Tách khỏi Lục Vô Ưu, Hạ Lan Từ theo sự dẫn dắt của nội thị, trực tiếp tiến vào nội đình.
Sau khi xuất giá theo chồng, vị trí ngồi của nàng không còn ở hàng trên nữa, điều này lại khiến Hạ Lan Từ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng khi nâng váy tìm chỗ ngồi, nàng nhận ra có một vị phu nhân đang lạnh lùng nhìn mình, như thể nàng là yêu nghiệt họa quốc.
Lần này Diêu Thiên Tuyết không đến, Hạ Lan Từ ngồi lắng nghe một lúc mới biết đối phương là phu nhân của Tào Quốc Công. Nàng chợt hiểu ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút khó tả.
Lần này, yến tiệc trong cung không còn do Quang Lộc Tự chuẩn bị, mà được giao cho Thượng Thiện Giám của nội đình, những món ăn trên bàn rõ ràng tinh tế hơn nhiều. Thế nhưng Hạ Lan Từ không dám ăn thêm miếng nào, trước khi đến nàng đã ăn qua đôi chút, giờ chỉ dám cẩn thận nâng chén giả vờ uống trà.
Lệ Quý Phi ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là vài vị phi tần đã có con nối dõi, bao gồm mẫu phi của Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử.
Ninh Phi, mẫu phi của Đại Hoàng tử xuất thân là cung nữ, còn mẫu phi của Tam Hoàng tử, Kính Phi, là con gái của Án sát sứ Tề Châu, cha bà ấy giữ chức chính Tam phẩm, cũng được xem là một quan lớn địa phương, nhưng giờ này cả hai đều cúi đầu, không dám lộ vẻ kiêu căng trước mặt Lệ Quý Phi.
Thật ra trước khi trở thành Lệ Quý Phi, bà ta chỉ là con gái của một tiểu lại vô danh ở Kinh thành, cha còn bị kết án tù vì tham ô, khiến cả con gái cũng bị liên lụy, nói về xuất thân, có lẽ bà ta còn không bằng mẫu phi của Đại Hoàng tử.
Nhưng khi được tuyển chọn vào bên cạnh quân vương, chớp mắt đã bay lên cành cao.
Đáng lẽ điều đó phải khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng lúc này Hạ Lan Từ nhìn những cung phi xiêm y lộng lẫy trước mặt lại cảm thấy có một nỗi buồn vô cớ. Nàng cúi đầu, có chút phân tâm đến suýt chút nữa uống hết trà, may mà kịp thời phản ứng lại.
Lệ Quý Phi đang ngồi trò chuyện vui vẻ với các quý phu nhân gần đó, nàng ngồi xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của họ.
Phát hiện Lệ Quý Phi dường như cũng không chú ý đến mình, Hạ Lan Từ cũng yên tâm phần nào.
Đang mải nghĩ ngợi thì cung nữ dâng thức ăn đứng trước mặt nàng bất ngờ trượt tay, làm bát canh vừa mới dâng lên đổ ra, Hạ Lan Từ vội nghiêng người né tránh, dù nàng đã phản ứng nhanh nhưng y phục vẫn bị bắn lên không ít.
Mặt mày cung nữ kia trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất nhận lỗi, cầm khăn tay muốn lau sạch vết bẩn trên y phục của Hạ Lan Từ.
Còn may là canh không quá nóng, nhưng thứ nước đặc sệt ấy dính vào váy áo làm Hạ Lan Từ nhất thời cũng có chút tiến thoái lưỡng nan.
Cung nữ quỳ trên đất nói: “Nếu không thì, quý nhân, để nô tỳ dẫn ngài đi thay y phục… Váy này, nô tỳ lập tức, lập tức mang đi giặt.”
Cho dù Hạ Lan Từ có mụ mị đầu óc đến đâu cũng không dám đồng ý, nàng vừa tự cầm khăn lau vết bẩn, vừa khoát tay nói: “Cứ để vậy đi.”
“Như vậy sao được…”
Cung nữ kia quỳ trên đất bắt đầu dập đầu “bụp bụp” liên tục, Hạ Lan Từ muốn đỡ cũng không kịp, động tĩnh lớn đến mức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Lệ Quý Phi đã bắt đầu hỏi “Chuyện gì xảy ra”, nội thị bên cạnh lập tức nhỏ giọng bẩm báo, dường như bà ta rất kinh ngạc, nói: “Sao lại có cung nữ tay chân vụng về như vậy? Đứng đó làm gì? Còn không mau đưa An nhân đi thay y phục?”
Ngay sau đó, có ba bốn cung nữ và một tiểu thái giám nhanh chóng tiến tới.
Hạ Lan Từ không còn cách nào khác đành miễn cưỡng đi theo, nhưng giờ phút này tâm trí nàng rất tỉnh táo, cung đình không như phủ Công chúa, ít nhiều phải có chừng mực. Hơn nữa, hiện giờ nàng đã xuất giá, không chú trọng danh tiết thật sự không được, trên người nàng vẫn mang theo cây trâm, còn có không ít vật của Lục Vô Ưu cho nàng, nàng vẫn có thể thoát thân.
Lấy lại được chút bình tĩnh, Hạ Lan Từ đi theo sau các cung nữ rời khỏi đại điện.
“Chúng nô tỳ đặc biệt tìm từ Châm Công cục một bộ y phục gần giống bộ của quý nhân…”
Hạ Lan Từ không cho các nàng lại gần mình, tự mình cởi bỏ bộ váy cáo mệnh dài bị dơ, nhanh chóng thay bộ khác sạch sẽ rồi cột lại dây đai. Đời này nàng chưa từng mặc quần áo nhanh như vậy, đến nỗi các ngón tay cũng căng thẳng đến cứng đờ.
Sau khi thay xong, nàng cũng không quay đầu lại mà bước nhanh ra ngoài, bước ra khỏi điện mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Có điều vừa bước ra ngoài chưa bao lâu, nàng lại cảm thấy căng thẳng trở lại.
“Hạ Lan tiểu thư.”
Giọng nói kia trầm thấp, lạnh lẽo, khiến người nghe cảm thấy như bị một con rắn quấn chặt, trong nháy mắt đã gợi lên vô vàn ký ức rợn người trong đầu Hạ Lan Từ.
Nàng xoay người muốn chạy trốn ngay lập tức.
Thế nhưng đối phương đã chặn đường nàng, thần sắc của Tiêu Nam Tuân không còn tràn ngập vẻ hung hăng như hổ rình mồi giống những lần trước, ngược lại lộ ra vài phần cô đơn.
Nhưng Hạ Lan Từ tuyệt nhiên không dám lơ là cảnh giác.
“Hạ Lan tiểu thư yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng đâu, nếu thật sự muốn làm gì thì đã không đợi nàng ngoài điện — ta chỉ tò mò, muốn hỏi vài câu, sẽ không làm khó dễ nàng.”
Cuối cùng Hạ Lan Từ cũng mở miệng nói: “Thần phụ hiện đã không còn là Hạ Lan tiểu thư nữa.”
Tiêu Nam Tuân cười lạnh một tiếng, âm sắc lạnh buốt, hắn nói: “Chẳng lẽ chuyện này Hạ Lan tiểu thư không nên cảm tạ ta sao?… Chỉ là ta không hiểu, chẳng qua hắn chỉ là một Trạng nguyên lang, dù có làm đến đỉnh cao cũng chỉ là một bề tôi, mà hiện giờ còn không đáng nhắc tới, luận xuất thân, luận vẻ ngoài thì ta đều vượt xa hắn, tại sao Hạ Lan tiểu thư thà rằng chọn hắn cũng không chọn ta?”
Hạ Lan Từ cũng không hiểu hắn lấy đâu ra sự tự tin đó, xuất thân không nói, dung mạo thì có gì vượt trội?
Hắn chưa từng soi gương sao?
Ngược lại thì đúng hơn.
Đương nhiên lời này Hạ Lan Từ không dám nói, nàng chỉ lễ độ đáp: “Điện hạ thân phận tôn quý, xung quanh luôn có rất nhiều nữ tử ái mộ, cớ gì phải cố chấp với một phụ nhân đã xuất giá.”
Tiêu Nam Tuân thẳng thừng nói: “Ngay cả một câu thật lòng nàng cũng không muốn nói với ta.”
Hạ Lan Từ thầm nghĩ, nếu nàng nói thật, chỉ sợ hắn sẽ càng nổi giận hơn.
“Trước đây ta muốn nghe những lời dối trá, nhưng mọi người luôn nhắc nhở ta, ta là ai.” Giọng điệu của Tiêu Nam Tuân mang chút giễu cợt: “Nhưng bây giờ ta muốn nghe lời thật lòng, ngược lại chẳng ai muốn nói với ta. Hạ Lan tiểu thư, ta thực sự không hiểu. Có ai lại không thích vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là chứ? Ta biết Hạ Lan phủ thanh bần, vị Trạng nguyên lang mà nàng mới gả cũng chưa chắc đã giàu có, rõ ràng có một con đường ngay trước mắt có thể đưa nàng một bước lên trời, dễ dàng trở thành người ở trên cao, vì sao nàng không thử một lần…”
Trong lời nói của hắn phảng phất lộ ra chút cám dỗ: “… Có lẽ nàng chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống kim tôn ngọc quý là thế nào, nàng không cần động một ngón tay đã có người kính cẩn mà chuẩn bị thỏa đáng, dâng lên trước mặt nàng. Bọn họ sẽ quỳ dưới chân nàng, trong mắt chỉ có phục tùng, mặc kệ nàng muốn gì đều có thể dễ dàng đạt được, không cần phải nỗ lực hay chịu đựng bất cứ vất vả nào.”
Hạ Lan Từ có chút lơ mơ.
Hắn đang làm gì vậy? Tập luyện để trở thành thuyết khách sao?
Với lại, hắn còn chuẩn bị một đoạn dài như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Nam Tuân lặng lẽ tiến lên phía trước một bước.
Lần này, Hạ Lan Từ phản ứng rất nhanh, lập tức lùi lại một bước.
Đối phương đã chân thành nói ra nhiều lời như vậy, còn tỏ ra đặc biệt ôn hòa nhã nhặn hơn so với trước đây, nếu nàng lại trả lời qua loa có lệ nữa thì e rằng sẽ chọc giận đối phương. Hạ Lan Từ cân nhắc một lúc rồi thành thật đáp: “Cuộc sống mà Điện hạ miêu tả thật sự rất tốt đẹp, nhưng cuối cùng chẳng có liên quan gì đến thần phụ. Từ nhỏ cha đã dạy thần phụ rằng ‘chỉ cần người biết đủ, trời không thể làm nghèo’… Chẳng qua Điện hạ chỉ vừa ý nhan sắc của thần phụ, mà sắc đẹp thì sớm muộn cũng sẽ tàn phai, với thân phận của Điện hạ, bên cạnh luôn có những nữ tử tươi mới và xinh đẹp hơn, đến lúc đó thần phụ phải làm sao? Huống chi…” Nàng cắn răng nói tiếp: “Dù chỉ còn một tia hy vọng, thần phụ cũng không muốn lấy sắc hầu người, ở hậu trạch tranh tài đọ sắc cùng các nữ tử khác chỉ vì giành được một chút ân sủng, như vậy sẽ khiến thần phụ cảm thấy mình sống chẳng khác nào một cái xác không hồn.”
Tiêu Nam Tuân không ngờ nàng lại nói như vậy.
Hắn sững sờ một chút.
Hạ Lan Từ thấy hắn bị dọa sợ, lập tức muốn nhân cơ hội chuẩn bị lén lút rời đi, vừa bước được hai bước, Tiêu Nam Tuân lại đột nhiên như bừng tỉnh, hắn tiến lại gần, chuỗi ngọc bạc trên người va vào nhau phát ra tiếng kêu giòn tan.
Những ngày tập luyện vừa qua đã có kết quả, tay của Tiêu Nam Tuân chưa kịp chạm vào nàng thì Hạ Lan Từ đã nhanh nhẹn né tránh.
Hắn ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ âm lãnh, nói: “Cái xác không hồn? Nàng thật dám nói, không lẽ nàng gả cho tên Trạng nguyên lang kia thì không phải là cái xác không hồn? Chẳng phải vì hắn đã chiếm đoạt nàng nên mới buộc phải cưới nàng sao, hắn không phải vì nhan sắc? Nói thì hay lắm, nàng dám đảm bảo sau này bên cạnh hắn sẽ không có người mới sao?” Hắn cười lạnh một chút: “Nàng sinh ra với dung mạo này vốn là để hầu hạ người khác trên giường, rốt cuộc nàng đang si tâm vọng tưởng gì vậy? Tên Trạng nguyên lang kia không giống người có thể sống lâu, nàng sớm muộn gì cũng sẽ…”
Hạ Lan Từ căn bản không quan tâm hắn đang nói cái gì.
Nàng chạm vào chiếc vòng tay dưới tay áo theo bản năng, thân phận của Tiêu Nam Tuân đặc biệt, nàng không thể chủ động làm tổn thương hắn, vẫn phải chạy trốn. Chắc là hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà gọi người đến bắt nàng, trốn đến chỗ không người, dùng chiếc vòng này leo lên xà nhà hoặc ngọn cây, hẳn là có thể trốn được một lúc… Sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì quay trở lại buổi yến tiệc.
Nghĩ vậy, Hạ Lan Từ bắt đầu nhớ lại con đường vừa đi qua, cố gắng quy hoạch đường đi để trốn.
Đang lúc nàng chuẩn bị xoay người bỏ chạy, một giọng nữ cất lên cắt ngang hai người.
“Không biết người đứng bên kia là vị quý nhân nào, nương nương nhà ta muốn mời người vào điện trò chuyện.”
Cả Hạ Lan Từ và Tiêu Nam Tuân đều giật mình.
Nhờ ánh đèn lồng mờ ảo, họ mới nhận ra có một vị nữ quan trong cung khoảng ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, vẻ mặt đoan trang đang đứng bên kia.
Tiêu Nam Tuân lạnh lùng cười khẩy rồi rời khỏi đó, Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất cảm tạ đối phương đã giúp mình giải vây, nhưng lại không biết tên họ đối phương là gì, vì thế câu đầu tiên đã tự báo gia môn.
Người nọ mỉm cười ôn hòa, nói: “Thì ra là An nhân, đường ở bên kia, chi bằng đi cùng ta một chuyến.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “…?”
Thật sự phải đi gặp người sao.
Đêm nay chỗ nàng quả thực náo nhiệt, không biết Lục Vô Ưu bên kia thế nào rồi.
***
Lục Vô Ưu đang ngồi uống rượu trong yến tiệc, uống rượu trong yến tiệc là chuyện vui, vừa rồi Thánh thượng còn nhân tiện thăng chức cho hắn.
Được thăng chức ngay tại triều đình là vinh dự lớn, các quan lại bên dưới ai nấy đều đến chúc mừng, người quen biết, người không quen, người thân thiết hay không thân đều nâng chén đến chúc mừng hắn được thăng lên làm Hữu Trung Duẫn của Chiêm sự phủ.
Đương nhiên Lục Vô Ưu không từ chối, liên tục uống hết chén này đến chén khác.
Nhưng mọi chuyện trở nên không ổn từ khi Thiều An Công chúa xuất hiện.
Chuyện nàng ta theo đuổi hắn mọi người đều biết, lúc này có lẽ nàng ta đã bị nhắc nhở nên không dám trực tiếp đến gần, chỉ dám ngồi đối diện Lục Vô Ưu, nhìn hắn với vẻ tủi thân, vừa buồn tủi vừa rơm rớm nước mắt.
Người không biết còn tưởng rằng giữa họ có gì đó.
Lục Vô Ưu cảm thấy quá phiền nên viện cớ ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn luôn hơi bất an.
Điện Hoa Cái cách Cung Khôn Ninh khá xa, nhưng vì do Lệ Quý Phi thiết đãi nên có lẽ Hạ Lan Từ vẫn ở trong Cung Dục Đức, dường như gần hơn một chút. Hắn nhớ lại bố cục đã xem qua trước đó, suy nghĩ xem con đường này nên đi thế nào để tránh được thị vệ tốt nhất, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thiều An Công chúa vang lên phía sau: “… Huynh lại đối xử với ta lạnh lùng như vậy.”
Lục Vô Ưu thầm nghĩ, nếu không lạnh lùng, đợi lát nữa cô hạ dược cho ta sao?
Nhưng mà hiện giờ hắn đã có thê tử, nên cũng chẳng sợ gì.
Chỉ là giọng điệu vẫn xa cách và khách sáo như cũ: “Không biết Công chúa có việc gì?”
“Lần, lần trước, ta bị huynh hại thật thảm! Vẫn bị cấm túc cho đến bây giờ…” Thiều An Công chúa khóc nức nở: “Các người đang lúc tân hôn, chắc hẳn rất vui vẻ?”
Lục Vô Ưu không thể không gật đầu đáp: “Hồi bẩm Công chúa, quả thực như vậy.”
Thiều An Công chúa tức suýt ngất, cũng không hiểu tại sao mình lại muốn hỏi, cắn môi nói: “Nàng, nàng ta rốt cuộc có gì tốt chứ!”
Lục Vô Ưu đáp: “Hồi bẩm Công chúa, ái thê của thần chỗ nào cũng tốt cả.”
Người khác thường dùng những từ khiêm tốn như “chuyết kinh”, “nội tử”, “tiện nội” hay những từ tương tự để gọi thê tử, nhưng Lục Vô Ưu lại cố tình chọn từ mà Thiều An Công chúa ghét nhất! Rõ ràng trước đây Lục ca ca với người phụ nữ kia không hề quen biết! Hắn căn bản chỉ vì chịu trách nhiệm! Mà trách nhiệm này cũng là do chính tay nàng ta dâng lên cho hắn!
Thiều An Công chúa thật sự càng nghĩ càng tức, sớm biết đêm đó nàng ta đã không để cung nữ đi thử, mà tự mình ra tay!
Vậy thì làm gì còn chuyện cho nữ nhân kia chứ!
Nàng ta không nhịn được mà thốt lên: “Chẳng qua vẻ ngoài của nàng ta chỉ xinh đẹp hơn một chút thôi!”
Lục Vô Ưu cũng mang theo chút tức giận, nhưng giọng nói vẫn không lộ ra: “Công chúa nói đúng, đúng là vi thần rất yêu thích dung mạo của ái thê.”
Thiều An Công chúa không thể tin nổi: “… Sao Lục ca ca cũng giống như… nông cạn vậy chứ, nhưng ta cũng không xấu… Huynh biết rõ ta đối với huynh…” Nàng ta đã không còn kiểm soát được lời nói.
Trước đây Lục Vô Ưu cảm thấy nàng ta ngu ngốc, nên không so đo nhiều với nàng ta.
Nhưng ngu ngốc cũng phải có giới hạn.
“Đa tạ Công chúa đã xem trọng, nhưng vi thần đúng là kẻ nông cạn như vậy, còn có, vi thần đã có thê thất, Công chúa tiếp tục gọi vi thần như vậy e rằng không thích hợp.” Hắn cung kính hành lễ: “Thân thể vi thần không khỏe, xin cáo lui trước.”
Giọng nói chói tai của Thiều An Công chúa từ phía sau hắn vang lên: “Ca ca ta vẫn chưa từ bỏ! Hôm nay huynh ấy cũng… Hơn nữa, sao huynh cứ phải chấp nhất với người phụ nữ đó, nàng ta không biết xấu hổ là gì — huynh cũng đâu có thật sự thích nàng ta!”
***
Hạ Lan Từ đứng trước Cung Khôn Ninh, vẫn còn chút ngỡ ngàng.
“An nhân không cần lo lắng, tính tình nương nương của chúng nô tỳ rất dễ gần.”
Nàng thật không ngờ rằng, ‘Nương nương’ mà nàng ấy nhắc đến lại là Hoàng hậu nương nương đã sống ẩn dật từ lâu, khó trách vừa rồi Tiêu Nam Tuân lại có chút kiêng dè, xét về lý thì đây là đích mẫu của hắn.
Khác hẳn với sự lộng lẫy náo nhiệt của Cung Dục Đức, cung điện vốn dĩ nên là nơi ở của nữ chủ nhân chốn cung cấm này lại có vẻ vô cùng tịch mịch.
Hạ Lan Từ kiên nhẫn đợi thông truyền ở cửa một lúc, trong lòng có vài phần tò mò. Sau khi tiến vào điện, nàng lập tức ngửi thấy một mùi đàn hương nồng đậm, bố trí bên trong đều đã có đôi chút cũ kỹ, giữa chính điện là bàn thờ Phật, trong lư hương vẫn còn những que nhang chưa cháy hết.
Sau đó nàng thấy một nữ nhân đang quỳ trước bàn thờ Phật, người hầu hạ bên cạnh bà ấy thậm chí còn không nhiều bằng Thiều An Công chúa.
Về dung nhan thì trông càng tiều tụy hơn, hoàn toàn khác biệt với vẻ rực rỡ của Lệ Quý Phi mà Hạ Lan Từ vừa gặp không lâu trước đó. Hứa Hoàng hậu mặc một bộ y phục giản dị, đuôi mày và khóe mắt đều là dấu vết của năm tháng, thần sắc trên mặt rất bình thản, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ đẹp thanh nhã ngày xưa.
Hạ Lan Từ nhớ tuổi tác của bà ấy hẳn là không chênh lệch nhiều so với Lệ Quý Phi, năm đó Hứa Thái hậu nổi tiếng với dung mạo xinh đẹp, là cháu gái của bà, tất nhiên Hứa Hoàng hậu không thể quá xấu được.
Luận về xuất thân lại càng tôn quý vô cùng, hơn hẳn Lệ Quý Phi, vốn dĩ đối tượng mà bà ấy sẽ kết thân phải là Vệ Quốc Công hiện tại, năm đó là Thế tử Vệ Quốc Công. Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ai ai cũng nói đây là một mối lương duyên tốt đẹp, không ngờ Thuận Đế lại xen ngang, cưỡng ép đoạt đi mối hôn sự này, đương nhiên cuối cùng cũng thành, nhờ đó giúp ông ấy ngồi lên Đế vị.
Hạ Lan Từ không dám bàn luận gì thêm.
Hứa Hoàng hậu nhìn nàng một lúc rồi từ tốn nói: “Bản cung vừa nghe cung nữ nói lại những lời cô đã nói, cảm thấy rất khâm phục.”
Hạ Lan Từ giật mình, lúng túng đáp lại: “… Không có chuyện đó, thần phụ chỉ nói bừa thôi!”
Dù những lời nàng nói có vài phần thật, nhưng phần nhiều vẫn là để ứng phó với Tiêu Nam Tuân.
Hứa Hoàng hậu cười nhẹ, chỉ là dường như ngay cả cảm xúc của bà ấy cũng trở nên rất chậm rãi, nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt: “Nếu như năm xưa Bổn cung cũng có thể nghĩ thông suốt sớm như vậy thì tốt rồi, vinh hoa phú quý, thần tiên quyến lữ, làm gì có chuyện đẹp đẽ đến vậy.”
Hạ Lan Từ không biết phải đáp lại thế nào.
Hứa Hoàng hậu lại hỏi: “Cô gả cho một Trạng nguyên lang, là người đọc sách, hắn đối xử với cô thế nào?”
Hạ Lan Từ gật đầu đáp: “Chàng ấy đối xử với thần phụ rất tốt.”
Hứa Hoàng hậu nói: “Nếu có một ngày hắn thay lòng đổi dạ thì sao?”
Dù Hạ Lan Từ cảm thấy giữa mình và Lục Vô Ưu không tồn tại vấn đề này, bởi vì họ vốn không thành thân vì tình cảm, mà là do tình tế bắt buộc, nhưng Hạ Lan Từ nghĩ một chút, có lẽ nàng vẫn sẽ hơi đau buồn, dù sao hiện giờ Lục Vô Ưu đối xử với nàng rất tốt.
Nhưng trong lúc nhất thời nàng không thể tưởng tượng được, nếu Lục Vô Ưu cũng đối xử tốt với một nữ nhân khác như vậy thì sao.
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc mới nói: “… Vậy thì hòa ly với chàng ấy thôi.” Giọng nàng cũng trở nên ảm đạm hơn: “Nếu chàng ấy thực sự thích người khác, có lẽ thần phụ sẽ… chịu không nổi.”
Tuy lời hứa rất êm tai, nhưng nếu chúng đều có thể có hiệu lực thì đã không có những câu chuyện thay lòng đổi dạ.
Hứa Hoàng hậu nhìn nàng, lại cười thêm lần nữa rồi không nói gì thêm, trái lại gọi người lấy một phong thư ra, nói: “Bổn cung sẽ cho người tiễn cô ra khỏi cung, nhưng ở đây có một bức thư, không biết cô có thể chuyển giúp Bổn cung không?”
Hạ Lan Từ cầm lá thư trong tay, đáp “Vâng” một tiếng, đang còn ngỡ ngàng thì đột nhiên nghe thấy nữ quan lúc nãy bước vào nói: “Nương nương, vừa rồi hình như có một cung nữ bị đánh ngất bên ngoài điện, không biết…”
Nàng cũng không rõ tự tin từ đâu mà đến, đột nhiên nói: “Thần phụ thất lễ, nhất thời cơ thể có chút không khỏe, có thể ra ngoài trước một chút không?” Sau khi đợi Hứa Hoàng hậu đồng ý, nàng nhanh chóng bước ra ngoài điện.
Ngoài điện không một bóng người, trong Cung Khôn Ninh vốn cũng chẳng có mấy ai, chẳng khác gì lãnh cung sâu thẳm.
Hạ Lan Từ vòng đến góc tường sau điện, khẽ gọi một tiếng “Lục Vô Ưu”, lập tức thấy góc áo quan phục của Lục Vô Ưu từ trên cây nhẹ nhàng hạ xuống, Hạ Lan Từ kinh hãi, hạ giọng nói: “Ta chỉ đoán thôi, không ngờ chàng thật sự vào nội đình…”
Lục Vô Ưu chạm nhẹ vào chóp mũi, nói: “Không phải ta sợ nàng lại bị hạ dược, không có đường cầu cứu, đành phải nghĩ cách thôi.”
“Sao chàng tìm được ta?”
Lục Vô Ưu đơn giản nói: “Ta đã hạ một loại cổ trên người nàng, có thể truy đến đây.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên hỏi: “Đó lại là thứ gì?”
Lục Vô Ưu nói: “Dù sao nàng biết có thứ đó là được rồi, cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Đúng rồi, sao nàng lại đến Cung Khôn Ninh?”
Hạ Lan Từ giải thích: “Nữ quan của Hoàng hậu nương nương vừa giúp ta giải vây, à… cung nữ vừa rồi có phải do chàng đánh ngất không?”
Lục Vô Ưu ngầm thừa nhận.
Hạ Lan Từ có chút ngạc nhiên nói: “Không phải chàng tự nhận là… nếu chàng không muốn bị phát hiện thì cả Kinh thành này không ai có thể tìm ra chàng sao?”
Lục Vô Ưu nhướng mày, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: “… Hạ Lan đại tiểu thư, ta đang tìm nàng, nàng thật sự nghĩ ta có thể độn thổ sao? Dù sao đây cũng là nội cung cấm địa, may mà ít người, nếu bị người khác phát hiện thì ta xong đời trước rồi đến lượt nàng.”
Hạ Lan Từ cũng rất căng thẳng: “Bây giờ ta không sao nữa rồi, chàng mau rời khỏi đây đi, Hoàng hậu nương nương nói lát nữa sẽ cho người đưa ta ra ngoài.”
Lục Vô Ưu lại hỏi: “Nàng thật sự không sao?”
Hạ Lan Từ cố gắng gật đầu, còn xoay một vòng cho hắn xem: “Một chút cũng không.”
Lục Vô Ưu nhận thấy có điều bất thường, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nàng đã thay y phục?”
“Cái này chàng cũng nhìn ra à?” Hạ Lan Từ nhanh chóng giải thích ngắn gọn: “Cung nữ làm đổ canh lên người ta, nên mới tìm cho ta một bộ trang phục mệnh phụ khác, sau khi thay xong thì gặp Nhị Hoàng tử, ta thật sự không sao, chàng mau đi đi.”
Lục Vô Ưu lại nhìn nàng một lát, mới nói: “… Vậy được, ta đi đây.”
Dứt lời thì lập tức “vút” một tiếng, biến mất không thấy bóng dáng.
Hạ Lan Từ vừa lo lắng vừa yên tâm, cảm giác vô cùng phức tạp quay lại Cung Khôn Ninh, nói với Hứa Hoàng hậu: “… Cung nữ vừa rồi có thể vì thần phụ mà bị liên lụy. Là lỗi của thần phụ, mong nương nương thứ tội.”
Dường như Hứa Hoàng hậu nhìn thấy manh mối gì đó từ nét mặt nàng, chỉ cười nhẹ, nói: “Không sao.”
Khi Hạ Lan Từ được Hứa Hoàng hậu cho người tiễn ra khỏi cung, Lục Vô Ưu đã chờ sẵn bên ngoài.
Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, rõ ràng không bị ai phát hiện.
Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm, cùng hắn chen vào xe ngựa, nói: “Công chúa lại tìm chàng gây phiền phức sao?”
Không ngờ Lục Vô Ưu cũng hỏi: “Nhị Hoàng tử lại quấy rầy nàng?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Lục Vô Ưu lên tiếng trước: “Dù sao Thiều An Công chúa cũng là một nữ tử, thủ đoạn có hạn, nàng ta cũng đã hạ thuốc ta, giờ còn có cách gì được nữa. Còn nàng thì sao? Hắn đã làm gì…”
Hạ Lan Từ cũng nói: “Không có gì, chỉ tìm ta nói chuyện thôi.”
Lục Vô Ưu nhắc lại lần nữa, giọng điệu đầy hoang đường: “… Nói chuyện?”
Hạ Lan Từ nhớ lại những gì vừa phát sinh, nói: “… Hắn khuyên ta theo hắn, hứa hẹn nào là vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, còn có… Hắn cảm thấy chàng có thể sẽ chết sớm, muốn chờ ta làm một góa phụ trẻ.”
Lục Vô Ưu cười khẽ một tiếng, nhún vai nói: “Vậy có lẽ chờ đến khi hắn chết cũng chưa chắc đã đợi được.”
Xe ngựa lao vút đi, chẳng mấy chốc đã về đến phủ.
Sau khi xuống xe vào phủ, Lục Vô Ưu mò mẫm cổ tay Hạ Lan Từ, nói: “Ta còn lo nàng sẽ phải dùng đến thứ này.”
“Thật ra cũng suýt chút nữa, nhưng mà…” Hạ Lan Từ nhìn quanh thấy không có ai, trong lòng ngứa ngáy, cũng nắm lấy cổ tay của Lục Vô Ưu, sau đó xoay chuyển cơ quan bên dưới, móc bạc tức khắc bắn ra móc vào mái hiên, ngay sau đó hai người bị kéo lên trên, nàng nhếch môi cười nói: “… Đây không phải đã dùng rồi sao.”
“…”
Lục Vô Ưu nửa cười nửa không nói: “Nàng học nhanh đấy chứ.”
Hạ Lan Từ nói: “À… Nhưng giờ xuống thế nào đây?”
Lục Vô Ưu ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng bay xuống dưới, sau đó chỉ vào cây cột hiên bên cạnh, nói: “Nếu chỉ có một mình, nàng có thể leo xuống từ đó.”
Hạ Lan Từ: “…”