SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Rõ ràng là một câu nói thật, nhưng vừa nói xong thì bản thân Hạ Lan Từ cũng có chút ngượng ngùng khó hiểu.  

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Lục Vô Ưu quá đỗi trực tiếp và không chút kiêng dè.

Trước đây cũng từng có nam tử nhìn ngắm nàng, nhưng thường chỉ thoáng qua rồi thôi, nhưng không có ai như Lục Vô Ưu, nhàn nhã thong dong mà nhìn — mà quả thật hắn có thể đường hoàng mà nhìn nàng.

Hạ Lan Từ dứt khoát coi hắn như một khúc gỗ, tiếp tục làm việc của mình.

Lục Vô Ưu đã tốn không ít tâm sức, chân thành cưới nàng làm vợ, đương nhiên Hạ Lan Từ cũng lấy lễ đáp lễ, cố gắng hết sức giúp hắn làm một số việc, huống hồ đây vốn là việc nàng đã quen làm ở nhà.  

Hạ Lan Từ nói xong, chợt nghe Lục Vô Ưu cười khẽ một tiếng.

Nàng khẽ gảy bàn tính mang theo, cố gắng bỏ qua sự quấy rầy của hắn.  

Bên kia, Tử Trúc bỗng nhiên bước vào nói: “Thiếu trang chủ, đã giáo huấn kẻ đó. Đây là những gì sáng nay thuộc hạ đi thu thập và sắp xếp.”

Lúc này Lục Vô Ưu mới điều chỉnh lại sắc mặt, tiếp nhận rồi xem qua.  

Hạ Lan Từ nhớ lại lời của Thanh Diệp, không khỏi lo lắng hỏi: “Giáo huấn?”

Lục Vô Ưu vừa xem vừa nói: “Chính là kẻ đêm qua dám động vào nàng, chỉ đánh gã một trận mà thôi, yên tâm, không nghiêm trọng đâu… Đại ca gã chẳng qua chỉ là một Trấn phủ Kinh vệ Chỉ huy sứ mà đã dám hung hăng như vậy, hẳn là thường ngày hành sự cũng không mấy cẩn trọng, cho nên ta đã điều tra sơ qua, sau này sẽ gọi người dâng vài bản tham tấu…” Hắn liếc nhìn Hạ Lan Từ đầy ẩn ý, cười nói: “Bên Đô sát viện chắc cũng không dám không nể mặt.”

Hạ Lan Từ không thể không nhắc nhở hắn: “Lục đại nhân, hiện giờ chàng cũng chỉ là tòng Lục phẩm.”

Lục Vô Ưu đáp: “Ta là Hàn Lâm, hơn nữa nếu Thánh thượng thật sự thăng ta làm Hữu Trung Duẫn, thì đó là chính Lục phẩm rồi.”  

Dù có chút ngạo mạn… nhưng lời này quả thật không sai.

Cha nàng năm đó không thể vào Hàn Lâm Viện mà trực tiếp đến Hình bộ quan chính, điều này luôn là tiếc nuối suốt đời của ông. Hàn Lâm Viện dù đạt đến đỉnh cao cũng chỉ là Học sĩ chính Ngũ phẩm, nhưng một khi ra ngoài nhậm chức đều bắt đầu từ Thị lang chính Tam phẩm, sau mới dần dần thăng lên thành các vị trí trong triều.

Vì thế mà thăng tiến trong Hàn Lâm Viện tương đối khó khăn, nên mới dùng Chiêm sự phủ để thuyên chuyển vị trí, gia tăng cơ hội thăng chức.

Dù vậy thì nếu Lục Vô Ưu thật sự thăng quan thành công, tốc độ này cũng đủ kinh khủng.

Hạ Lan Từ sợ hắn quá kiêu ngạo, không nhịn được cãi lại: “Nhưng cũng có người cả đời ở lại Hàn Lâm Viện để biên soạn sách.”

Lúc này tâm trạng Lục Vô Ưu rất tốt, mỉm cười nhìn nàng nói: “… Nàng cảm thấy ta sẽ như vậy sao?”

Hạ Lan Từ: “…”  

Hắn thật sự quá kiêu ngạo.

“Vậy thì chàng cố gắng thăng quan đi.” Hạ Lan Từ cầm lấy quyển sổ nhỏ: “Ta đi thu xếp một số đồ đạc.”

Hạ Lan Từ còn viết một tờ danh sách, bảo người đi mua sắm những thứ cần thiết mà Lục Vô Ưu vội vàng không kịp chuẩn bị. Hắn nhận lấy từ tay Thanh Diệp nhìn qua một lần, phát hiện tờ danh sách này chi tiết đến mức nên mua ở cửa hàng nào, ngay cả giá cả đại khái cũng được ghi trên đó.

Lục Vô Ưu tự thấy mình xem như tương đối gần gũi với dân chúng, hắn muốn làm quan, viết sách luận, tất nhiên không thể hoàn toàn không biết gì về dân sinh, bình thường hắn cũng hay tìm hiểu tình hình ăn uống và sinh hoạt, nhưng cũng không đầy đủ đến mức này.

“Đi mua đi, tiện thể giúp ta hỏi thêm giá của mấy cửa hàng trên danh sách.”

Thanh Diệp nghe Lục Vô Ưu phân phó, vội đáp: “Vâng!”

Những thứ cần mua đã mua, những thứ cần sắp xếp đã sắp xếp, lúc trước đồ đạc trong sân chất đống như chợ, hắn đi vội nên cũng không kịp dọn dẹp kỹ càng, khi thành hôn đốt pháo, xung quanh còn vương lại những mảnh vụn của pháo bắn tung tóe, bây giờ tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả khung cửa sổ cũng được lau chùi sạch bóng.

Điều đáng nói là, những mảnh đất trống trong sân trước đây cũng đã được người đào lên, trồng vài cây non lay lắt.

Lục Vô Ưu không khỏi hỏi: “Nàng trồng cây gì vậy?”

Hạ Lan Từ đáp: “Cây mộc lan. Ta đã hỏi chàng, chàng bảo tùy ý. Trong sân có cây, mùa hè che bóng mát, mùa đông tránh được tuyết.”

Lục Vô Ưu nhìn những cây non nhỏ bé đáng thương, hỏi: “Khi nào nó có thể lớn lên?”

Hạ Lan Từ nghĩ một lát, không chắc chắn nói: “… Có lẽ năm sáu năm.”

Lục Vô Ưu cười: “Nàng còn nghĩ xa như vậy, lỡ như…”

Hạ Lan Từ không ngờ lúc này hắn lại thiếu lòng tin như vậy: “Chắc là chúng ta sẽ không… bị buộc phải hòa ly trong năm sáu năm chứ?”

Lục Vô Ưu nói: “… Nàng nghĩ gì vậy? Ta nói lỡ như chúng ta đổi sang căn nhà lớn hơn.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Vốn dĩ nhà này được chuẩn bị tạm thời cho việc thành thân, người trong phủ bận rộn không ngớt, giờ lại càng ra dáng một ngôi nhà hơn, lúc này Lục Vô Ưu đã hiểu ra đôi chút vì sao trước kia đồng liêu từng nói với hắn rằng, trước khi thành thân và sau thành thân là hoàn toàn khác biệt.

Thật ra… dáng dấp của Hạ Lan Từ thế này, hắn cũng chỉ từng thấy lúc đọc sách, vốn dĩ khi cưới về hắn không hề mong đợi nàng phải làm gì cả.

Dù nàng không làm gì, phủ này vẫn có thể hoạt động như cũ, chỉ là hơi thô sơ một chút.

Lục Vô Ưu đang suy nghĩ, bỗng nhìn thấy trong sân lúc hoàng hôn, mọi người đều đã nghỉ ngơi, Hạ Lan Từ một mình dường như đang làm gì đó, bước lại gần thì thấy nàng giống như đang xoay vòng, lại như đang múa.

… Hả? Nàng còn có thể nhảy múa sao?

Lục Vô Ưu khẽ tựa vào nửa thân cây non, từ phía sau nàng nhìn lại, vốn định thưởng thức dáng múa của mỹ nhân, nhưng càng nhìn lại càng thấy không ổn.

Đây không giống như múa, mà có chút giống…

Hắn bước tới nắm lấy cánh tay Hạ Lan Từ, giọng nói pha chút ngạc nhiên: “… Nàng đang luyện Hình Ý Quyền sao?”

Hạ Lan Từ bất ngờ bị hắn bắt gặp, hai má thoáng ửng đỏ nhưng nhanh chóng áp xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: “… Ta đã nói sẽ nhớ luyện tập mà.”

Cái này đồng nghĩa với thừa nhận.

Lục Vô Ưu buông tay ra, lấy tay che miệng, hơi quay mặt đi: “… Ta suýt nữa không nhận ra thật.”   

Khi còn ở Thanh Châu, để tránh cho thân thể đệ tử trong viện quá yếu ớt, thư viện Giang Lưu đã cử các sư phụ giáo tập dạy cho nam tử một bộ Hình Ý Quyền để rèn luyện thân thể, nghe nói nó xuất xứ từ một vị tướng quân triều trước, mỗi ngày trước giờ đọc sách, thư viện đều yêu cầu bọn họ luyện tập một lúc.

Lục Vô Ưu chê động tác bộ quyền này quá hoa mỹ và xấu hổ, mỗi lần đều viện cớ bệnh không đi. Hắn học hành xuất sắc, tất nhiên phu tử cũng không tìm hắn gây sự.

Nhưng hắn nhớ rõ, nữ tử không cần phải học bộ quyền này.

Cũng nhớ mang máng, không phải đánh như vậy.

Hắn nhún vai, tiếp tục nói: “… Nàng học trộm ở Thanh Châu?”

Lúc này, mặt Hạ Lan Từ thực sự có chút ửng đỏ: “Ta không có học trộm, là học quang minh chính đại… Chỉ là ta đứng trên lầu sách, phu tử đồng ý.”

Khi còn nhỏ nàng từng bị bệnh nặng, tuy sau khi đến Thanh Châu có chuyển biến tốt hơn, nhưng lúc nào cũng cảm thấy thân thể mình yếu ớt không có sức lực, giống như gió thổi là ngã, cho nên nàng cố gắng muốn làm mình trở nên khỏe mạnh hơn một chút, ít nhất không chạy vài bước đã thở hổn hển.

Vì thế thấy nam tử luyện quyền, Hạ Lan Từ cũng muốn tham gia học.

Sau khi hỏi phu tử xong, đối phương đồng ý cho nàng luyện một mình trên lầu sách, nhưng vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ lắm, Hạ Lan Từ chỉ học được đại khái, sau này khi trở về Kinh thành sợ cha nàng trách mắng, nên không luyện tập nhiều.

“Đừng múa… Không phải, đừng luyện cái đó nữa.” Lục Vô Ưu cười quay lại nói: “Nếu muốn luyện tập, ta sẽ dạy cho nàng.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “Chàng có thể dạy người khác sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Không dám nhận là cao thủ võ lâm, nhưng dạy nàng thì thừa sức… Nàng lại đây một chút.”

“Ồ.”

Hạ Lan Từ ngoan ngoãn bước qua, Lục Vô Ưu nói: “Ta sẽ kiểm tra cơ thể nàng, nếu thấy khó chịu thì có thể kêu dừng bất cứ lúc nào.”

Nàng gật đầu, vươn dài tay ra rồi đứng yên theo lời hắn.

Lục Vô Ưu ấn xuống vài cái từ bả vai nàng, nắn đến xương tay, tiếp tục dọc theo sống lưng đi một mạch đến eo, lướt qua mông rồi chạm vào bắp chân. 

Tuy có chút không thoải mái, nhưng vì ánh mắt của Lục Vô Ưu rất sạch sẽ, động tác cũng chỉ dừng lại đúng mực, không mang ý đùa giỡn khiếm nhã, ngược lại Hạ Lan Từ không quá bận tâm.

Sau khi kiểm tra xong, Lục Vô Ưu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hiện tại cơ thể của nàng đã định hình, e rằng ta chỉ có thể bắt đầu chậm rãi dạy nàng từ những thứ cơ bản nhất, còn nữa…” Hắn chỉ vào phần eo của nàng: “Lần sau nàng ngồi lâu, nhớ chú ý đứng lên vận động một chút, nếu không sau này có thể sẽ bị đau nhức ở đây.”

Hạ Lan Từ gật đầu, rất chăm chỉ hỏi: “… Bây giờ có thể bắt đầu được không?”

Lúc này, ánh mắt nàng lại ánh lên những tia sáng nhỏ vụn. 

Lục Vô Ưu đã bắt đầu không còn băn khoăn vì sao nàng có thể học được nhiều thứ kỳ lạ như vậy.

“Trước tiên hãy khởi động tay chân, bắt đầu từ trung bình tấn đi.”

Lúc này Hạ Lan Từ đặc biệt nghe lời, thậm chí cũng không cãi lại Lục Vô Ưu.

Dù Lục Vô Ưu đã luyện võ nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên dạy người khác, không khỏi có thêm vài phần nghiêm túc, chỉ dẫn động tác và tư thế đều đặc biệt tỉ mỉ, thấy trán nàng toát mồ hôi còn sinh ra chút cảm giác thành tựu.

Hạ Lan Từ luôn nghiêm túc trong việc học, huống chi nàng cũng thật sự cảm thấy thân thể nóng lên, tức là có hiệu quả. 

Chờ mồ hôi mỏng đã đổ đầy trên tóc thì trăng đã lên cao, cơ thể nàng cũng mỏi nhừ, hơi thở toàn là hơi nóng, Lục Vô Ưu mới nói: “Hôm nay đến đây thôi, khi trở về cơ thể nàng có thể sẽ thấy mỏi, lần đầu như vậy là bình thường.”

Hạ Lan Từ gật đầu.

Lục Vô Ưu lại nói: “Luyện vài lần nữa sẽ ổn thôi.”

Hạ Lan Từ lại gật đầu, sau đó nàng nhớ Lục Vô Ưu có thể vượt nóc băng tường, không khỏi hỏi với vẻ chờ mong: “… Nếu luyện lâu, một ngày nào đó ta có thể giống chàng không?”

Gần như ngay khi nàng vừa hỏi xong, đã thấy Lục Vô Ưu quay đầu đi mà cười lớn.

Hạ Lan Từ: “…”

Lục Vô Ưu cười đến bả vai run rẩy, đôi mắt hoa đào cười cong cả lên, an ủi nàng: “Ừ, không chừng sẽ được… Ừ, chắc chắn là được, nàng phải tin vào chính mình.”

Hạ Lan Từ thực sự rất muốn cắn hắn.

Nhưng nàng mệt quá.

Sau khi tắm rửa thay y phục, Hạ Lan Từ nằm trên giường, vẫn còn đang nghĩ về những động tác buổi tối, thậm chí nàng còn dùng bút vẽ lại vài động tác chưa thành thạo, quả thật đúng như Lục Vô Ưu đã nói, tứ chi nàng nổi lên một cơn đau âm ỉ, nhưng không quá khó chịu.

Bên kia, Lục Vô Ưu cũng từ phòng tắm bước ra, hôm nay hắn tắm rửa gội đầu, khi ra ngoài tóc vẫn còn ướt, nhưng không lâu sau trên đầu hắn đã bốc lên một làn hơi, ngay sau đó, mái tóc dài buông xõa của hắn đã khô hết.

Hạ Lan Từ mắt mở to nhìn, không nhịn được phải đứng dậy hỏi: “… Vừa rồi chàng làm gì vậy?”

Lục Vô Ưu đáp bằng giọng bình thường: “À… Dùng nội lực làm khô tóc thôi, nếu chờ tóc tự khô ta sẽ mệt chết mất.”

Hạ Lan Từ không khỏi sinh lòng ước ao, nàng hai ba ngày thì phải gội đầu một lần, tuy tóc chỉ đến eo nhưng lau khô thật sự quá phiền phức, cho nên rất hứng thú hỏi: “Cái này ta có thể học không?”

Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, nói: “… Sao nàng chưa học bò đã bắt đầu nghĩ đến chạy rồi.”

Hạ Lan Từ do dự hỏi: “… Chuyện này rất khó học sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Ta đã luyện từ nhỏ, học mười mấy năm, nàng nghĩ sao?”

Ai ngờ Hạ Lan Từ đột nhiên càng thêm hứng thú nói: “Mười mấy năm nữa ta cũng không lớn lắm, bây giờ bắt đầu học, hình như cũng không phải không thể…”

Lục Vô Ưu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhất thời không nói nên lời.

Hạ Lan Từ còn đang mơ mộng, đột nhiên cảm thấy một lọn tóc lướt qua hõm vai mình, trêu chọc khiến nàng hơi ngứa, nàng hơi ngẩng đầu lên, một ngón tay dài mát lạnh nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, một nụ hôn nhẹ nhàng phủ xuống.

Lục Vô Ưu dùng môi mình mơn trớn, thăm dò tiến vào trong như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt trước khi ngủ.

Nụ hôn không quá mãnh liệt, nhưng lại rất âu yếm, đầu lưỡi quấn quýt, khi Hạ Lan Từ theo bản năng muốn lùi lại, Lục Vô Ưu lại ấn nhẹ vào lưng dưới mà hắn đã chỉ trước đó, kéo nàng lại gần, tiếp tục thưởng thức.

Hắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn vòng eo nàng, ngay cả chỗ trống để giãy giụa cũng không có, chỉ có thể để Lục Vô Ưu tùy ý đùa giỡn. 

Tuy rằng không quá mãnh liệt, nhưng cuối cùng đây vẫn là một việc rất kích thích.

Khuôn mặt Hạ Lan Từ đỏ bừng, ngón tay bấu vào tay áo, có chút muốn đẩy hắn ra, nhưng nhớ đến lần trước Lục Vô Ưu hình như còn khá tức giận, nàng lại nhẫn nhịn. Lục Vô Ưu không ngừng quấn quýt bên môi nàng, hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn, ngay cả cái tay đang giữ dưới cằm nàng cũng vô thức trượt xuống cổ, nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc cổ trắng nõn thon dài của nàng, bên tai là âm thanh quyến rũ phát ra từ mũi nàng.

Lục Vô Ưu buông môi nàng ra, điều chỉnh lại hơi thở, nói: “… Sao nàng không đẩy ta ra?”

Hạ Lan Từ cũng mê man: “… Ta có thể đẩy chàng sao?”

“Đương nhiên là…” Lục Vô Ưu nghẹn lời nhìn nàng, nhìn thiếu nữ trước mặt bị hắn hôn đến mức mơ mơ màng màng, bước xuống từ trên giường, nói: “Nàng từng nói không để tâm chuyện ta không hỏi trước, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Hạ Lan Từ nhìn hắn đi vào phòng tắm, ngẩn ngơ nhìn mũi giày một lúc.

Sau khi Lục Vô Ưu quay lại, hắn lập tức dập tắt đèn lên giường ngủ, Hạ Lan Từ cũng theo đó mà nằm vào chăn, hai người đều im lặng rất lâu, nàng cũng không biết liệu Lục Vô Ưu đã ngủ hay chưa.

Sau khi nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, nàng mới nói khẽ: “Ta cũng không quá để ý, chỉ là, quá kích thích, có chút không quen thôi.”

Đợi mãi không thấy người đáp lại, Hạ Lan Từ tưởng rằng Lục Vô Ưu đã ngủ.

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Lục Vô Ưu truyền đến: “… Quá kích thích?”

Hạ Lan Từ gật đầu một cái, chợt nhận ra hắn không thể nhìn thấy trong bóng tối, mới đáp: “Ừ…” Còn an ủi hắn: “Có lẽ hôn thêm vài lần nữa sẽ quen thôi.”

“…”

Lần này sau một lúc lâu giọng hắn mới truyền đến, có vài phần nghiến răng nghiến lợi: “… Hạ Lan Từ, tốt nhất là nàng nghiêm túc.”

Hạ Lan Từ nói: “Ta cũng chưa từng lừa chàng mà…”

Lục Vô Ưu trở mình, nói: “Ngủ đi.”

Hạ Lan Từ nói: “… Ừ.”

***

Sau khi Lục Vô Ưu nghỉ phép xong thì phục nguyên chức cũ, trước khi ý chỉ của Thánh thượng chính thức ban ra, hắn vẫn phải tiếp tục quay về Hàn Lâm Viện để biên soạn sử ký của mình.

Hắn vừa trở lại đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt — tất nhiên, thay vì nói nhiệt liệt, không bằng nói ánh mắt của mọi người trong phòng biên soạn đều tràn ngập hâm mộ và tò mò.

“Tễ An huynh, lần này huynh nghỉ đủ lâu đấy…”

“Lễ cưới hôm đó ta vẫn nhớ như in, chỉ tiếc là không náo động phòng.”

“Lục Lục nguyên, mấy ngày nay có mỹ quyến như hoa kề cận, có phải vui đến quên đường về không… A, nghĩ đến Hạ Lan tiểu thư thật sự gả cho huynh, ta, ta…”

“Lễ cưới đêm đó, ta cùng một vị đồng hương uống rượu suốt đêm, hắn còn viết mấy chục bài thơ tình tặng Hạ Lan tiểu thư… Tễ An huynh đừng hiểu lầm! Yên tâm, Hạ Lan tiểu thư một bài cũng không nhận.”

Còn có những kẻ không biết xấu hổ, nói thẳng ra những lời lỗ mãng.

“Lục huynh, tư vị đêm động phòng hoa chúc thế nào?”

“Tễ An huynh, tuy nói huynh tuổi còn trẻ, nhưng cũng đừng quá hao tổn sức lực, cần phải tiết chế, kẻo như Triệu đại nhân của Thông chính Ti kia, mới ngoài ba mươi đã không được nữa. Đến đây, chỗ vi huynh có vài viên thuốc và một cuốn sách bí truyền về phương pháp dưỡng sinh, bảo đảm đệ khỏe mạnh dồi dào. Chào giá không cao, chỉ lấy đệ một lượng bạc.”

Lục Vô Ưu mỉm cười ôn hòa, tất cả đều đáp lại một cách chân thành.

Ngay cả cấp trên của hắn, Thị độc Học sĩ kiêm Chưởng viện Hàn Lâm Viện Thẩm đại nhân cũng cười nhạo: “Lục Biên tu, nếu thân thể ngươi còn không khỏe thì có thể xin nghỉ thêm vài ngày, dù sao chúng ta ở đây cũng không quá bận.”

Bởi vì con đường thăng chức của Hàn Lâm Viện an nhàn ổn định, hơn nữa phần lớn đều là những người tự hào vì học vấn, nên khí chất quan trường không nặng nề lắm. 

Bên này Lục Vô Ưu vừa ứng phó xong, bên kia lại gặp Lâm Chương. 

Chưa đợi ánh mắt Lâm Chương bắt đầu phức tạp, Lục Vô Ưu đã bước tới, nói: “Ngày đó ta và Hạ Lan tiểu thư chỉ là diễn kịch, vì làm cho Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu hết hy vọng, nhìn qua có vẻ hiệu quả không tệ, chỉ mong Thiếu Ngạn chớ hiểu lầm.” 

Lâm Chương kinh ngạc nói: “… Thật vậy sao?” 

Lục Vô Ưu nói: “Bình thường ta đối với Hạ Lan tiểu thư rất kính trọng, tuyệt đối không có nửa phần mạo phạm.” 

Lâm Chương bỗng cảm thấy hổ thẹn, nói: “Thì ra ta đã hiểu lầm Tễ An, nhưng… Sao Hạ Lan tiểu thư lại sẵn lòng phối hợp, nàng còn, còn… phí nhiều công sức chèo thuyền như vậy.” 

Lục Vô Ưu nói: “Nàng nói đúng lúc muốn rèn luyện một chút. Thiếu Ngạn huynh, có lẽ huynh hiểu lầm nàng, thật ra ngày thường nàng tương đối cường tráng.” 

Lâm Chương bị từ ngữ của Lục Vô Ưu làm chấn động tại chỗ: “Cường… cường tráng?” 

Lục Vô Ưu nghĩ đúng lúc này cũng tiện thể làm cho y hoàn toàn hết hy vọng, nên tiếp tục nói: “Đúng vậy, tối qua ta còn thấy nàng đang luyện Hình Ý Quyền.” 

Lâm Chương hốt hoảng: “…” 

Lục Vô Ưu thấy đã lừa gạt được kha khá rồi nên muốn rời đi, không ngờ lại nghe Lâm Chương do dự nói: “… Tễ An, ta còn một vấn đề.” 

Hắn dừng bước nói: “Ừ?” 

Lâm Chương rũ mắt nói: “Ta biết câu hỏi này của mình rất không thích hợp, nhưng… nhưng thật sự bây giờ huynh vẫn không có tình ý với Hạ Lan tiểu thư sao?” 

Câu hỏi này quả thật không thích hợp, Lục Vô Ưu nhướn mày, nghĩ cách trả lời sao cho Lâm Chương chết tâm càng sớm càng tốt, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn nói ngay: “Không, sau đêm tân hôn ta đã thay đổi ý định, Hạ Lan tiểu thư quả thật là tuyệt sắc, dù sao ta cũng là nam tử, tin là Thiếu Ngạn có thể hiểu. Hiện giờ ta đã thật lòng xem nàng như phu nhân mình mà đối đãi.” Hắn còn tốt bụng vỗ vai Lâm Chương nói: “Thiếu Ngạn huynh cũng đã lớn, vẫn nên sớm thành thân mới được.” 

Lâm Chương lùi lại hai bước, trên mặt biểu lộ sự khó tả chân thật. 

Lúc này Lục Vô Ưu không có lòng cảm thông, hai người họ quen thân đã lâu, trước kia quả thật hơi có lỗi với Lâm Chương, nhưng cưới cũng cưới rồi, Lâm Chương còn nhớ thương nữa thì thật không đúng. 

Quả nhiên Lâm Chương cũng nhận ra, nói: “Ta biết rồi, từ nay sẽ không nhắc lại nữa.” 

Lục Vô Ưu vừa khéo tìm được cơ hội nói ra câu mà mình muốn nói từ lâu: “Đại trượng phu hà tất phải lo không có thê tử, huynh cũng đừng treo cổ trên một cái cây.” Vốn dĩ hắn còn muốn nói Ngụy Nhị tiểu thư kia nhìn cũng… nhưng cảm thấy như vậy có chút thất đức nên không nói tiếp. 

***

Khi đến giờ, Lục Vô Ưu tan làm về phủ, vừa nới lỏng cổ quan phục đã thấy Thanh Diệp đến đón, lúc này hắn đứng ngoài cửa nói: “Đại nhân đã về? Thuộc hạ sẽ gọi nhà bếp dọn cơm.” 

Lục Vô Ưu thuận miệng hỏi: “Phu nhân đâu?” 

Thanh Diệp nhỏ giọng nói: “… Đang kiểm tra xem mái nhà có dột không.” 

Lục Vô Ưu: “…?” 

Hắn vòng ra sau nhà, lập tức thấy phía sau dựng một cái thang, lúc này Hạ Lan Từ còn biết thay một bộ đồ đen chịu bẩn được, đang ở trên mái nhà không biết làm gì. 

Lục Vô Ưu đuổi người bên dưới đi, chống thang trèo lên, hai chân đạp không bước lên, dễ dàng giẫm trên mái hiên, đứng cạnh Hạ Lan Từ. 

Hạ Lan Từ thấy hắn bay lên cũng không ngạc nhiên, hài lòng nhìn mái nhà, nói: “Ta đã kiểm tra rồi, các khe hở đều được trám kín, chắc sẽ không bị dột.” 

Lúc này Lục Vô Ưu cũng có biểu cảm khó nói thành lời như Lâm Chương, hắn thở dài một tiếng nói: “Gọi người khác lên xem không được sao.” 

Nói xong, hắn chặn ngang ôm lấy Hạ Lan Từ, từ trên đó bay xuống dưới. 

Sau khi Hạ Lan Từ đứng vững mới giải thích: “Ít nhất để ta xem mái nhà bình thường là thế nào, để sau này…” 

Lục Vô Ưu có chút ghét bỏ nhìn Hạ Lan Từ toàn thân đầy bụi, ngón tay trắng nõn thon dài cũng bẩn hết, nói: “Ngày nào mái nhà dột thật, ta cũng không phải không biết sửa, đâu cần nàng phải… Mau đi rửa tay thay đồ, nàng không dùng bữa?” 

“Ồ…” Hạ Lan Từ gật đầu, giọng nói lại có chút khác thường: “Chắc chàng không biết sửa đâu nhỉ?” 

Lục Vô Ưu thuận miệng nói: “… Ta không thể học sao? Được rồi, ngày mai ta sẽ đi sửa mái nhà của Hạ Lan phủ.” 

Hạ Lan Từ chân thành nói: “Vậy phiền chàng quá.” 

Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, nói: “… Ừ? Nàng không từ chối chút sao?” 

Hạ Lan Từ nói: “Khụ… Vậy cũng quá khách sáo rồi.” 

Lục Vô Ưu cười như không cười nói: “Bây giờ nàng đối với ta thật không khách sáo chút nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc