SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Nói xong lời này, Hạ Lan Từ cũng không biết Lục Vô Ưu có phản ứng gì.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng quay mắt lại, rồi lại nhanh chóng dời ánh nhìn đi, khóe môi thẳng tắp nhếch lên một độ cong, bỗng nhiên lại cúi người xuống.

Hạ Lan Từ sợ đến mức vội vàng nói: “Ta thật sự rất mệt!”

Lục Vô Ưu khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, nói: “Hay là ta gọi nước, bế nàng đi tắm rửa chút nhé, vừa rồi đều ướt mồ hôi, trên người còn dính dính.”

Hạ Lan Từ thật sự không còn chút sức nào, cơ thể mệt mỏi không muốn động đậy, mí mắt cũng đang đánh nhau, nàng thành thật nói: “Ta muốn ngủ.”

Lục Vô Ưu dừng lại, nói: “Vậy nàng ngủ đi.”

Hạ Lan Từ mệt mỏi nhìn hắn: “Ta thật sự…”

Lời còn chưa nói xong, Lục Vô Ưu đã che mắt nàng lại, lúc này trông hắn đặc biệt dễ nói chuyện, cứ như Hạ Lan Từ nói gì hắn cũng sẽ đáp ứng, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng: “Ngủ đi.”

***

Lần đầu tiên, Hạ Lan Từ không thể tỉnh dậy đúng giờ, cơ thể thật sự quá mệt mỏi, đến mức khi tỉnh lại là do ánh sáng trước mí mắt chiếu thức giấc. Sắc trời đã sáng tỏ, phần lớn tiếng mưa đã ngừng lại, chỉ còn chút âm thanh rả rích.

Nàng khẽ rên một tiếng, muốn ngồi dậy thì nghe thấy bên cạnh có người khẽ nói: “Tỉnh rồi?”

Hạ Lan Từ hơi giật mình: “Sao chàng không đến Hàn Lâm Viện?”

Hôm nay không phải là ngày nghỉ của Lục Vô Ưu, trừ lúc thuyết giảng ban đầu là phải đến mỗi ngày, sau này dần dần chuyển sang thay phiên hai người một ngày, không cần phải đến Điện Văn Hoa mỗi ngày, nhưng những ngày khác Lục Vô Ưu vẫn phải đến Hàn Lâm Viện trực như thường lệ.

Lục Vô Ưu mặt không đổi sắc nói: “Thân thể không khỏe, ta đã xin nghỉ, ta không thể để nàng một mình lúc này mà đi được.” Sau đó hắn buông cuốn sách đọc để giết thời gian trong tay xuống: “Được rồi, bây giờ có thể đi tắm chưa?”

Hạ Lan Từ lại đột nhiên đỏ mặt.

Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua trong tiếng mưa rơi vang vọng kịch liệt, nàng lập tức cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, đặc biệt là cảm giác còn sót lại trên cơ thể vô cùng rõ ràng, eo và hông đều mỏi nhừ, vẫn cảm thấy cả người như bị ai đó tháo rời ra vậy.

Nàng ấp úng nói: “Không cần, ta tự mình đi…”

Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Ta đã đợi nàng cả ngày rồi, nàng không thể để ta hoàn thành xong việc này sao?”

Hạ Lan Từ cố gắng đứng dậy, kết quả cũng không khác mấy so với lần trước — hơn nữa vì hành vi càng không biết tiết chế, nơi nào đó hình như còn sưng đau hơn, nàng đấu tranh một lúc thì không vùng vẫy nổi nữa, cuối cùng vẫn bị Lục Vô Ưu bế đi.

Trên người quả thật cũng dính dính khó chịu.

Lục Vô Ưu bế nàng vào trong thùng tắm, sau đó cũng treo áo ngủ của mình lên giá, Hạ Lan Từ kinh hãi nói: “Chàng làm gì thế!”

“Ta còn có thể làm gì được, không phải tắm sao?” Giọng điệu Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Ta sợ nàng ngất bên trong. Dù sao cũng là ta làm ra, ta phải có trách nhiệm một chút. Hạ Lan tiểu thư, yên tâm, ta không làm gì khác.”

Ban đầu chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, bây giờ nghe thấy cách xưng hô này nàng lại càng không được tự nhiên.

Lục Vô Ưu thường ngày ăn mặc gọn gàng, áo mũ chỉnh chu, bởi vì còn trẻ nên dáng vẻ có phần thon gầy, nhưng khi cởi bỏ y phục lại lộ ra thân hình ưu việt của người luyện võ, cơ bắp rõ ràng, đường nét cánh tay như được chạm khắc, thắt lưng và bụng vừa thấy đã biết là tràn đầy sức mạnh, tuyệt đối không yếu ớt.

Hạ Lan Từ có một chút ngưỡng mộ.

Nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, Lục Vô Ưu đã thực sự vốc nước lên, bắt đầu tắm cho nàng.

Ban đầu, Hạ Lan Từ còn khá bình tĩnh chấp nhận sự phục vụ của Lục Vô Ưu, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã bắt đầu thở hổn hển trong nước, mặt đỏ như máu, lòng tự trọng bị giày vò hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng sụp đổ, không nhịn được nói: “Hay là để ta tự làm đi!”

Lục Vô Ưu nói: “Nhưng bên trong còn chưa rửa sạch…”

Hạ Lan Từ nói: “Ta tự tắm!”

Giọng nàng như lại bắt đầu hét lên.

Lục Vô Ưu lại cười: “Được rồi.”

Có lẽ thật sự vẫn còn hơi sưng, Hạ Lan Từ đỏ mặt cúi đầu, dù sao nàng vốn nghĩ rằng việc này không thể thành được, cũng không ngờ thật sự có thể làm được như lời Lục Vô Ưu đã nói, tuy rằng hắn đã chuẩn bị không ít, nhưng phần nào vẫn có chút gượng ép…

Nàng đang nghĩ ngợi lan man.

Bất chợt nghe thấy Lục Vô Ưu từ tốn nói: “… Vậy nàng có thấy thoải mái không?”

Hạ Lan Từ rùng mình, lông tơ trên người gần như dựng hết lên, nói theo bản năng: “Sao chàng vẫn còn ở đây!”

Rõ ràng Lục Vô Ưu đã tắm xong rồi, chỉ lau khô người rồi mặc lại áo ngủ, nói: “Không ở đây thì có thể đi đâu, ta đã đợi nàng cả buổi sáng rồi. Không sao, ta chỉ đứng đây, không ảnh hưởng đến nàng tắm rửa.”

… Rất ảnh hưởng đó!

Hạ Lan Từ lẩm bẩm, lại rụt vào trong nước chút nữa.

Giọng nói của Lục Vô Ưu vẫn còn tiếp tục: “Ta rất thoải mái, nhưng sợ nàng không thoải mái. Nếu có vấn đề gì thì cứ nói với ta, lần sau ta có thể sửa…” Hắn còn rất chu đáo nói thêm: “Không cần phải ngại đâu.”

Hạ Lan Từ suýt nữa chôn cả người xuống nước.

“Không cần nghiêm túc nói chuyện này với ta như vậy đâu!”

Lục Vô Ưu lại hơi khó hiểu: “Trước đó không phải chúng ta vẫn nói chuyện thế này sao.”

Đó chỉ là hôn môi, sao có thể giống nhau được.

Trước đây Lục Vô Ưu rất kiềm chế, tay cũng không sờ lung tung trên người nàng, nhiều nhất cũng chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp y phục, nhưng tối qua thì khác, ngón tay của hắn gần như đã dạo qua từng tấc da thịt của nàng, cả trong lẫn ngoài, lặp đi lặp lại. 

Thấy nàng không trả lời, Lục Vô Ưu lại trầm ngâm truy hỏi: “Vậy là không đủ thoải mái sao? Nếu chỉ có mình ta cảm thấy vui vẻ thì không có ý nghĩa gì.” Lúc nói câu này, giọng hắn vẫn như đang hỏi nàng món ăn tối qua có ngon không, chỉ có mình hắn thấy hợp khẩu vị thì không được.

Hạ Lan Từ do dự một lúc rồi nói: “… Chàng thấy thoải mái là được rồi.”

Giọng Lục Vô Ưu hạ xuống đôi chút: “Đương nhiên không được. Cá nước vui vầy, tất nhiên là đôi bên phải cùng tận hưởng niềm vui.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Không cần thiết phải xây niềm vui của ta từ sự chịu đựng của nàng, nếu nàng hoàn toàn không thấy thoải mái, hoặc là… không đủ thoải mái, vậy có lẽ là nàng thật sự không thích.”

Mặt Hạ Lan Từ lại nhanh chóng nóng lên.

Lục Vô Ưu thật sự luôn nghiêm túc ở những chỗ kỳ lạ.

Nàng ấp úng một hồi, mới khuấy nước trong bồn tắm, nhỏ giọng nói: “… Có thoải mái.”

Nếu không nàng cũng không khóc đến như vậy, cơ thể run rẩy không nói, chân còn hơi co rút, hơn nữa đều là những cảm giác nàng không lường trước, là sự mãnh liệt và kích thích khiến nàng không thể kiểm soát, cũng khó mà chống lại.

Chỉ là ít nhiều vẫn có hơi khó chịu.

Có lẽ cũng có thể từ từ quen dần.

Lúc này, giọng của Lục Vô Ưu mới bình tĩnh trở lại lần nữa.

“Vậy thì tốt. Không có gì phải xấu hổ cả, nếu không có âm dương giao hòa, đại đạo dung hợp thì làm sao có con cái sinh sôi, cha mẹ đôi ta không phải cũng vì làm chuyện này nên mới có chúng ta hay sao.” Hắn lại bắt đầu an ủi một cách không kiêng kị gì: “Có thể thẳng thắn trao đổi, là một đức tính tốt.”

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Nhưng trước đây chàng cũng đâu có thẳng thắn lắm!”

Lúc này Lục Vô Ưu lại im lặng một lúc.

Một lát sau, hắn cười nói: “Hiện giờ ta đã nghĩ thông suốt, cứ thuận theo tự nhiên là được, làm người thông minh cũng rất mệt. Hạ Lan tiểu thư tuy có hơi chậm chạp, nhưng đủ nỗ lực cũng đủ dũng cảm, khiến tại hạ khâm phục.”

Hạ Lan Từ nhìn hắn chăm chú.

Trên mặt Lục Vô Ưu là một nụ cười rất nhẹ nhàng, toát lên vẻ thoải mái và chấp nhận, như thể đã hòa giải với bản thân.

Hạ Lan Từ không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng luôn cảm thấy có lẽ hắn sẽ không duy trì mối quan hệ khách sáo và tế nhị đó với nàng nữa, cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt nhớ ra điều gì: “Cái túi thơm đó thực sự là do ta tự thêu!”

Lục Vô Ưu lập tức cười đến run cả vai: “Nhìn nàng còn rất tự hào nhỉ.”

Hạ Lan Từ khẽ hắng giọng.

Lục Vô Ưu nói: “Thật ra cái túi thơm trước đó cũng không tệ. Ta mang ra ngoài, các đồng liêu đều hỏi ta lấy đâu ra cái túi thơm độc đáo như vậy, hơn nữa còn lộ ra thần sắc kinh ngạc. Khi ta nói là phu nhân thêu, họ còn tỉ mỉ bình phẩm một phen, cảm thán rằng Hạ Lan tiểu thư thật là tài sắc vẹn toàn, thêu thế này chắc chắn có ẩn chứa điều gì đó đặc biệt, mang ý nghĩa cao thâm mà họ khó lòng hiểu được.”

Hạ Lan Từ: “…”

Còn có thể như vậy nữa sao.

Lục Vô Ưu lại nói: “Nhưng túi thơm mới thêu này quả thật tiến bộ rất nhiều, ta còn suýt nữa không nhận ra là nàng thêu, còn tưởng là mua sẵn ở đâu. Hạ Lan tiểu thư quả nhiên học gì cũng rất nhanh.”

Hạ Lan Từ cảm thấy thoải mái hơn.

Lục Vô Ưu ho khẽ một tiếng, không lộ chút dấu vết mà quay mặt đi, nói: “Hy vọng những thứ khác nàng cũng có thể học nhanh hơn.”

Hạ Lan Từ: “…?”

***

Mưa tuy đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa dứt hẳn, giống như phủ lên cả Kinh thành một màn mưa mềm mại.

Lục Vô Ưu đeo túi thơm mới đến Hàn Lâm Viện như thường lệ, do chỗ treo thật sự rất bắt mắt nên chẳng mấy chốc đã có người chú ý: “Tễ An, sao hôm nay ngươi lại đổi túi thơm rồi? Cuối cùng cũng không đeo cái của phu nhân nữa à?”

Hắn mỉm cười nói: “Không, cái này cũng là phu nhân ta thêu đấy.”

Mọi người không khỏi xuýt xoa cảm thán, chỉ thấy cái đuôi của người trước mặt cũng sắp vểnh lên trời rồi.

Lần trước tại lễ cưới của Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ và Lâm Thiếu Ngạn, mọi người đều thấy rõ, Hạ Lan tiểu thư danh tiếng lẫy lừng kia vì giữ thể diện cho phu quân mà ngay cả những lời như tỷ thí thay hắn cũng dám nói ra, thật đúng là yêu đến cuồng si.

Chẳng trách hắn lại đắc ý đến vậy.

Lúc ăn trưa, đang đi thì lại gặp Lâm Chương, đồng liêu bên cạnh cảm thán với Lục Vô Ưu: “Thiếu Ngạn thật đúng là có hơi thảm, nghe nói từ sau khi tân hôn, bọn họ cãi nhau hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, cuộc sống quả thật không thể tiếp tục nổi… Đúng rồi, tối nay có hẹn uống rượu, Tễ An ngươi đi không?”

Giao thiệp bình thường, đương nhiên Lục Vô Ưu sẽ không từ chối.

Lâm Chương đã từng xin lỗi riêng với Lục Vô Ưu vì chuyện của Ngụy Uẩn lần trước, Lục Vô Ưu cũng biết chuyện này không thể trách y, nên hai người gặp nhau cũng không quá gượng gạo, chỉ là khi thấy y uống rượu giải sầu, hắn vẫn bước tới vỗ vai.

“Uống ít thôi, một lần say cũng không giải được ngàn sầu.”

Lâm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, mặt hơi ửng đỏ, cũng có chút men say, một lúc lâu sau mới nói: “Có lẽ bát tự của ta và cô ta không hợp.”

Lục Vô Ưu hỏi: “Hai người không nạp cát lúc tam thư lục lễ sao?”

Lâm Chương cười khổ: “Có cát, nhưng ta cũng hết cách.” Y lại cúi đầu uống thêm một ngụm: “Trước đây ta cũng không biết hóa ra tân hôn lại phiền phức như vậy.”

Nghĩ đến chuyện đối phương cũng không tình nguyện gả cho y, đêm tân hôn lại uống say như chết, y suýt chút cũng không kéo nổi nàng ta, cũng không dám mạo phạm đối phương, chỉ đành ngủ ở gian ngoài, đến giờ vẫn chưa viên phòng.

Sau khi Ngụy Uẩn đến Lâm phủ, có vẻ không hài lòng với chỗ ở nên bắt đầu sắp xếp lại khắp nơi, soi mói từ đầu tới chân y, tính tình Lâm Chương tốt nên không so đo với nàng ta, trái lại nàng ta còn quá đáng hơn, nhiều lần nhằm vào y, tỷ như y vào thư phòng, nàng ta sẽ cầm công văn hỏi y mấy cái này có tác dụng gì; hay như nửa đêm hắn đang ngon giấc, nàng ta lại ra nói với y cảm thấy giường quá cứng — giữa đêm khuya y có cách gì chứ; lại còn chê bai quần áo của y quá giản dị, chê y ít nói, trách y ứng phó nàng ta cho có lệ và còn ti tỉ thứ khác.

Lục Vô Ưu cũng nâng chén lên môi, khẽ cười nói: “Cũng còn tạm, từ từ thích ứng là được rồi.”

“Ta cảm thấy có lẽ mình không thể thích ứng được.”

Lâm Chương cũng không tiện nói ra, thậm chí đối phương còn bỏ hương thôi tình cho y, Lâm Chương đoán sơ là nàng ta muốn y vấy bẩn nha hoàn hồi môn bên cạnh mình, như vậy sẽ khỏi phải mạo phạm đến nàng ta, nhưng gia phong Lâm phủ xưa nay luôn nghiêm chỉnh, y lại luôn là quân tử tự giữ mình nên không thể thuận theo, còn cố gắng giải thích rõ ràng với Ngụy Uẩn, không ngờ lại bị nàng ta mỉa mai một trận, sau đó tính khí Đại tiểu thư của nàng ta ngày càng nặng hơn.

Lục Vô Ưu lại bắt đầu nói năng vô trách nhiệm: “Nói thế nào thì tôn phu nhân cũng là một nữ tử, dù sao chuyện đã đến nước này, Thiếu Ngạn, huynh có muốn thử dỗ dành không? Nếu trước kia nàng ta thích… Huynh có thể bớt cứng nhắc, dùng lời lẽ dịu dàng mà dỗ, nói mấy câu dễ nghe, có khi nàng ta sẽ bớt cáu kỉnh, ngày tháng của huynh cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Lâm Chương ngơ ngác: “Nhưng ta không biết…”

“Huynh có thể học mà. Phu thê chung sống với nhau, phần lớn đều là mò mẫm mà thành, đúng rồi…” Lục Vô Ưu đặt ly rượu xuống, khẽ cười nói: “Huynh thấy túi thơm của ta đẹp không?”

***

Chờ Hạ Lan Từ nghỉ ngơi đủ thì gọi người che ô, đi cứu những cây cối và hoa trong phủ bị tàn phá sau một đêm.

Cây thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, chỉ là cành lá thì bị gãy đôi chút, nhưng hoa thì thảm hơn nhiều. Vốn chỉ mới trồng chưa đầy hai tháng, những bông cúc thu mới nở chưa từng trải qua mưa gió thế này, tất cả đều bị đánh đến hấp hối. Hạ Lan Từ đành phải dùng cành cây gãy để chống đỡ, hy vọng chúng có thể gắng gượng trụ lại.

—— ài, vốn dĩ nàng còn định nghiên cứu sau này dùng nó để pha chút trà hoa giải nhiệt hạ hỏa.

Đang mải nghĩ ngợi, nàng nhận được một tấm thiệp mời đưa tới.

Người gác cổng nói: “Hình như là gửi cho phu nhân.”

Thiệp mời gửi đến cho Lục Vô Ưu thì nhiều như cá lội qua sông, không chỉ các quan viên từ khắp nơi, mà nhiều hơn vẫn là các sĩ tử. Dù sao hắn cũng đã thu nhận vài sĩ tử nghèo khó nhưng lại rất có tài học, cho họ ở trong phòng khách, thu làm học trò, thỉnh thoảng chỉ bảo chút văn chương.

Nhưng gửi cho Hạ Lan Từ thì lại rất ít.

Nàng hơi bất ngờ, nhận lấy xem, chỉ thấy bên trên viết “Phủ An Định Bá kính gửi”.

Hạ Lan Từ thật sự chưa từng qua lại với phủ An Định Bá, khả năng duy nhất là lần trước tại chùa Pháp Duyên, nàng đã vô tình giúp đỡ tiểu thư nhà họ một lần.

Mở thiệp ra xem, quả nhiên là hy vọng nàng có thể đến phủ trò chuyện với tiểu thư nhà họ.

Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt của cô nương nhút nhát hôm đó, lại nhớ đến lời Lục Vô Ưu, vị tiểu thư này dường như vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh ngày đó. Nhất thời nàng lại có chút do dự, nhưng một lát sau, cuối cùng Hạ Lan Từ cũng thở dài: “Chuẩn bị xe, chúng ta đến phủ An Định Bá.”

Phu nhân An Định Bá đích thân ra đón nàng, tuy vị phu nhân này đã chăm chút trang điểm kỹ lưỡng, nhưng nhìn qua vẫn khó giấu được chút tiều tụy.

“Làm phiền Hạ Lan phu nhân phải đến đây một chuyến, trước đó Anh nhi nói muốn cảm ơn cô…” Bà ấy hơi nghẹn ngào: “Đứa nhỏ này cũng không chịu gặp ai, cũng không chịu nói chuyện, ta mới phải…”

Hạ Lan Từ nhìn thấy mới biết bà ấy không nói dối.

Trong căn phòng âm u, thiếu nữ đang co ro trong góc, ôm một chiếc gối mềm, bất động.

Hạ Lan Từ vén rèm bước vào, đối phương ngẩng đầu nhìn nàng, trông thấy mặt nàng, đôi mắt nàng ấy khẽ chuyển động, mới như có chút sức sống hơn, Hạ Lan Từ chầm chậm bước vào nói: “Đỗ tiểu thư, cô còn nhớ ta không? Chúng ta từng gặp qua một lần.”

Tiểu thư An Định Bá nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt: “Nhớ.” Nàng ấy dừng lại một chút, giọng hơi nhẹ: “Cảm ơn cô, nhưng cây trâm, ta…” Nàng ấy ôm đầu như muốn khóc: “… Đã làm mất rồi.”

Hạ Lan Từ chầm chậm bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, giọng nói rất dịu dàng: “Không sao, mất rồi thì mất thôi.”

Qua một hồi lâu, chờ cảm xúc nàng ấy bình tĩnh lại, Hạ Lan Từ mới nói tiếp: “Chuyện mà cô gặp phải, ta cũng đã từng trải qua.”

Tiểu thư An Định Bá có chút mờ mịt nhìn về phía nàng.

Hạ Lan Từ cười rất dịu dàng nhưng cũng đầy bất đắc dĩ, giọng nói lại như suối chảy: “Lúc đó ta đã vùng vẫy rất nhiều lần, nhưng vẫn suýt nữa thì bị người ta đè lên giường, vạt váy đều bị xé toạc hơn nửa, gần như đã tuyệt vọng, may mắn trong tay áo ta có giấu một cây trâm — giống hệt như cây ta đã tặng cô, cuối cùng cũng dọa tên kia bỏ chạy. Sau đó ta liên tục gặp ác mộng suốt mấy đêm liền, ta tự hỏi tại sao mình lại gặp phải những chuyện này, còn rất sợ bị người khác biết, cho rằng ta đã mất đi sự trong sạch hay gì đó, lại nghĩ phải chăng ta đã làm sai ở đâu, hay làm không tốt ở chỗ nào, tại sao người khác lại đối xử với ta như vậy… Nhưng sau đó ta mới dần nghĩ thông suốt, ta không hề có lỗi, những chuyện này không thể trách ta. Hắn ta muốn làm điều ác với ta, tại sao cuối cùng người đau khổ lại là ta, không nên như vậy, mà đối phương khi chưa biết thân phận của cha ta, hắn ta còn rất đắc ý, không hề cảm thấy mình sai, điều này thật sự quá vô lý.”

Nàng nói rất chậm rãi, cũng không hy vọng lời của mình nhất định có tác dụng, chỉ là có chút đồng cảm với người cùng cảnh ngộ thôi.

Tiểu thư An Định Bá vốn đang ngơ ngác lắng nghe, lại dần đỏ hốc mắt, nước mắt lăn dài theo khóe mắt, nàng ấy thấp giọng nói: “Nhưng… nhưng ta thật lòng muốn gả cho hắn mà, tại sao hắn… Sao hắn lại đối xử với ta như vậy.”

Dường như nhận ra mình lỡ lời, nàng ấy vội vàng đưa tay che miệng.

Hạ Lan Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng ấy, nói: “Bởi vì hắn không đáng để cô gả… Nhưng sao cô lại muốn gả cho hắn?”

Tiểu thư An Định Bá từ từ buông lỏng tay ra, nước mắt vẫn lăn dài: “Ta từng gặp hắn ở chùa Thanh Tuyền, thật sự đã gặp hắn, hắn bị người khác ức hiếp trông rất đáng thương. Ta đã nói với hắn sẽ nhờ cha ta bàn bạc với trụ trì, thu nhận hắn ở lại, không ngờ hắn lại từ chối, ta chỉ đành thường xuyên đến chùa Thanh Tuyền thăm hắn… Sau này ta mới biết hắn là Hoàng tử, trông hắn rất khác, cũng không nhận ra ta, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn thật đáng thương, dường như chưa từng thực sự vui vẻ ngày nào, ta muốn làm cho hắn vui…”

Hạ Lan Từ cảm thấy có chút kinh ngạc.

Còn có người đã gặp được Tiêu Nam Tuân của hiện tại, mà vẫn có thể sinh ra loại cảm giác này với hắn sao?

Tiểu thư An Định Bá dùng tay che mặt, nước mắt chảy xuống từ kẽ ngón tay: “Tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy, tại sao lại đối xử với ta… Ta, ta thích hắn mà.”

Hạ Lan Từ càng thêm kinh ngạc.

Nàng chỉ đành ve vuốt đầu cô ấy lần nữa, thở dài thật sâu, chờ nàng ấy khóc đủ rồi, Hạ Lan Từ mới thấp giọng hỏi: “Cô thích hắn vì điều gì?”

Tiểu thư An Định Bá mê man lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ là, rất muốn gặp hắn, rất muốn làm cho hắn vui, rất muốn…” Nàng ấy lại che mặt khóc lên.

Hạ Lan Từ lấy ra sự kiên nhẫn khi dỗ tiểu đường muội năm xưa, lại dỗ dành một hồi lâu, mới đợi được nàng ấy phát tiết xong xuôi.

Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Cô và hắn cũng không có giao tình sâu sắc, không biết hắn là loại người gì, tự nhiên sẽ thất vọng như vậy, Đỗ tiểu thư, nếu hắn cũng không muốn cưới cô, vậy thì cô vẫn còn cơ hội gặp được người thích hợp hơn. Suy cho cùng, tất cả những chuyện này không phải lỗi của cô.”

Ra khỏi phủ An Định Bá, Hạ Lan Từ vẫn còn chút buồn bực.

Chủ yếu là cảm thấy tiểu thư An Định Bá vì Tiêu Nam Tuân mà trở nên như vậy, không đáng.

Khi trở về, đợi một lát mà không thấy Lục Vô Ưu, nàng đoán tám phần là hắn đang yến ẩm với đồng liêu, bình thường thì không vội, nhưng lúc này nàng lại đột nhiên rất muốn nói chuyện với hắn. Hạ Lan Từ đi loanh quanh thư phòng một lúc, lại đi đến thư phòng của Lục Vô Ưu.

Cuối cùng khi quay về phòng ngủ, nhớ đến chuyện hai người viên phòng, Hạ Lan Từ lại đỏ mặt, bắp đùi cũng mơ hồ có chút đau nhức.

Nàng nằm nhoài lên bàn trang điểm, tính toán thời gian, chỉ cảm thấy thời gian dường như trôi qua đặc biệt chậm chạp, tiện tay cầm khung thêu bên cạnh lên, nhưng tạm thời không muốn thêu nó, cứ thế mơ màn thiếp đi trên bàn trang điểm.

Khi tỉnh lại, bên tai đã vang lên giọng nói của Lục Vô Ưu: “Sao lại ngủ ở đây?”

Hắn vỗ nhẹ lên vai nàng, Hạ Lan Từ mới ngẩng đầu quay lại, hơi mơ màng hỏi: “… Giờ nào rồi?”

Lục Vô Ưu vẫn là dáng vẻ kia, mặc Kỳ Lân phục, khí chất thanh nhã ôn hòa, phong thái ung dung, đôi mắt đào hoa của hắn mang theo vài phần đa tình tự nhiên, tuấn tú như vừa đi diễu hành trên đường lớn khi thi đậu công danh trở về

Hạ Lan Từ nhìn thấy hắn, phút chốc bỗng cảm thấy an lòng.

Ước chừng thời gian, Lục Vô Ưu nói: “Vừa qua giờ Hợi, sao vậy?”

“Có hơi muộn.” Hạ Lan Từ thành thật nói: “Muốn nói với chàng một chuyện, nhưng chàng mãi không về, ta đợi chàng nửa ngày rồi.”

Lục Vô Ưu ngẩn người hỏi: “Chuyện gì mà quan trọng thế?”

“Cũng không phải quan trọng lắm, chỉ là…”

Nghe Hạ Lan Từ kể xong, Lục Vô Ưu còn tưởng nàng rất quan tâm đến chuyện này, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu nàng thật lòng thương cảm cho tiểu thư An Định Bá, đúng là ta có một cách giúp nàng ấy sớm ngày giải thoát, tiện thể gây chút rắc rối cho Tiêu Nam Tuân.”

Hạ Lan Từ giật mình hỏi: “Cách gì?”

Lục Vô Ưu nói: “Nàng chỉ cần nói nàng có muốn hay không thôi.”

Hạ Lan Từ lấy lại tinh thần: “Nếu có thể gây phiền toái cho Tiêu Nam Tuân, sao chàng không làm sớm?”

Lục Vô Ưu đáp một cách đương nhiên: “Ta muốn chờ thời cơ, gần đây hắn coi như an phận, không có việc gì sao phải chọc đến hắn. Nhưng nếu nàng muốn, cũng không phải không được.”

Hạ Lan Từ lại lo lắng: “Sẽ không mang lại nguy hiểm cho chàng chứ… Hay thôi bỏ đi!”

“Không sao.” Lục Vô Ưu trả lời nhẹ nhàng, cảm thấy biểu cảm lo lắng của nàng đặc biệt đáng yêu, cúi đầu định hôn nàng, chợt nhớ ra gì đó, hắn nhẹ giọng nói: “Nàng còn đau không? Còn khó chịu không?”

Hạ Lan Từ “Hả?” một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng.

Lục Vô Ưu ghé vào tai nàng, giọng trầm thấp, mang theo ý cười nhè nhẹ: “Ta luôn cảm thấy, có phải nàng còn nợ ta một lần không? Nghỉ ngơi đủ chưa?

Bình luận

Truyện đang đọc