhưng không tiện cùng Lục Vô Ưu ra vào Nội các.
Tuy nhiên, Hạ Lan Từ nghĩ rằng mình vẫn có thể tiếp tục mở thư viện, làm những việc có ích nên cũng không quá vội vàng.
Sau khi Lục Vô Ưu hồi Kinh, các cuộc viếng thăm tới tấp không ngớt. Hắn vừa mới vào Nội các nên cũng bận rộn vô cùng. Khoảng chừng một tháng sau, hắn mang theo một bản chiếu thư đã được soạn sẵn trở về, mỉm cười đặt nó trước mặt Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ còn tưởng đó là một chiếu thư phong thưởng nào đó, nói thật nàng cũng có phần chai sạn rồi. Nhưng khi nhận lấy xem, nàng bỗng sững người.
Phu quân đã bận rộn cả ngày của nàng đang nhướn mày nhìn nàng, nụ cười trong ánh mắt dường như ẩn chứa từng trận sóng vỗ, hắn ngồi thoải mái trên ghế: “Một chút điều kiện trao đổi.”
Hạ Lan Từ vẫn còn ngơ ngác: “Điều này không hợp lẽ thường, Lễ Bộ không thể nào đồng ý được…”
“Có gì mà không thể.” Lục Vô Ưu không chút do dự đáp: “Chỉ cần quyền lực đủ mạnh, ngay cả nữ tử cũng có thể xưng Đế, huống hồ chỉ là mở khoa thi nữ thì cũng đâu phải điều gì quá trái đạo lý.” Hắn dịu dàng nói: “Chẳng phải nàng luôn muốn tham gia khoa cử hay sao?”
— Nói đến thì hiện tại hắn chính là Lễ bộ Thị lang, lại còn ở trong Nội các.
Hạ Lan Từ nhìn nội dung trên chiếu thư, vành mắt đỏ lên, nàng còn đang phân vân muốn hỏi rằng nếu có thể tham gia khoa cử, nếu trúng cử… liệu nàng có thể vào triều làm quan không?
Chưa kịp thốt nên lời thì đã nghe Lục Vô Ưu nói tiếp: “Trước đây ta từng nói muốn cho nàng tự do, nhưng thật ra lúc đó ta chẳng hiểu gì cả nên đã qua loa với nàng. Giờ ta mới dần hiểu ra tự do mà nàng muốn là thế nào.”
Hạ Lan Từ lại ngẩn người lần nữa.
“Ta sẽ làm tất cả những gì trong khả năng của ta.” Giọng nói của Lục Vô Ưu càng thêm dịu dàng hơn, như thể đó là điều hiển nhiên: “Nếu thế giới này không chứa chấp nàng, vậy thì ta sẽ thay nàng đổi sang một thế giới khác.”
Lời hắn nói như sấm vang giữa trời quang khiến nàng khó mà tiêu hóa nổi, nhưng trong sự lặng lẽ đó, nàng cảm thấy trái tim mình dần được sưởi ấm từng chút một.
Lục Vô Ưu ngồi bên cạnh lại thong thả cất lời: “Được rồi, ta đợi nàng cả nửa ngày, chẳng phải nàng nên qua đây hôn ta một cái sao?”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Chuyện quan trọng thế này! Chàng để ta nghĩ đã, đừng làm phiền… lúc nào hôn mà chẳng được.”
“Khác chứ.” Lục Vô Ưu rất thẳng thắn: “Đâu phải nàng không biết ta chỉ thích nàng chủ động đến hôn ta, đương nhiên càng chủ động càng tốt.”
Hạ Lan Từ đáp: “… Bình thường ta đã chủ động lắm rồi!”
Lục Vô Ưu dùng ngón tay chạm nhẹ lên mũi, cười khẽ: “Chủ động thêm chút nữa ta cũng chịu được, ví dụ như…”
Hắn lại bắt đầu nói năng không kiêng dè gì cả.
Ba năm ở Hoảng Châu, Lục Vô Ưu trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng dường như trước mặt nàng, hắn vẫn chẳng thay đổi gì.
Hạ Lan Từ từ cảm giác xúc động dần bừng tỉnh lại, nàng bước tới hôn hắn hai cái lấy lệ, bắt đầu cất giọng xa xăm: “Nếu có thể trúng cử thì…”
Lục Vô Ưu ôm lấy nàng, cười nói: “Khoa thi cho nữ tử chỉ mở ở Kinh thành trước, nàng phải đỗ kỳ thi Đồng, thi Viện, thi Hương mới có thể vào thi Hội. Lần này, khoa thi nữ sẽ không có chấm điểm và đánh giá riêng, nhưng trường thi sẽ được đặt trong Cống viện, bài thi của nàng sẽ được ẩn danh chấm chung với các thí sinh nam còn lại, nếu bài thi của nàng thực sự vượt qua các nam nhân khác, dù vào triều làm quan cũng không ai dám có lời dị nghị.”
Hạ Lan Từ không nhịn được lại hôn hắn hai cái nữa, sau đó đầy hứng khởi nhảy khỏi người hắn.
Lục Vô Ưu vẫn chưa hôn đủ, bèn giữ lấy eo ôm chặt nàng lại: “Muốn đi đâu?”
Trong mắt Hạ Lan Từ ngập tràn ánh sáng hân hoan rực rỡ: “Đi đọc sách.” Nàng còn lẩm bẩm: “May mà ta mở thư viện, mỗi ngày đều không quên học bài. Ta phải tìm mấy bài thi trước đây xem lại…”
Nói xong, nàng liền vùng vẫy muốn đi về thư phòng của mình đọc sách.
Dù đã đoán trước được tình cảnh như vậy, Lục Vô Ưu vẫn bất giác cảm thấy một nỗi bất đắc dĩ dâng lên trong lòng. Hắn bế nàng lên, dịu giọng nói: “Ta đi cùng nàng có được không?”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ, hơi do dự nói: “Chàng có chắc sẽ để yên cho ta đọc sách không?”
Khóe miệng Lục Vô Ưu nhếch lên nở nụ cười: “… Có lẽ phải chờ đến khi ta thấy hài lòng đã?”
Hạ Lan Từ: “…!?”
***
Chuyện mở khoa thi dành cho nữ tử chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp cả Kinh thành.
Chiếu thư do Nội các soạn thảo, sau khi được bàn bạc ở triều đình đã được Tầm Dương Trưởng công Chúa hết lòng ủng hộ, Hi Đế cũng phê chuẩn ngay lập tức. Vì chuyện này quá đỗi kỳ lạ nên không gặp phải sự phản đối dữ dội nào. Chủ yếu là mọi người đều nghĩ sẽ chẳng có bao nhiêu người dám tham gia kỳ thi này, kết quả là chuyện khoa thi cứ thế được định đoạt suôn sẻ.
Mặc dù trong Kinh thành có không ít tiểu thư biết đọc sách viết chữ, nhưng không ai ngờ rằng thật sự sẽ có một ngày được tham gia khoa cử. Tất nhiên, càng không ai nghĩ rằng người đầu tiên báo danh thi Đồng lại chính là phu nhân của Lục Thị lang.
Hạ Lan Cẩn biết được tin này cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng hiện giờ ông đã không còn ở Đô sát viện nên không thể can thiệp vào việc này, chỉ có thể gặp mặt Hạ Lan Từ mới đắn đo hỏi: “Con thật sự muốn đi sao…”
Hạ Lan Từ đáp: “Con đã báo danh rồi tất nhiên phải đi, hay cha nghĩ rằng con gái không nên đi?”
Lúc này, Hạ Lan Cẩn cũng không tiện dùng lý do nữ nhi không nên xuất đầu lộ diện để khuyên nàng, dù sao nàng cũng đã gả chồng, phu quân nàng không phản đối thì người ngoài không thể nói gì được. Huống hồ, trong cục diện hiện nay đã không ai dám có ý nghĩ quá phận với Hạ Lan Từ nữa, nhưng chuyện này vẫn vượt quá nhận thức của ông.
Ông từng cảm thấy tiếc nuối vì Hạ Lan Từ không phải nam nhi, nhưng dù vậy… chuyện này vẫn quá mức chấn động.
Hạ Lan Từ đã qua giai đoạn kích động của tuổi trẻ, lúc này nàng bình thản lạ thường: “Cha đừng nhọc lòng lo nghĩ nữa. Phải rồi, lần sau cha có thời gian thì đến phủ ngồi chơi một lát.”
Nàng cũng muốn để cha nàng nếm thử món lẩu thơm ngon mà nàng chuẩn bị.
Lần này bọn họ từ Hoảng Châu mang về rất nhiều hương liệu, hơn nữa vì đường sông đã thông thoáng, tàu thuyền lui tới thuận lợi nên việc mua sắm trở nên dễ dàng hơn, muốn mua thêm cũng chẳng khó khăn gì.
Nàng dốc lòng chuẩn bị cho kỳ thi, thật ra kỳ thi Đồng này vốn không cần quá chuyên tâm chuẩn bị.
Lục Vô Ưu chống cằm nhìn dáng vẻ chăm chú của nàng, nói: “Nàng ôn luyện thế này, e rằng muốn đỗ Trạng nguyên cũng dư sức.”
Hạ Lan Từ cúi đầu cắm cúi viết văn: “Cẩn tắc vô ưu.” Một lát sau, nàng mới ngẩng đầu hỏi: “Chàng không bận rộn công vụ nữa sao?”
Lục Vô Ưu đáp: “Tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi thôi.”
Nội các không chỉ coi trọng lý lịch mà còn cả quan hệ thân sơ, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự tín nhiệm của Hoàng Đế. Nếu gặp phải hoạn quan làm loạn, cũng là do lòng tin của Hoàng Đế bị lệch lạc.
Lục Vô Ưu tuy chỉ là Tứ phụ, nhưng cách nói năng và hành xử của hắn đã như Thứ phụ rồi.
“Ta sợ lạnh nhạt nàng, nhưng kết quả…” Lục Vô Ưu tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng: “Sao ta có cảm giác người bị lạnh nhạt lại là ta.”
Hạ Lan Từ vội nói: “Không có chuyện đó.”
Để chứng minh lời mình, nàng còn dừng bút nghiêm túc nhìn hắn: “Hay là chúng ta nói chuyện phiếm chút đi.”
Lục Vô Ưu cũng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khẽ cười: “Thôi, tâm trí nàng hoàn toàn không đặt ở đây… Nàng vui đến thế sao?”
“Ừm.” Hạ Lan Từ gật đầu lia lịa, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tâm trí của ta vẫn đặt vào chàng mà!”
Nàng nhìn hắn cười, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Dường như chỉ trong thoáng chốc, nàng vẫn là cô nương dễ dàng thỏa mãn như xưa.
“Không sao, nàng cứ tiếp tục ôn luyện đi.” Lục Vô Ưu duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, giọng nói đầy ý cười: “Ta chỉ cần ngắm nàng là đủ rồi.”
Hạ Lan Từ nhìn quyển sách trên bàn rồi lại nhìn Lục Vô Ưu, bất ngờ nói: “Hay là chúng ta hôn nhau một chút trước đã.”
Lục Vô Ưu: “…?”
Hạ Lan Từ ngập ngừng: “Nếu không ta cứ cảm thấy thiếu thiếu thế nào, giống như có việc chưa làm xong vậy.”